Bắc Kinh buổi đêm, ánh đèn xe trải dài, tựa như ánh mặt trời trải dài trên biển. Lúc này chỉ còn lại những hình ảnh xao xuyến động lòng người cùng những bất an ẩn giấu. Không thể ngủ chính là thói quen của Hạ Lữ, từ thời khắc cô vì tiền bán đứng thân thể thì bắt đầu, mà hiện tại, ngay cả linh hồn mình cô cũng bán đi rồi.
Nuốt xuống một ly rượu, chỉ cảm thấy không đã nghiền, rượu mạnh cũng không thể làm cô quên đi hành vi đáng xấu hổ của mình, liền gọi thêm mấy ly vodka, uống xong mấy ly, hình ảnh nam nữ truỵ lạc trước mắt cô đều đã thay đổi.
Một đám người tán loạn trước mắt cô, tựa như đám quỷ.
Bọn họ đều là quỷ, ngay cả cô cũng là quỷ!
Trên sân nhảy, mỗi người đều như những con vật không xương, từng kẻ từng kẻ khiến cô buồn nôn.
Ánh đèn chớp giật khiến cô khó chịu, còn có cả tiếng hò hét của mọi người nữa. Hạ Lữ càng nghe càng phiền, nhất là khi nhìn đến cô gái cầm đầu đang nhảy nhót trên sàn kia, chén rượu trong tay hướng quầy ba “chát” một tiếng ném xuống, không nói một tiếng lao thẳng lên trên đài.
Cô đi lên đoạt vị trí của người đứng đầu, theo tiếng nhạc thân hình cô uốn éo như rắn hơn nữa ánh mắt mơ màng khiến cho tất cả mọi người dưới đài thét chói tai.
Tất cả đều bệnh giống cô.
Cô có bệnh, bọn họ cũng có bệnh mà cả nhà họ đều có bệnh.
Hạ Lữ cố nhảy, nhảy đến lúc điên cuồng liền ném áo khoác đi, có kẻ bắt được áo khoác của cô càng thêm hét điên cuồng. Trên đài cô mặc áo hai dây gợi cảm, bên dưới mặc quần da bó sát, trang phục đơn giản nhưng lại bó sát làm nổi bật đường cong bốc lửa, hai chân thẳng tắp thon dài, vòng eo mềm mại mỏng manh, thềm ngực đầy đặn gợi cảm, cùng với kỹ thuật nhảy điêu luyện khiến cho dáng vẻ cô càng trở lên xinh đẹp quyến rũ.
Cô gái bị cô đẩy đi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể sánh kịp cho nên cũng chỉ có thể nhảy xuống đài. Mà dưới đài, đã có mấy người đàn ông nhịn không được đi lên, vây quanh bên cạnh Hạ Lữ cùng cô nhảy điên cuồng, Hạ Lữ không quan tâm đến bọn họ, chỉ tập trung vào chính mình, hiện tại toàn thân cô nóng bừng, tại đây trong hoàn cảnh này cô hoàn toàn mất đi lý trí.
Những người đàn ông nhảy lên đài càng nhiều, đều là những người cô đơn, có người đã mạnh dạn tiếp cận cô, cô bị mấy người đàn ông bao vây, phía sau có phía trước có, bọn họ theo tiếng nhạc mà giật nhảy nhưng đa phần đều tiếp cận thân hình nóng bỏng của cô. Thậm chí có người lớn mật tay đã ôm lấy vai cô bắt đầu hạ xuống dưới.
“Ba..” Hạ Lữ đẩy bàn tay không an phận ra, thân mình lùi về phía sau, vốn là muốn tránh đi người đàn ông này, không ngờ phía sau lại có người ôm chầm lấy cô.
“Bé cưng, em thật mẫn cảm.” Tiếng cười cùng với động tác đáng khinh của người đàn ông.
Chỉ tiếc, khi hắn chưa nhận được đáp lại đã bị Hạ Lữ đẩy phắt ra.
“Giả đoan trang cái gì?” người đàn ông này nổi giận, đi lên túm lấy cô.
Cô lại cười lạnh, mắt say lờ đờ mê ly.
Hắn ta bị bộ dáng của cô mê hoặc, lửa giận hạ bớt, thân mình lại lần nữa tiếp cận cô, “Cưng à, tối nay đi cùng anh đi.”
“Đi theo anh?” Hạ Lữ cười lớn, như là tự giễu, hoặc như là châm chọc hắn tự mình đa tình.
ĐàN ông bị tiếng cười của cô mê hoặc, vừa muốn mở miệng, lại cảm thấy cả người bị một cỗ lực ngăn lại, Ngay sau đó té ngã trên đất. Đám người bên trong phát ra tiếng kinh hô, bất quá, tiếng thét của đàn bà đã lấn át tất thảy.
