Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Chương 67: Ai đúng ai sai?




Hạ Lữ cắn môi, sắc mặt tái nhợt.
“Đương nhiên mình cũng không phải là đang giảng lí lẽ gì, bởi vì mình căn bản là không có tư cách này.” Trang Noãn Thần thu hồi lại ánh mắt, ánh sáng trong mắt đã bị nức mắt trào lên làm nhoè đi, cô cố nén những giot nước mắt lại, miễn cường cười, “Mình không phải thánh nhân, cũng không có khả năng trở thành một người hoàn mỹ, mình có sự bắt đắc dĩ của mình, cậu cũng có cái bất đắc dĩ của cậu, trên đời này có nhiều người phải sống trong sự rối rắm về đạo nghĩa, tình bạn, tình thân, tình yêu, phải đối mặt với đủ loại áp lực chúng ta đều mỗi ngày phải cân nhắc cẩn trọng nên rất là mệt mỏi, mình thừa nhận điều này. Chuyện này mà nói với cậu thì không hề cảm thấy được bản thân mình có ý nghĩa nhưng chúng ta đều hiểu rằng không có ai là người tốt tuyệt đối, cũng không có người nào là xấu hoàn toàn, chúng ta sẽ ích kỷ nhưng vẫn là người có lương tâm, chúng ta có lương tâm nên biết những điều sai trái sẽ trốn tránh. Trong lòng không muốn là vì bản thân đã làm sai chuyện nên không có tư cách để giảng đạo cho người khác, cảm giác làm sai một chuyện thực sự rât khó chịu, mỗi ngày đều giống như ở trong địa ngục bị dày vò đến đau đớn.
Nói đến đây cô cố gắng nén nước mặt đang chuẩn bị trào ra lại, giọng nói vẫn như là rơi xuống vực, vô lực mà yếu ớt, “Cố Mặc nhảy lầu là chuyện đau đớn nhất đời này vĩnh viễn mình cũng không thể quên đi được, tình cảm ủa mình với anh ấy chôn sâu trong nhiều năm mình tưởng sẽ mãi mãi, nhưng không nghĩ đến mình sẽ làm tổn thương đến anh ấy như vậy, những thống khổ ngày hôm nay của anh ấy đều là do mình gay ra. Cố Mặc mắng mình rất đúng, là mình chưa cho anh ấy cơ hội để anh ấy chứng minh, là mình không tin tưởng anh ấy, là mình đã chôn vùi phần tình cảm đã từng một thời tin tưởng. Quá khứ đã trải qua dài nhu vậy, cho dù để cho mình lần nữa đối mặt với Cố Mặc thì lòng mình cũng không cách nào bình tĩnh. Trên đời này có rất nhiều chuyện không thể nào nói là đúng hay sai, việc đánh giá đúng hay sai cũng không giống nhau, nhưng dù có không có tiểu chuẩn rõ ràng thì lưng tâm chúng ta cũng không thể yên sau một chuyện sai lầm đã xảy ra, không thể nào lấy cớ nhiều như vậy, cũng không cần vì bản thân mà giải thích, áy náy đã đủ như một dao đâm vào người rồi, nó giống như là việc lăng trì tra tấn cậu ta mỗi ngày, không để cho cậu chết ngay lập tức mà phải chịu đựng sự đau khổ. Cậu là bạn thân của mình, cậu khác với người khác, người khác dù có giết người phóng hoả thì cũng có liên quan gì đến mình chứ? Còn cậu là Hạ Lữ, là người bạn tốt mà mình quan tâm, mình không muốn nhìn thấy cậu cũng giống mình, đạt được mục đích xong lại tự tổn thương đến chính bản thân mình.
Trang Noãn Thần khóc.
Hạ Lữ cũng khóc….
