Chân trời loé lên tia sáng màu xanh biếc.
Ban công tầng 2, Trang Noãn Thần đứng lặng yên nhìn về chân trời phía xa, ước chừng cô đã đứng hơn ba tiếng.
Tầm nhìn mênh mông trống trải, cuối cùng tia sáng màu lam cũng biến mất, nắng sớm vàng óng lan toả. Trang Noãn Thần nhớ tới lần ở bờ biển đó, Giang Mạc Viễn cũng một đêm không ngủ như thế này, cho nên bây giờ đổi là cô, lúc này cô mới rõ thì ra lúc mặt trời mọc toả ra ánh sáng màu lam.
Nhưng hiện tại, đêm nay là một mình cô vượt qua, bên người không có Giang Mạc Viễn.
Sáng sớm nhân lúc Giang Mạc Viễn chưa thức giấc cô đi thư phòng. Có đôi khi cô thấy mình là người không ý thức được nguy hiểm, hoặc là cô rất muốn tin tưởng vào chồng của mình, tim mọi điều đều đúng như anh nói, như anh hứa, cho dù Sa Lâm có thực sự ở trước mặt thì hai người họ cũng không thể bên nhau được. Cô cứ lừa dối lần này tới lần khác, tựa như bịt tai trộm chuông một lần lại một lần, thậm chí cảm nhận được Sa Lâm đang cố tình khiêu khích anh cô cũng giả bộ như không biết, cô cho rằng anh có thể, có thể xử lý tốt việc này.
Nhưng cô vẫn mở weibo của Sa Lâm.
Tựa như là bị nghiện thuốc phiện, cô cứ thế mà xem weibo của cô ta.
Trên trang chủ weibo, Sa Lâm đăng rất nhiều ảnh chụp cận mặt, có lúm đồng tiền như hoa, nụ cười kia ngay cả phụ nữ cũng thích.
Trên ảnh chụp, cô ta đeo chiếc vòng cổ kia.
Tựa như là người mẫu vô cùng hạnh phúc.
Đúng vậy, đổi là Trang Noãn Thần cô cũng sẽ hạnh phúc, bởi vì chiếc vòng mà Sa Lâm đeo chính là chiếc vòng mà Giang Mạc Viễn đã mua ở phiên đâu giá kia, là chiếc vòng mà cô thích đã lâu.
Sa Lâm cũng hạnh phúc như cô sao?
Trên ban công, Trang Noãn Thần nhắm chặt mắt.
Giang Mạc Viễn à Giang Mạc Viễn, anh có ăn vụng cũng nên biết chùi mép chứ? Ít nhất đừng để cô nhìn thấy chứ?
Lúc này đây, anh bảo tôi làm cách nào để thuyết phục chính bản thân mình tin tưởng anh chứ?
Khi ánh mặt trời sáng chói, cô và Giang Mạc Viễn đều tự đi đến công ty. Cả ngày Trang Noãn Thần đều ngồi trước mắt tính trong văn phòng xem ảnh chụp trên wedbo của Sa Lâm, trong ảnh chụp có vẻ như Sa Lâm không có cố ý khoe ra chiếc vòng cổ, đa số là nằm trên sofa rồi chụp ảnh selfie, thực sự phù hợp với nụ cười rạng rỡ của cô ta.
Trang Noãn Thần thấy khoé mắt cay cay, lồng ngực dâng lên cỗ chua xót lên đến cổ, huyệt thái dương giần giật đau đớn, là hiện tượng điển hình của thức đêm, cũng có lẽ nguyên nhân là do cảm giác khi một người vợ phát hiện ra chồng mình phản bội.
Thức đêm cùng với ngồi cả buổi sáng ngồi nghĩ, Trang Noãn Thần không có ngốc mà đi đối chấp trực tiếp với Giang Mạc Viễn, liên tiếp gặp được bọn họ nhưng cô không có xông lên bắt ngay tại trận huống chi là hiện tại.
Phụ nữ khi gặp loại chuyện này phần lớn là nổi điên, chính là một màn như Ngải Niệm gặp Lục Quân lúc trước vậy.
Cô có thể hiểu được hành động của Ngải Niệm.
Trang Noãn Thần cũng không ngốc đến mức đối chất lúc đó với Sa Lâm, trước đó là do khiếp sợ không biết phải làm gì, tối hôm qua sau khi đau đớn đi qua chỉ còn lại bình tĩnh. Xông lên bắt tại trận là có thể, khi đó có thể trực tiếp đối mặt, nhưng nếu cô làm như vậy, người mất mặt không phải là Sa Lâm mà là chính cô và Giang Mạc Viễn. phần lớn những người vợ đều sẽ làm như thế, xông lên lấy danh phận của mình để mắng chửi chồng và tiểu tam, thậm chí là đụng tay đụng chận, giải hận, nhưng thực sự là hành vi xuẩn ngốc. Trừ phi, cô thực sự muốn cho tiểu tam đắc ý làm cho người ta thấy cô máy lý trí đến cỡ nào, khi đó sẽ chẳng còn mặt mũi nào nữa.