Hạ Lữ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy lại bị kéo vào một lồng ngực cứng rắn. Cô giơ tay chống cự, lồng ngực này thực rộng a …
“Hạ Lữ em điên rồi phải không? Có biết bản thân mình đang làm gì không hả?” Trên đỉnh đầu, là một giọng nói đàn ông quen thuộc, chẳng qua là ngữ khí quá khắc liệt làm người ta sợ hãi.
Hạ Lữ mơ mơ màng màng tiếp tục ngẩng mặt lên xem, thấy được khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông, chẳng qua lúc này anh đang nhíu chặt mày, khiến cho toàn thân anh tản ra khí thế nghiêm túc.”Mạnh Khiếu. . . . .?” Sao anh ta lại ở đây?
Mạnh Khiếu tức giận nhìn cô gái trong ngực, khốn kiếp, cô ăn mặc mát mẻ quá.
Người đàn ông vừa bị đẩy ra tức giận đứng dậy, chỉ tay chửi Mạnh Khiếu: “Mày điên hả?” Nói xong lại vung nắm đấm lên.
Mạnh Khiếu giơ một cánh tay ra cản lại nắm đấm của người kia. Ngay sau đó đem Hạ Lữ chỉnh lại tư thế, giơ một bên chân đá bay người đàn ông kia, người kia đau đớn nằm sấp dưới sàn, nhất thời đã không còn sức đứng lên đánh trả, tất cả đám phụ nữ dưới đài đều sùng bái hét ầm lên. Mạnh Khiếu lại càng nhăn mặt, túm lấy Hạ Lữ, nói : Đi theo anh.”
“Đi đâu?” Hạ Lữ mơ mơ màng màng, vừa rồi chỉ cảm thấy nhanh như điện chớp cũng không biết đã xảy ra chuyện gì
“Quay về nhà của tôi.” Mạnh Khiếu đem cô túm chặt, lại bực mình đẩy mấy người phụ nữ đang vây quanh ra.
“Tôi không đi. . . . . . Tôi muốn uống rượu. . . . . .” Cô bị anh túm thất tha thất thểu đi theo
Mạnh Khiếu ôm chặt lấy cô, quát lạnh, “Về nhà cho em uống đủ thì thôi!”
Hạ Lữ thật sự say, ấp úng phản kháng , không lâu sau liền im lặng ở trong lòng anh . . . . . .
—
Ăn cơm xong trở lại biệt thự đã là buổi tối .
Giang Mạc Viễn tắm rửa xong đứng ở trong phòng tắm đang lau tóc, Trang Noãn Thần liền gõ cửa, nhìn liếc anh.
“Hành lý có đồ của người khác không? Nếu không em soạn ra nhé.” Cô đứng ở cửa, cười nói với anh.
“Để làm gì?” anh hỏi.
Trang Noãn Thần mím môi cười, “Giúp anh sửa soạn lại hành lý thôi mà.”
Giang Mạc Viễn ra vẻ trầm ngâm nghĩ nghĩ, “Thật là có.”
“Cái gì vậy?” Cô tiến lên, ra vẻ hung tợn nhìn anh.
Giang Mạc Viễn cười xấu xa, một phen ôm cô, ở cô bên tai nhẹ nhàng nói, “Anh đi công tác đã vào một trung tâm thương mại lớn, ở đó mua rất nhiều đồ.”
“A?” Cô sững sờ.
“Ví dụ như . . . . .” đùa cợt nồng đậm mắt anh, “Quần áo này, dây da này, vớ da màu đen này, còn có cả nến, sáp gì gì đó ..”
Trang Noãn Thần trừng lớn hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ.
Giang Mạc Viễn cười lớn, vẻ mặt hứng thú mười phần.
Thấy anh cười như vậy cô mới bừng tỉnh đại ngộ, đẩy anh ra, “Anh còn thế nữa em sẽ không thèm để ý đến anh.” Lại bị anh đùa giỡn rồi.
“Không để ý tới anh, vậy anh để ý em là được rồi.” Giang Mạc Viễn nhịn không được ôm cô, cúi đầu ở mái tóc cô hít hà, giọng nói càng thêm ôn nhu triền miên, “Anh nhớ em, ngày nào cũng nhớ.”
Lòng Trang Noãn Thần ấm áp, cười đẩy anh ra, “Nhột a.”
Anh cười nghiêng đầu, khẽ hôn cô, thấy cô muốn trốn, bàn tay có chút độc ác ôm cô vào ngực, ở bên tai cô nói một câu, “Tiểu yêu tinh, đêm nay anh sẽ thịt em.”
