Dưới ánh đèn, hai mắt Cố Mặc như sao lạnh nhìn chằm chằm cô như nhìn người xa lạ, sau một lúc lâu anh đột nhiên cười nhạt, “Thì ra em đã biết chuyện này từ sớm.”
Trang Noãn Thần lúc này có trăm cái miệng cũng khó mà chối cãi, trong lúc nhất thời không biết phải giải thích như thế nào. Từ ngày hôn lễ của anh và Hứa Mộ Giai đến bây giờ, trong lòng cô luôn thấp thỏm, cô cảm thấy rằng chuyện Hứa Mộ Giai nói dối sớm muộn gì cũng bại lộ, nhưng mà không ngờ lại nhanh như vậy. Hít sâu một hơi, lại ngước lên ánh mắt thêm chút bất đắc dĩ, “Em cũng chỉ biết chuyện này vào hôm hai người kết hôn mà thôi.”
Có một số chuyện có giải thích nhiều cũng vô ích.
Cố Mặc đột nhiên nắm chặt tay lại, sắc mặt xanh tái, “Vì sao không nói cho anh biết?”
“Em…” Cô phải nói thế nào với anh đây?
“Anh hiểu rồi, anh hiểu vì sao ngày hôm đó em lại ở cùng với Hứa Mộ Giai rồi, còn có Giang Mạc Viễn nữa.” Cố Mặc cười như gió lạnh thấu xương, giọng nói cũng lạnh như băng khiến người khác sợ hãi, “Là Giang Mạc Viễn!”
“Cố Mặc….”
“Noãn Thần….” Cố Măc ngắt lời cô, xông lên trước giơ tay ra nắm lấy bả vai cô, tâm tình chợt trở nên kích động, “Là Giang Mạc Viễn, hắn chẳng những trăm phương nghìn kế cướp đi em mà còn cùng với Hứa Mộ Giai dựng lên chuyện này để lừa gạt anh, mục đích của hắn là muốn chúng ta tách nhau ra hoàn toàn. Hứa Mộ Giai giả mang thai rồi sau đó sẽ lấy cớ sẩy thai, cứ như vậy sẽ khiến anh áy náy, khiến anh không thể không chăm sóc cô ấy cả đời. Những điều này đều là mưu kế Giang Mạc Viễn bày ra, đều là mưu kế quỷ quyệt của hắn.”
Trang Noãn Thần liều mạng lắc đầu, “Cố Mặc, anh hãy tỉnh táo lại, nghe em nói trước đã…”
“Em là người phải nghe anh nói mới đúng!” Tay Cố Mặc tăng thêm lực, nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Chuyện cho đến bây giờ mà em vẫn không cảm thấy Giang Mạc Viễn là kẻ đáng sợ sao? Hắn vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, liên tiếp bày ra âm mưu, hắn ta huỷ hoại em cũng huỷ hoại cả anh! Noãn Thần, anh và em vốn là trời sinh một đôi, nhưng lại bị tên tiểu nhân Giang Mạc Viễn nham hiểm chia rẽ, dứt khoát phải chia rẽ chúng ta!”
“Cố Mặc!” Trang Noãn Thần quát anh, “Chuyện Hứa Mộ Giai giả mang thai hoàn toàn không phải Giang Mạc Viễn bày ra, anh ấy cũng là sau đó mới biết đươc chuyện này.”
“ Là hắn nói với em như vậy?” Cố Mặc cười lạnh, “Hắn giải thích với em như vậy? Noãn Thần, em tỉnh lại đi, là hắn lừa em đấy! Từ đầu đến cuối hắn là kẻ lừa đảo! Là kẻ chuyên đi lừa đảo tình cảm của phụ nữ!”
Trong mắt Trang Noãn Thần nổi lên vẻ mênh mông, nhẹ nhàng lắc đầu, “Cố Mặc, em tin lời anh ấy nói, bởi vì đã hiện giờ rồi, anh ấy không cần phải gạt em.” Câu nói cuối cùng bật ra như là tiếng than nhẹ.
Nếu như là trước kia cô có thể sẽ chần chờ, nhưng hiện tại ngay cả việc giấu giếm chuyện của Sa Lâm trước mặt cô anh cũng lười, anh còn có thể lừa dối cô sao? Cho nên cô tuyệt đối tin tưởng rằng anh không có nói dối.
Cố Mặc hiểu lầm ý của cô, nghe xong lời này tức giận lại ùn ùn kéo đến, “Trang Noãn Thần, có phải hắn nói gì em cũng đều tin tưởng? Em có thể nói chuyện công bằng chút được không? Từ lúc em còn ở bên anh đến tận bây giờ đều chưa từng tin tưởng anh! Chỉ cần em bỏ ra một phần mười sự tin tưởng của em dành cho Giang Mạc Viễn cho tình cảm của chúng ta, thì chúng ta cũng sẽ không đi đến bước đường hôm nay.”
Trang Noãn Thần ngạc nhiên nhìn anh, “Anh đang nói cái gì vậy? Trước kia là anh không tin tưởng em trước.”
Sau khi nghe xong lời này, vẻ mặt Cố Mặc từ phẫn nộ chuyển sang đau đớn, nhìn chằm chằm cô nửa ngày sau mới mở miệng, giọng nói như trải qua nhiều mệt mỏi, thê lương, “Lúc trước em nói chắc như đinh đóng cột với anh rằng em yêu Giang Mạc Viễn, Noãn Thần, hôm nay em hãy nói thật cho anh biết, em là thật sự yêu hắn sao?”
Cô bị sự cô đơn trong đáy mắt anh làm rung động, còn có lời nói của anh nữa.