“Cậu có nguyên tắc của cậu, mình biết, cậu có nỗi khổ trong lòng mình cũng tin tưởng là có tuy rằng cậu không nói với mình.” Trang Noãn Thần hít sâu một hơi, nhíu mày, dùng sức ngăn nước mặt trở lại, tay nâng lên nhanh chóng lau đi khoé mắt đã chứa đầy nước mắt, nghẹn giọng nói, “Mình không có quyền hạn đi thuyết phục ai phải theo ý nghĩ của mình như thế nào. Mình không phải thánh nhân, nói những lời kia cũng không phải là giảng đạo gì, mình không dám cam đoan sau này sẽ không có có chuyện tư lợi trong lòng, nhưng tối thiểu sẽ tự vấn lương tâm của chính mình.”
Nước mắt nhuốm đầy gương mặt Hạ Lữ, cô im lặng rất lâu, đến lúc này rốt cuộc mới mở miệng, “Trang Noãn Thần, mình và cậu vốn đã có rạn nứt, mình bán đứng cậu là sự thật, cậu muốn làm như thế nào thì làm như thế ấy, cậu mệt mỏi mình càng mệt hơn, trước kia mình thực rất kiêu ngạo nhưng bây giờ cuộc sống mỗi ngày của mình đều ở dưới bóng ma của cậu nên mình thực sự rất thống khổ. Cho nên hôm nay cậu tìm được chứng cứ cũng rất tốt, mang chứng cứ giao cho công ty để đa mình ra khỏi công ty cũng không sao cả, tất cả mình đều không cần. Cậu nói đúng, mỗi người đều có một nỗi khổ của chính mình, cậu không phải người khác cho nên chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy một mặt may mắn của cậu, hẳng phải là không chỉ có mình mà cả Tề Viện Viện hay Từ Hiểu Kỳ cũng có suy nghĩ giống như vậy hay sao? Nếu không thì Tề Viện Viện sẽ không phối hợp với mình bán đứng chị Mai, nếu không Từ Hiểu Kỳ sẽ không tức giận vì cậu may mắn hơn cô ta, cô ta cũng sẽ không bị mình lợi dụng. Nói ra thì mình chính là vì tư lợi, cậu muốn như thế nào thì cứ làm như thế đi.”
“Mình sẽ không tha thứ cho cậu.” Trang Noãn Thần lắc đầu, vẻ mặt mệt mỏi. Cô không phải thần thánh, trong lòng không có một chút khúc mắc đều là giả.
“Mình biết.” Hạ Lữ dựa thân mình ra phía sau một chút, “Mình đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý rồi, nói thật, mình cũng đối với tình bạn này chán ghét đến cực điểm rồi, mỗi người đều nói kết bạn phải bù đắp cho nhau, mình trời sinh là người tính tình kiêu ngạo, thực sự rất khó có người có thể làm bạn tốtlâu được với mình , làm bạn với cậu một ngày thì mình sẽ áp lực thêm một ngày, mình vừa phải từng giây từng phút nhớ rõ cậu là bạn, vừa phải nghĩ cách làm sao để vượt trội hơn cậu, mình thực sự quá mệt mỏi.”
Trang Noãn Thần gật đầu, đau đớn như lưỡi dao sắc bén cứa vào mạch máu, dó là một loại đau đớn khi phải cắt đứt tình bạn. Máu của cô tuỳ ý chảy xuống, đọng lại, cuối cùng hoá thành băng, lạnh đến mức khiến cô hít thở không thông.
“Được.”
Một chữ thốt ra khỏi miệng, lòng đã trở nên đau đớn khó chịu.
Hạ Lữ không nói thêm gì nữa, nhưng nước mắt cũng không rơi, ánh mắt đã hoàn toàn lạnh lẽo.
“Cậu có cách giải quyết của cậu, mình có giới hạn của mình, Hạ Lữ, bất luận sau này có thế nào đi nữa thì mình cũng hy vọng cậu càng ngày càng tốt hơn.” Trang Noãn Thần cầm lấy túi xách đứng dậy, cũng hoàn toàn giấu đi đáy mắt đau xót, “Người không thể sống hai mặt được mãi, cậu như vậy, mình cũng vậy, nhưng ít ra chúng ta cũng không đưa ra những lý do quá mức.”
