Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Chương 66: Số phận không may mắn




Lời nói của Hạ Lữ lộ ra lạnh lẽo, không chút khách khí chất vấn như lưỡi dao nhỏ bắn về phía Trang Noãn Thần. Đối diện, Trang Noãn Thần ngược lại tỉnh táo lại, đợi cô phát tiết xong mới mở miệng nói tiếp, giọng nói không thấy một chút phẫn nộ. “Đúng vậy, mình không có tư cách ở trước mặt câu khoa tay múa chân, càng không có tư cách đến dạy dỗ cậu, trên đời có tư cách này cũng là những người đã sinh và nuôi dưỡng cậu. Mình chỉ muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lời của cô khiến Hạ Lữ sửng sốt, cô há miệng thở dốc nhìn Trang Noãn Thần lại một chữ cũng không nói.
“Hạ Lữ, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, ăn ở cùng nhau đến bốn năm, cậu là người có tính cách như thế nào chẳng lẽ mình còn không rõ ràng sao?Cậu thẳng thắn, vì mình mà ra tay đánh bọn côn đồ ở quán ba, bây giờ sao có thể nói thay đổi là thay đổi?” Trang Noãn Thần hơi nheo mắt lại, nhìn cô ấy nói thành khẩn, “Nếu không phải đã xảy ra chuyện gì cậu tuyệt đối sẽ không như vậy, ngày diễn ra hoạt động của Mỹ Á cậu vốn không cần phải đến nhưng sau khi mình bị chùm đèn rơi trúng thì mình lại nghe thấy tiếng cậu gọi tên mình. Hạ Lữ, cậu biết là chính mình làm sai nếu không thì cậu cũng sẽ không tới! Vậy giờ nói cho mình biết, trong khoảng thời gian này cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói cho mình biết!”
Cà phê ở trước mặt hai người đã lạnh, chỉ còn lại mùi vị lạnh lẽo xa xôi.
Hạ Lữ từ đầu đến cuối không mở miệng, nhưng ngón tay ở ngoài sang lại đang run rẩy, cả ánh mắt của cô cũng run rẩy nhu là ngọc lưu ly bị vỡ lại lập tức bị hang mi dài che khuất. Trang Noãn Thần nhẫn nại, thấy cô một mực không nói rốt cuộc cũng nóng nảy nắm lấy tay cô, tiếng nói đột nhiên lớn hơn, “Hạ Lữ, cậu rốt cuộc có còn là bạn của mình nữa hay không? Ba người chúng ta lúc trước nói gì? Chúng ta tốt nghiệp xong liền thề sau này bất luận như thế nào cũng có phúc cùng hưởng, không phải là cậu quên hết rồi chứ? Hôm nay mình không phải là thực hiện cái gọi là lời thề đó, chỉ muốn biết cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chuyện gì khó nói, chẳng lẽ mình cũng không có tư cách biết?”
Hồi lâu không đáp lời, tay Hạ Lữ cảm thấy lành lạnh từ tách cà phê, mày nhíu lại, nhìn ra được cô muốn nói lại thôi, cũng nhìn ra được cô có ý nói ra thật nhanh nhưng vẫn là áp chế lại, sau một lúc lâu buồn bã nói, “Là mình bán đứng cậu, đây là sự thật, chuyện xảy ra chính là đã xảy ra rồi, mình không có gì để nói.”
“Hạ Lữ!” Lần này Trang Noãn Thần thực nóng nảy, tay nắm thành quyền, các đốt ngón tay đều trắng bệch, “Cậu vừa rồi nói một loạt như vậy mình cho là vô nghĩa! Chị Mai cũng được mà Lục San cũng được, bọn họ đúng hay sai cũng chỉ là cậu qua loa lấy cớ, mình còn không hiểu cậu sao? Cậu hay là mình, ngay cả Ngải Niệm, ba chúng ta đều lười biếng như nhau, lười đi đánh giá người khác đúng hay sai, cậu xem mình là đứa trẻ ba tuổi hay sao?”