Trang Noãn Thần còn chưa đến mức ngu xuẩn mà để cho Sa Lâm được lợi dụng điểm này.
Quyết đấu với Giang Mạc Viễn mới là mấu chốt vấn đề.
Tại thời điểm chưa có chứng cứ vô cùng sát thực, Trang Noãn Thần sẽ không ngốc đến mức đi chất vấn chính chồng mình, đừng nói là Giang Mạc Viễn từ bé bản tính đã kiêu ngạo, cho dù là người bình thường khác cũng thẹn quá thành giận mà mình trở lên bất lợi.
Nếu muốn cho người đàn ông thành thực, thì chỉ có thể là đưa ra chứng cứ xác thực khiến họ không thể chối cãi cũng không được phép điên cuồng mà tra hỏi cứ như vậy cô mới có thể dành phần thắng thuyết phục.
Tất cả đàn ông ở bên ngoài … trên phương diện này, vốn dĩ là người phụ nữ có lý như đa phần lại làm cho đàn ông có cơ hội phản khíc, hùng hồn át lý lẽ đem mọi tội lỗi đổ lên đầu phụ nữ, nguyên nhân là do người phụ nữ suy nghĩ không thấu đáo dẫn đến hậu quả này.
Hoặc là quá nóng tính hoặc là không chuẩn bị chu đáo.
Đương nhiên, trừ phi cô thực sự muốn xé nát bộ mặt giả tạo của đàn ông mà dùng cách giống như trên TV hay đài báo hay nói. Không biết là cuối cùng ai được lợi hơn ai như hậu quả cuối cùng là tất cả đều trở thành trò cười cho người ta nói ra nói vào.
Con người không nên thiếu suy nghĩ đến mức này.
Đàn ông có thể khinh thường mình nhưng mình không thể tự khinh thường bản thân mình.
Lòng Trang Noãn Thần rất đau, nặng nề tựa muốn chết. Khi chuẩn bị tắt đi bức ảnh, ánh mắt vô tình lướt qua sau lưng của Sa Lâm, tay dừng lại ….
Bức ảnh này không phải chụp ở căn phòng khách sạn nước ngoài kia.
Trang Noãn Thần ngồi thẳng dậy, phóng to bức ảnh, có thể nhìn rõ hơn khung cảnh trong bức ảnh.
Là ở trong nước.
Trong ảnh Sa Lâm ngồi trên sofa, sau sofa là hình ảnh cửa sổ kính sát đất, có thể nhìn thấy thành phố phía sau cô ta. Trang Noãn Thần thấy quang cảnh kiến trúc cực kỳ quen mắt, đại não nghĩ hồi lâu, cuối cùng tựa như bị sét đánh ngang tai.
Sao giờ cô mới nhớ ra.
Là hội sở kia.
Trang Noãn Thần đột nhiên nhớ tới mình nhìn lầm mấy ngày hôm trước, lúc đó Sa Lâm kéo một người đàn ông có bóng dáng giống Giang Mạc Viễn đi vào phòng nghỉ ở hội sở kia. Cô chưa từng vào phòng nghỉ ở hội sở kia cho nên không biết cảnh vật bài trí thế nào, cũng không biết có giống nhau hay không nhưng cô chắc chắn rằng quang cảnh thành phố bên ngoài cửa sổ kia chính là Bắc Kinh.
Ngày đó cô nghĩ người đàn ông kia là Giang Mạc Viễn cho nên còn đi dọc hành lang phòng nghỉ để thăm dò, cho nên nhìn thấy quang cảnh thành phố bên ngoài hội sở.
Không hiểu sao cô có một dự cảm xấu dâng lên.
Ngày đó. . . . . .
Thật sự là cô nhìn lầm sao?
Trái tim trong lồng ngực tựa như bị kim châm đau đớn, như muốn vỡ náy, dự cảm vô hình này như là nhắc nhở, cảnh cáo cô. Cố sức nắm bàn tay lại, sau đó lấy di động ra trực tiếp gọi đến một số điện thoại.
Rất nhanh, đối phương đã nhận máy.
“Xin chào, có phải quản lý Mã không, tôi là Trang Noãn Thần thuộc bộ phận truyền thông của Đức Mã.”
“Ồ, xin chào gám đốc Trang.” Đối phương rất lịch sự.
Trang Noãn Thần nắm chặt điện thoại, nhẹ giọng nói, “Mã quản lí chuyện là thế này, hôm trước tôi có làm rơi một món đồ quý ở hội sở của ngài, cho nên gọi điện muốn nhờ ngài tìm lại giúp.”
“Làm rơi ở hội sở của chúng tôi sao?”
“Đúng vậy, trở về tôi không thấy đâu, tìm mãi trên xe cũng không có, sau đó vì công việc quấn thân cho nên quên mất, hôm nay có chút rảnh rỗi mới tự dưng nhớ ra muốn tìm lại.”
“Giams đốc Trang, cô yên tâm, tôi sẽ đi hỏi nhân viên, chỉ cần rơi ở đây thì nhất định sẽ có người nhìn thấy.”
“Là thế này, nhân viên của hội sở tơi có hỏi qua, đều nói là không, cho nên anh có thể cho tôi xem video ngày hôm đó được không, anh yên tâm tôi sẽ không làm phiền quá lâu đâu.”