Hạ Lữ nhíu mày, môi thiếu chút nữa bị cắn đến chảy máu.
Trang Noãn Thần đi rồi, ngoài cửa sổ là bóng dáng cô cô đơn hiu quạnh….
Bóng dáng của cô rơi vào trong mắt Hạ Lữ, dần dần nước mắt tràn ra, bóng dáng lại càng thêm mơ hồ.
“Noãn Thần, thực xin lỗi…..” Nước mắt theo khoé mắt chảy xuống, ,chảy vào bên môi, “Có lẽ như vậy thì cả cậu và mình mới có thể có lối thoát.” Đây là điều buồn đau của cô, cho dù là sai cũng khăng khăng đến cùng.
***
Từ đêm khuya đến bình minh.
Chân trời dần dần hiện ra, nước mắt Trang Noãn Thần cũng khô cạn.
Trình Thiếu Tiên hôm nay ra khỏi văn phòng rất sớm, đi qua phòng giám đốc liền phát hiện của khép hờ, anh đẩy của tiến vào bỗng dưng sửng sốt.
Cách anh không xa, Trang Noãn Thần ngồi dựa vào cửa, đưa lưng về phía anh. Ánh sáng buổi sáng sớm xuyên qua bên người cô, cả người cô hoàn toàn chìm vào ánh ban mai, bóng dáng như thật như giả, vây lấy cả sự bất lực cùng với cô đơn khiến người khác đau lòng.
Trong lòng anh bị va chạm một chút, như là có vật gì đó đánh vào dây thần kinh của anh, thực ra anh biết anh chua từng buông tay với Trang Noãn Thần. Thật lâu sau, anh mới hắng giọng nói, cẩn thận đến mức sợ phá vỡ sự yên tĩnh đang có.
Trang Noãn Thần nhẹ nhàng quay đầu lại, lúc này anh mới phát hiện khoé mắt của cô hồng hồng, anh nhíu mày tiến lên, vẻ mặt thân thiết, “Cả đêm đều ở công ty?”
Cô gật đầu.
Trình Thiếu Tiên ngạc nhiên nhìn cô, lại thấy khoé mắt cô đầy mệt mỏi và đau lòng nên cũng ít nhiều đoán ra được chuyện gì, anh ngồi xuống nhẹ giọng nói, “Chưa ăn sáng? Đi, tôi đưa cô đi ăn sáng.”
Cô lại lắc đầu.
“Bây giờ không phải là thời gian đi làm, cô có thể xem tôi là bạn bè, trong lòng có gì uỷ khuất thì có thể nói tôi nghe.” Trình Thiếu Tiên than nhẹ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc kéo tay cô qua.
“Tôi không có gì uỷ khuất, thật đấy.” Cô cố gắng bày ra vẻ mặt tươi cười.
Nụ cười vô lực. Sao Trình Thiếu Tiên lại không hiểu được suy nghĩ trong lòng cô chứ, anh nhanh chóng kéo tay cô, giọng nói chuyển thành khắc nghiệt, “Yên tâm, tôi sẽ không để cho cô phải chịu oan ức.”
“Trình tổng….” Trang Noãn Thần rút tay về, ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm túc, “Có chuyện này tôi muốn nói với anh.”
Trình Thiếu Tiên sửng sốt, tiếp đó gật đầu.
***
Hạ Lữ bị Trình Thiếu Tiên gọi vào văn phòng, lúc này còn kém giờ làm đến mười phút.
Trước khi tới văn phòng Trình Thiếu Tiên sẽ đi qau phòng giám đốc, bên trong rất im ắng, không có ai.