“Sói háo sắc.” Cô hiểu rõ lời nói của anh, tim nhảy loạn, đẩy anh ra chạy đến của phòng tắm thò đầu ra cười: “Em đi dọn hành lý cho anh, không phải bên trong có quần áo cần giặt sao?”
“Để mai rồi dọn.” Giang Mạc Viễn hận không thể ngay lập tức đẩy cô lên giường mà ăn cô.
Cô nhìn thấy khát vọng trong đáy mắt anh, rụt cổ, “Hôm nay làm cho xong đi.” Nói xong, nhanh như chớp chạy.
Giang Mạc Viễn mỉm cười.
Chẳng được bao lâu, anh liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập chạy, quay đầu lại nhìn lên, là khuôn mặt cười hì hì của Trang Noãn Thần.
“Anh mua túi giúp Ngải Niệm thật sao? Chắc chắn cậu ấy sẽ vui muốn điên.” Giơ túi xách hàng hiệu trong tay lên, vẻ mặt Trang Noãn Thần vô cùng hưng phấn.
Giang Mạc Viễn thả khăn tay về giá, dịu dàng nói, “Coi như tặng cô ấy đi đừng lấy tiền của cô ấy.”
“Sao em có thể đòi tiền cậu ấy được?” Trang Noãn Thần re vẻ tức giận trừng anh một cái lại “cộc, cộc,cộc” chạy đi, như là muốn gọi điện cho Ngải Niệm.
Trong gương Giang Mạc Viễn mỉm cười vui vẻ.
Quả nhiên, như anh phỏng đoán, cô bắt đầu gọi điện thoại cho Ngải Niệm , nha đầu kia thật đúng là nôn nóng. Bất quá nghĩ đến cô còn chưa biết món quà anh mua cho cô là gì, là anh tỉ mỉ chọn lựa, bị anh giấu rất kỹ. Sắp sinh nhật cô, đây là quà sinh nhật của anh tặng cô
Nghe giọng nói vui sướng của cô, Giang Mạc Viễn lúc này mới khẽ thở phào một hơi, tuy lòng có áy náy vì nói dối cô, nhưng chỉ cần là người đàn ông có lý trí sẽ đều làm như vậy để giấu đi chuyện này. Giang Mạc Viễn nhìn bản thân mình trong gương, âm thầm thở dài, Noãn Noãn đừng trách anh lừa em. … anh chỉ là muốn cho em, cho anh một chút thời gian mà thôi.
Ý nghĩ của Giang Mạc Viễn không khỏi nhớ về mấy giờ trước…
Ánh mặt trời buổi trưa chói mắt.
Chói mắt nhất là anh và Sa Lâm vừa vào đến hội sở thì thấy Trang Noãn Thần, tuy rằng ở rất xa nhưng anh vẫn nhìn thấy cô,. Cô giống như đứa trẻ bất lực ngồi một góc uống nước, trời biết lúc ấy anh rất muốn đi lên, nhưng Sa Lâm ở bên cạnh.
Nếu như đi lên không phải là thú nhận với Trang Noãn Thần, lần này anh đi công tác có cả Sa Lâm ở bên cạnh,, càng không khác gì nói cho cô Sa Lâm còn sống, hơn nữa đã vào làm ở Tiêu Duy. Loại chuyện hoang đường này đừng nói cô không tin, sẽ hiểu lầm, nếu là anh anh cũng sẽ cảm thấy thực buồn cười.
Kỳ thật khi máy bay đến Bắc Kinh, anh vốn là muốn đi thẳng đến Đức Mã cho Trang Noãn Thần một sự kinh ngạc,cũng là đi đón cô tan ca. Không ngờ BEN gọi một cú điện thoại muốn anh đến bàn về chuyện thu mua khách sạn, trong chuyện này Sa Lâm giúp rất nhiều, hơn nữa cô cũng đại diện bên kia để thu mua, BEN gọi cô đích danh trở về bàn bạc.
BEN ở phòng nghỉ, ngay tại tầng cao nhất của hội sở kia.
Cho nên, khi anh cùng Sa Lâm bước vào hội sở có muốn xoay người rời đi cũng đã quá muộn. Trang Noãn Thần phát hiện ra anh, hơn nữa theo đi lên. Lúc ấy anh chỉ có thể lao vào thang máy, chưa đầy nửa giây đã bấm số tầng.
Lúc ấy, Sa Lâm cũng ngạc nhiên nhìn anh.
Anh thản nhiên nói với cô đi lên gặp Ben, đem hợp đồng trực tiếp giao cho ông ấy. Sau đó rất nhanh đi ra khỏi thang máy, dọc theo cầu thang bộ đi xuống lầu.