“Trang Noãn Thần, không phải là cậu xem phim nhiều quá rồi chứ? Mình làm việc đó cậu nghĩ là mình vì bất đắc dĩ? Mình nói thật với cậu vậy, mình đã trải qua những ngày cố gắng đến chết cũng không thu đực chút kết quả nào, mình cũng tốt nghiệp cùng lúc giống người khác mà bọn họ lại có nhà có xe còn mình vẫn cứ bộ dạng khổ cực như xưa! Lời thề! Trang Noãn Thần cậu đừng có thực tế như vậy nữa, thực ra thì chúng ta đều thay đổi! Cậu cảm thấy mình có nỗi khổ, đúng vậy, nỗi khổ của mình đó là xã hội này quá thực tế, mình đã bị ép đến mức không thở nổi, là xã hội này ép mình đến mức không thể không làm như vậy! Mình cần tiền, mình cần thăng tiến!” Hạ Lữ nắm chặt tay, khoé mắt hồng hồng.
“Mỗi người đều có lựa chọn riền, nhưng cần phải xem lựa chọn này có đụng đến nguyên tắc hay không. Đúng vậy, chúng ta bước vào xã hội này sau khi nó đã thay đổi rất nhiều , chúng ta phải học cách nhẫn nhịn, học cách trốn tránh, thậm chí học cách khéo léo đưa đẩy, nhưng mà Hạ Lữ, xã hội này không ép cậu, chính vì bản thân cậu không muốn thoả hiệp mà thôi. Chuyện mà người khác làm mình không có quyền quản rồi đánh giá này nọ, nhưng cậu là bạn thân của mình, chỉ là mình không muốn đến một ngày nào đó cậu sẽ hối hận thôi.”
Hạ Lữ chậm rãi giương mắt nhìn cô, “Trang Noãn Thần, thực ra mình rất ghen tị với cậu, nếu mình là cậu thì mình cũng sẽ không đi đến bước đường ngày hôm nay.”
Lần này đến lượt Trang Noãn Thần giật mình.
“Ba người chúng ta được trúng tuyển vào học theo thứ tự từ cao đến thấp, Ngải Niệm thứ nhất, mình thứ hai, cậu xếp thứ ba, nhưng mà mình không hiểu vì sao rõ ràng mình thông minh hơn cậu nhưng hằng năm cậu luôn là người nhận được học bổng; sau khi tốt nghiệp mình vào làm truyền thông lúc đó cậu vẫn chưa vào, mình nghĩ lúc này cũng để cho mình thắng cậu một lần nhưng lại không nghĩ đến cuối cùng mình lại đi theo cậu đến truyền thông Đức Mã làm về quan hệ xã hội, cậu có biết làm truyền thông có bao nhiêu là khó khăn không? Trước kia thì các cậu phải đi giao thiệp tiếp đãi, bây giờ thì sao? Mình phải đi tiếp đãi những đồng nghiệp trước kia! Năng lực làm việc của mình không thể kém hơn cậy, nhưng chị Mai lại coi trọng cậu còn hơn cả Angle coi trọng năng lực của mình hơn nhiều lần; khả năng trình bày kế hoạch của cậu không hơn mình nhưng chỉ có cậu mới kéo được Tiêu Duy! Cậu không xinh đẹp bằng mình nhưng lại có thể bắt được một kẻ có tiền! Đây là thói đời gì? Mình dựa vào cái gì mà phải cố gắng nữa? Cho dù mình có cố gắng hơn nữa thì cũng sẽ trở nên thua thật thê thảm, nếu như vạy thì mình cần gì phải theo khuôn phép cũ?” Hạ Lữ rơi lệ, nói xong rút khăn tay hung hăng lau mặt.
Trang Noãn Thần thở dài, uống một ngụm cà phê, chất lỏng theo yết hầu chảy xuống lạnh thấu cả dạ dày, khiến cho nỗi đau càng nhức nhối, không phải là vì cà phê mà là bở vì lời nói của Hạ Lữ.
“Sao vậy? Không phản bác? Có phải cậu cũng hiểu là bản thân cậu thực may mắn? Trang Noãn Thần, cậu quá may mắn, số phận sao lại có thể ưu ái cậu như vậy?” Hạ Lữ khàn cả giọng.