Vào văn phòng, sắc mặt Trình Thiếu Tiên rất khó coi, tái nhợt xanh mét. Hạ Lữ biết chuyện không tốt nên không ngồi xuống, trực tiếp mở miệng nói thẳng, “Trình tổng, tôi biết tối hôm qua Trang Noãn Thần đã nói với anh mọi chuyện rồi, cũng biết là trong tay anh có chứng cứ tôi bán đứng cậu ấy, tôi thừa nhận những chuyện này đều là do tôi làm, anh muốn đuổi việc tôi cũng được, muốn báo cảnh sát cũng không sao cả.”
“Ba!” Vừa dứt lời, bàn tay to của Trình Thiếu Tiên liền đập mạnh lên bàn, đứng dậy thấp giọng gầm lên, “Thật ra tôi lại rất muốn biết tối hôm qua hai người nói chuyện như thế nào! Hạ Lữ, đến bây giờ cô còn cho rằng Trang Noãn Thần hại cô sao? Từ sáng hôm nay cho đến lúc cô ấy đi tôi và cô ấy cũng không hề nhắc tới nội dụng cuộc gặp mặt ngày hôm qua, cô cho rằng chứng cứ là cô ấy đưa cho tôi? Là người khác cho tôi bị cô ấy phát hiện ra!”
Hạ Lữ ngây ngốc cả người, theo bản năng thì thào, “Cô ấy đi? Cô ấy đi đầu vậy?”
Hai tay Trình Thiếu Tiên chống lên bàn làm việc, buồn bực kéo mạnh cà vạt, nhìn cô chằm chằm gằn từng chữ, “Sáng nay cô ấy đã chủ động xin từ chức, cô ấy gánh trên lưng oan uổng cô cho từ chức trước mặt tất cả các cổ đông!”
“Cái gì?” Hạ Lữ thân mình mầm nhùn ngã ngồi trên ghế, đại não loạn thành một đống, ong ong trong đầu. Cô nghĩ rằng Trang Noãn Thần sẽ báo cáo hết mọi chuyện với Trình Thiếu Tiên, cô nghĩ Trình Thiếu Tiên hôm nay kêu cô đến văn phòng là để xa thải cô, không nghĩ tới…..
Trang Noãn Thần, cậu dựa vào cái gì mà làm như vậy? Cậu cho rằng là như vậy mình sẽ cảm kích cậu cả đời sao?
“Hạ Lữ, lúc này đây cô đã sai quá rồi!” Giọng nói Trình Thiếu Tiên trở nên lạnh lùng.
Hạ Lữ không hề nghĩ ngợi liền chạy ra khỏi văn phòng.
Trình Thiếu Tiên tức giận đến mức hai hàm răng nghiến chặt, nắm tay chặt đến mức gân xanh nổi lên, trong đầu quanh quẩn câu nói cuối cùng của Trang Noãn Thần lúc gần đi” Tôi biết tình hình hiện giờ, các cổ đông hy vọng tôi rời đi là vì tránh nghi ngờ. Trình tổng, Có nhiều vàng cũng khó cầu được tướng, hành vi của Hạ Lữ thực quá phận nhưng mà khát vọng thành công là đúng, trong cuộc đời có ai là không một lần đánh mất chuyện gì đâu? Vẫn nên để cho cô ấy phát huy tốt năng lực của bản thân.
Tiếng nói vô lực cô đơn của Trang Noãn Thần làm anh bất lực. Cho tới nay anh đều cho rằng anh là một cấp trên biết bảo vệ tốt cấp dưới của mình, cũng không nghĩ đến lúc này đây là Trang Noãn Thần bảo vệ anh, dùng phương thức quyết tuyệt như vậy kéo anh ra khỏi đầm lầy khó xử.
Trình Thiếu Tiên đi đến sô pha ngồi xuống, giơ tay xoa lên thái dưng đau nhức, sau một lúc lâu nhấc máy điện thoại bàn lên, chần chờ vài giây rồi bấm một dãy số. Đợi đối phương bắt máy liền lạnh nhạt mà mệt mỏi nói một câu, “Mạc Viễn, sáng nay Noãn Thần từ chức.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.