Theo cửa sau đi ra khỏi hội sở, đầu tiên anh gọi điện cho Chu Niên, giao cho anh ta hai chuyện, thứ nhất chạy nhanh lại đây đưa anh trở về sân bay, thứ hai đi đến văn phòng lấy áo khoác màu ghi của anh lại đây.
Chu Niên quả nhiên là trợ lý hữu ích, không nói một lời ngay lập tức tới cứu giá. Thừa dịp Chu Niên lại đây anh liền gọi điện cho Trang Noãn Thần, nói cho cô biết anh ở sân bay chờ cô đến đón.
Cô tin.
Chu Niên dùng hoả tốc đưa anh đến sân bay cũng đổi áo khoác cho anh, anh ném áo khoác đen cho Chu Niên, bảo anh tìm chỗ ném đi.
Ở sân bay, anh trở thành người chồng tốt gấp gáp trở về, thâm tình âu yếm vợ mình.
Khi ôm chặt Trang Noãn Thần vào lòng anh mới thở phào gạt hết bất an. Anh biết tốc độ lái xe của Trang Noãn Thần không theo kịp Chu Niên. Anh cũng đua xe với cô.
Đúng, là anh thủ đoạn lợi dụng sự đơn thuần của cô.
Chính là anh không hối hận khi làm chuyện này. Nếu không làm như vậy sẽ khiến cô hiểu lầm trầm trọng. Như là chuyện Sa Lâm và anh vào hội sở, kỳ thật chỉ cần anh và Sa Lâm ở cạnh nhau đã rất khó giải thích tồi, đừng nói là cùng đi lên phòng nghỉ ở tầng cao nhất, cho dù anh có trăm cái miệng cũng không giải thích được. Một khi để cô biết anh và Sa Lâm đi vào phòng nghỉ, kết quả duy nhất là chấm hết. Chuyện này dù sao cũng không thể nói rõ được, cho dù cô có nói tin tưởng thì trong lòng cũng đầy vướng mắc.
Đương nhiên anh cũng không ngốc mà đi giải thích với cô, bất kỳ người vợ nào nhìn thấy chồng mình đi khách sạn với người đàn bà khác, cho dù không xảy ra chuyện gì thì họ cũng nghĩ nhiều. Còn chuyện Sa Lâm anh vẫn giấu diếm, không lẽ anh có thể nói với Trang Noãn Thần, nói, vợ ơi, Sa Lâm đã về, cô ta hiện tại luôn theo sát anh, nhưng anh không để ý đến cô ta sao?
Chẳng lẽ lại nói thế? Chỉ cần là người đàn ông biết suy nghĩ đều sẽ không làm vậy.
Cho nên anh thà bí quá làm liều còn hơn là khiến cô nghĩ nhiều, cứ cho là cô tưởng mình nhìn lầm đi.
Giang Mạc Viễn biết cô tin, cho nên cô mới có thể tưởng mình nhìn đến Mạc Thâm, cho nên anh mới có thể cười vui vẻ.
Chuyện tiếp theo anh cần phải làm là đuổi Sa Lâm đi, cách đã nghĩ ra, bởi vì khi đi sân bay anh đã gọi điện cho Trình Thiếu Thiên, trên đời này Sa Lâm chỉ sợ một người, người đó là Trình Thiếu Thiên. Bởi vì Sa Lâm vẫn cảm thấy có lỗi bởi vì Trình Thiếu Thiên cho nên Trình Thiếu Thiên chính là khắc tinh của cô ta.
Thứ anh muốn rất đơn giản, chính là hy vọng Trang Noãn Thần có thể vui vẻ ở bên cạnh anh, không bị ai ảnh hưởng. Anh nói dối, đúng thế, ở trong chuyện nam nữ chỉ cần không muốn cho người phụ nữ của mình hiểu lầm thì họ đều lựa chọn như vậy.
Anh thừa nhận mình không phải cao thủ trong tình yêu, nhưng là chồng của cô, hanh muốn áp chế mấy chuyện này, cố gắng mang mọi chuyện thành đơn giản nhất. Nói thật từ nhỏ đến lớn anh chưa từng để ý người phụ nữ nào như vậy, vì không để đối phương hiểu lầm mà làm ra chuyện thế này đúng không phải tính cách của anh, bằng không suốt quãng đường Chu Niên cũng không như nhìn thấy người ngoài hành tinh mà nhìn anh.
Ít nhất anh có thể cho Trang Noãn Thần cảm giác có thể dựa vào anh, anh cũng không muốn vì Sa Lâm mà mọi chuyện trở về vạch số không.
“Mạc Viễn..” giọng Trang Noãn Thần vang lên ở phòng khách.
Tiếng nói nũng nịu chặn ngang suy nghĩ của Giang Mạc Viễn, ném tất cả đi, ra khỏi phòng tắm, vang giọng trả lời, “Anh đây.”