Trang Noãn Thần hít sâu một hoi, lúc này mới giảm bớt đau đớn trong dạ dày, ánh mắt nhìn Hạ Lữ chuyển thành đau xót, “Không phải mình không phản bác mà là hôm nay mình mới biết được thì ra cậu đã sớm có khúc mắc với mình.”
“Đúng, chính bởi vì cậu may mắn! Cậu có cái gì mà lại có thể may mắn như vậy? Cho nên mình ghen tị với cậu! Mình cảm thấy ông trời căn bản là không công bằng!”
“Chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy nhưng cậu cho tới bây giờ cũng chưa từng tới Cổ trấn, không tới xem nhà của mình xem.” Ngoài ý muốn Trang Noãn Thần lại nói một câu như vậy.
Hạ Lữ im lặng nhìn cô.
“Thân thể ba mình rất không tốt, điều này cậu biết.”Ánh mắt Trang Noãn Thần trở nên xa xôi, giọng nói có chút mệt mỏi, “Từ lúc học trung học cho đến khi học cao trung là sau năm khó khăn nhất của gia đình mình. Khi đó ba mình không nỡ tới bệnh viện để khám bệnh, vừa lo cho gia đình vừa mang bệnh, khí đó mình rất muốn đến trường, mẹ mình theo khoá đạo giáo nên giờ giấc cũng khá linh hoạt, mình thường xuyên đi giúp đỡ mẹ, đưng nhiên như vậy cũng không tính là cái gì, khó khăn nhất chính là ba năm cao trung. Hạ Lữ, cậu chưa từng thấy qua phòng của mình nhỉ? Ngay cả Cố Mặc và Giang Mạc Viễn mình cũng chưa từng cho xem. Không cho bọn họ xem không phải bởi vì cảm thấy mất mặt mà là không muốn khiến bọn họ thương cảm mình. Cái gọi là phòng là do mình tự dựng lên, sửa lại gác lửng , trong nhà lại không có nhiều tiền dư thùa để sửa chữa, cho nên mình mới dùng thật nhiều giây bóng và hồ dán lên cửa sổ. Mùa đông rất lạnh, mùa hè thì cực kỳ nóng, khi trời mưa còn bị dột, mình đã ở chỗ như vậy trong suốt ba năm. Mỗi ngày tan học về nhà liền đi vào noi gọi là phòng đó để học bài, bên cạnh việc học bài còn giúp đỡ mẹ mình làm việc vặt. Trước khi thi vào cao trung một tháng mưa dầm kéo dài, mình chưa từng nói với cậu là mình bị phong thấp nhỉ? Chính trong một tháng đó mình đổ bệnh, bên ngoài thi đại học, bên trong phòng này thì mưa dột, lúc ấy sức khoẻ ba mình rất kém, mẹ mình dường như không có thời gian để ý tới mình, chính lúc mình ở trong căn phòng đó liền nhận được thư trúng tuyển vào Đại học Bắc Kinh.
Ở phía đối diện, con ngươi Hạ Lữ run lên, cô không biết, những chuyện này cô chưa từng nghe Trang Noãn Thần kể.
“Mỗi nhà đều có một khó khăn riêng, cho dù là một người nổi tiếng thì sau lưng họ như thế nào không ai biết. Hạ Lữ, có lẽ cậu so với mình còn khổ hơn, nhưng mình chỉ muốn nói ông trời thực rất công bằng. Cậu cho rằng mình may mắn, nhưng mà cậu chỉ thấy mỗi kết quả, còn cả quá trình mình vất vả biết bao nhiêu cậu có biết không?” Âm thanh của cô tĩnh lặng như mặt hồ, nhẹ nhàng nhắc lại. “Đúng vậy, lúc trúng tuyển vào trường điểm của cậu cao hơn mình, nhưng vì sao sau đó vào học mình lại phải liều mạng để lấy học bổng? Bởi vì mình không muốn để ba mẹ phải lo lắng về sinh hoạt phí của mình, không muốn khiến bọn họ phải vất vả, mình có học bổng thì có thể giảm bớt được gánh nặng trong nhà. Học bổng là do mình tự dựa vào bản thân quang minh chính đại nhận được, mình không biết đây là ngẫu nhiên hay là may mắn, nhưng mà thông minh thì so với mình cậu thông minh hơn.