“Chuyện này …”
“Mã quản lí, Đức Mã chúng tôi chính là hội viên Vip của bên ngài, chẳng lẽ chuyện này cũng không thể nể mặt sao?”
Điện thoại một chỗ khác người kia chần chừ một lát sau đó liền nói: Được rồi, bất quá cô tự mình đến xem đi, cô biết đấy vốn dĩ video theo dõi của hội sở là bí mật không được tiết lộ cho bất cứ ai cả.”
“Tôi biết, cám ơn anh, quản lý Mã.”
Buông điện thoại, lòng Trang Noãn Thần nặng trĩu, rốt cuộc cô muốn đi đến bước này sao?
——
“Giám đốc Trang, cô chỉ có thể xem ở trong này thôi.” Mã quản lý của hội sở tự mình tiếp cô, đưa cô tới phòng camera, sau đó vẻ mặt đầy áy náy nói.
Trang Noãn Thần vội cười, “Làm phiền anh quá rồi.”
Mã quản lý cười cười, lại dặn dò, “Cô có nhớ rõ ngày nào không? Nếu như thế có thể tiết kiệm thời gian, nơi này của chúng tôi không cho phép ở lại lâu.”
Trang Noãn Thần gật đầu, “Yên tâm, tôi nhớ rõ ngày tới hội sở, tôi chỉ cần xem qua video quay ở thang máy và toilet thôi, quản lý Mã, xem xong tôi sẽ gọi anh.”
“Vậy thì tốt rồi, tôi còn bận việc nên đi trước, có chuyện gì cô cứ gọi nhân viên bên ngoài của tôi.”
Trang Noãn Thần gật đầu cảm ơn.
Quản lý Mã đi xong, cô tìm video ghi hình ngày Giang Mạc Viễn về nước, bởi vì có nhiều đoạn quay hình cho nên cô nhẫn nại tìm thời gian. Thước phim không tiếng tựa như là một bộ phim điện ảnh, đến hội sở đầy loại nầng lớp loại người, mục đích khác nhau.
Rất nhanh đã đến hình ảnh lúc cô tiến vào hội sở.
Trong màn hình quay cảnh cô và người phụ trách Mỹ Á nói chuyện với nhau, vẻ mặt người phụ trách bên Mỹ Á đầy áy náy, bất đắc dĩ, anh ta rời đi, cô buồn rầu ngồi uống nước chanh, hình ảnh tới lúc này cô đột nhiên bấm tạm dừng.
Tay ôm ngực, không hiểu sao tim đập dữ dội.
Là loại cảm giác bị người ta vạch trần bí mật.
Cảm tính nói cho cô biết phải tiếp tục xem nữa, nhưng lại có tiếng nói cảnh cáo cô: không đừng có nhìn …
Cô là phụ nữ, cuối cùng cũng không thể qua nổi cửa suy đoán cảm tính này.
Thời gian trôi dần.
Vẫn im lặng nhìn màn hình.
Tận đến …
Sa Lâm rốt cục cũng xuất hiện , cùng lúc đó, còn có thêm một người đàn ông!
Trong màn hình quay bóng lưng hai người, Trang Noãn Thần nhìn mãi cũng không thấy được hình ảnh quay chính diện, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông, thấy kiểu gì cũng giống Giang Mạc Viễn. trong màn hình, hai người đi vào thang máy, cửa mở, hai người đi vào trong, cô chạy tới …
Trang Noãn Thần từ từ giương mắt, nhìn hình ảnh trên màn hình ….
Chỉ cần liếc mắt một cái, da đầu đột nhiên run lên, tuyệt vọng như bão tát thổi quyets.
Trong thang máy, Sa Lâm cười tươi như hoa, bóng người đàn ông kia trực diện camera, khuôn mặt không thể che giấu, khuôn mặt điểm trang khiến phụ nữ nao lòng, lại khiến Trang Noãn Thần hồn phi phách tán.
Nước mắt chưa từng chảy nhiều như vậy.
Ào ào nước mắt chảy xuống, nước mắt từ vành mắt thấm ướt hai gò má.
Thì ra cô chưa từng nhìn nhầm.
Trên hình ảnh, người đàn ông kia chính là Giang Mạc Viễn.
Phố Kim Bảo, phòng khách sạn.
Sa Lâm vất vả mới gội xong đầu và tắm rửa, vừa định sấy tóc thì chuông của vang lên, nhíu mày, khập khiễn đi đến cửa, còn tưởng là phục vụ của khách sạn cho nên không hỏi nhiều, mở cửa ra, tức thì trợn ngược mắt.
“Cô ..cô ..” cô như là gặp quỷ khi thấy người đứng bên ngoài.
“Hẳn là cô quen tôi chứ, khuôn mặt này sao cô có thể lạ được chứ?” ngoài cửa, Trang Noãn Thần bình tĩnh như nước vẫn cười, ngữ khí tự nhiên thoải mái, lạnh nhạt như gió đêm, “Xin chào Sa Lâm, tôi là Trang Noãn Thần.”