Nhưng lúc học đại học cậu chỉ lo chuyện yêu đương, đương nhiên nếu như lúc ấy đã có Cố Mặc ở bên cạnh thì mình cũng sẽ như cậu thôi, cậu thường xuyên trốn học đi hẹn hò, có đôi khi còn không về, còn mình? Mình không có nhiều thời gian để nói chuyện yêu đương, mình chỉ có thể không ngừng đi về phía trước. Vào lúc cậu thoải mái ngâm mình tắm rửa thì mình vùi đầu ở trong thư viện, vào lúc sáng sớm cậu ngủ say thì mình đã đi làm thêm từ sớm, lúc ấy cậu còn chê cười mình là không biết hưởng thụ cuộc sống. Mình không còn cách nào khác, bởi vì mình không đi làm thêm thì sẽ không có cơm ba bữa cho một ngày. Hạ Lữ, cậu có biết lúc đó mình hâm mộ cậu biết bao nhiêu không? Bất kể là người đàn ông có thật lòng hay không thì ít nhất cũng có người ở bên cạnh để chia sẻ với cậu. Việc làm thêm ở đại học thực bình thường nhưng mà việc ấy ở trong trường không một ai có thể làm được, lúc đó mình sao có thể không hâm mộ các cậu có thể thoải mái đi ra ngoài nghỉ lễ chứ? Cho dù là được ăn no rồi ngủ cũng tốt lắm rồi; lúc cậu tới truyền thông Đức Mã đã có khoảng cách tâm lý về năng lực mình có thể hiểu, nhưng mà mình cũng học truyền thông ra chẳng lẽ mình lại không để ý đến chệnh lệch năng lực sao? Nhưng ai cũng xem chuyện quan trọng là xử lý chuyện trước mặt thật tốt. Năng lực làm việc của cậu rất tốt, nếu không Đức Mã sẽ không để cậu nhậm chức, nhưng mà cậu có tận tâm hết sức không? Cơ hội đều là do chính mình tự tạo ra, mặc dù người khác cho cậu nhưng cậu cũng phải chuẩn bị nhiều thứ nữa mới có được. Thời điểm cạnh tranh dự an Tiêu Duy, cậu thử để tay lên ngực tự hỏi xem cậu có toàn lực làm việc không? Cậu cho rằng Đức Mã không phải công ty của cậu, chẳng qua cậu chỉ là một người làm công cho họ cho nên ít đưa ra sáng kiến, ý kiến của mình, mấy lần tăng ca đến mức dạ dày co rút, buổi tối mọi người đều ở lại làm đến mức chỉ được nghỉ vài tiếng là lại đến giờ làm của ngày hôm sau.
Dự án Tiêu Duy mình thật sự là làm như muốn bỏ mạng, chị Mai giao dự án lớn như vậy cho mình mình thật sự không thể không liều mạng, còn cậu thì sao? Đúng, cậu cũng đã tăng ca, nhưng rõ ràng cậu tài hoa hơn người căn bản không tận tâm, cậu chính là cảm thấy còn có Angle là cấp trên nên căn bản cậu không cần phải quan tâm nhiều. Vào thời điểm trình bày, Tiêu Duy cố ý giữ mình lại cuối cùng là vì sao? Bọn họ cố ý làm khó dễ, đổi lại là cậu thì đã sớm bỏ đi rồi? Mình thừa nhận mình gả cho người có tiền, nhưng trong số những người không hiểu rõ chuyện chẳng lẽ cậu cũng nằm trong số đó? Hạ Lữ, ông trời thật sự là công bằng, cậu nỗ lực bao nhiêu thì sẽ nhận lại được bấy nhiêu. Chúng ta sống ở trên đời này không có ai dám nói mình có bao nhiêu may mắn, cái gọi là may mắn chẳng qua là bản thân nhận được hồi báo từ những gì đã nỗ lực mà thôi, nhìn qua thì thật sự là may mắn nhưng sau lưng họ phải nỗ lực thật nhiều và cố gắng không ít mới được như vậy, tư vị đó thì chỉ chính bản thân mình mới biết được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.