“Em tưởng là anh đã hiểu tâm ý của em rồi chứ, ít nhất, chuyện đã qua hãy để nó qua đi.” Hít sâu môt hơi, lúc này trong lòng Trang Noãn Thần mới giảm đươc chút áp lực, ánh mắt của cô vô cùng bình tĩnh, con ngươi dưới ánh sáng ban đêm như chấm nhỏ sáng ngời, “Em yêu Giang Mạc Viễn, đây là sự thật.”
“Em là yêu Giang Mạc Viễn, hay là không thể không yêu hắn?” Cố Mặc nhìn chằm chằm vào mắt cô, giọng nói nghe có chút đè nén.
Trang Noãn Thần ngạc nhiên nhìn anh, đáp, “Cố Mặc, lời này của anh là có ý gì?”
“Nói cách khác là ngay từ đầu em đã yêu hắn hay…” Anh dừng một chút, hít sâu một hơi rồi tiếp tục nói, “Sau khi em không cam tâm tình nguyện gả cho hắn mới nảy sinh tình cảm với hắn?”
Lời nói của anh vừa trực tiếp, vừa gay gắt, như là băng đánh thẳng vào lòng cô, máu trong người cô dường như cũng đóng băng lại. Cô há miệng thở dốc, “Em gả cho anh ấy không có gì mà không cam lòng”
Cằm cô đột nhiên bị Cố Mặc nắm lấy, nâng lên, bị ép phải đối diện với cặp mắt kia, cô nhìn rất rõ ràng, ngực như nghẹn lại, khoé mắt anh có chút ửng đỏ.
“Cố Mặc?”
“Noãn Thần, đến bây giờ mà em còn định gạt anh sao?” Ánh mắt anh nhìn cô lộ vẻ đau đớn, “Lúc đó vì sao em lại gả cho Giang Mạc Viễn, bây giờ anh đã biết rồi.”
Trang Noãn Thần cảm thấy như là có người hung hăng đánh mạnh vào sau gáy, hai tai ong lên, tim như ngừng đập, cô nhìn anh một câu cũng không nói, trong lòng bắt đầu có dự cảm không hay lan tràn. Chẳng trách vừa rồi anh mắng Giang Mạc Viễn là tiểu nhân, cô còn tưởng rằng vì anh tức giận quá nên mới nói như vậy.
“Anh biết lúc trước anh lưng mang món nợ lớn không phải là ngẫu nhiên, cũng biết Hứa Mộ Giai tự mình đi tìm em, thậm chí còn nói dối em là cô ta đã mang thai con của anh, anh biết Giang Mạc Viễn đã làm đủ thứ chuyện sau lưng em, vì tránh để anh đến hôn lễ quấy rối hắn thậm chí còn giở trò với thiết bị y tế mới!” Giọng nói của Cố Mặc lạnh lẽo đến dọa người, gằn từng tiếng căm giận.
Sắc mặt của cô có chút tái nhợt.
“Trước đó em là vì anh mới gả cho Giang Mạc Viễn.” Ngón tay của anh nhẹ nhàng chạm vào má cô, đau đớn của anh không nói ra cũng có thể cảm nhận được, “Cho nên Noãn Thần, sao em có thể trách anh không tin tưởng em chứ? Giang Mạc Viễn đã thả dây dài, hắn vì để có được em mà chia rẽ tình cảm giữa anh và em, lúc đó anh đã sợ mất em đến nhường nào, cho nên mới trở nên lo được lo mất, nhưng mà sau khi anh biết mọi chuyện thì anh đã hận chính mình rất nhiều, lúc trước anh không nên buông tay em ra, không nên tin rằng em yêu Giang Mạc Viễn, Noãn Thần…” Giọng nói của anh run rẩy, một tay đưa ra đau lòng ôm chặt cô vào trong ngực, “Xin lỗi, là anh có lỗi với em.”
Bị anh ôm chặt, đầu óc mụ mị không kịp có phản ứng gì, bên tai là giọng nói áy náy, thâm tình của anh, đi vào trong lòng khiến cô đau nhức nhối, một lúc lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình, “Sao anh biết những chuyện này?” Bất kể là lúc trước hay bây giờ cô thà chôn sâu những tổn thương này trong lòng không muốn nói ra, có vài vết thường đã kết vảy thì không cần phải bới móc lại làm gì, một khi đâm vào cũng chỉ có thể là máu chảy đầm đìa không thể lành lại, không biết làm sao mà anh có thể biết được.
“Giấy không thể gói được lửa, em nghĩ rằng cả đời này anh sẽ không biết gì sao? Chuyện Hứa Mộ Giai giả mang thai như một ngòi nổ, rồi anh tiếp tục điều tra thì rõ mọi chuyện.” Cố Mặc hơi nới lỏng cô ra, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Noãn Thần, em đã vì anh rất nhiều, khi anh biết chuyện này anh đã hận rằng không thể giết chính mình.”
“Cố Mặc, thật ra…”
“Ly hôn với hắn đi.” Anh cắt ngang lời nói của cô, giọng nói dứt khoát.
Trang Noãn Thần kinh ngạc, “Cái gì?’”
“Noãn Thần, anh và em đã bỏ lỡ nhau nhiều rồi, thời gian còn lại anh không muốn lãng phí nữa, anh phải ở bên em, không cần em phải làm gì cho anh nữa, thời gian còn lại của cuộc đời này hãy giành cho anh, để anh được yêu em một cách tọn vẹn.” Cố Mặc đau đớn nhìn cô, “Rời khỏi hắn đi, anh cũng sẽ ly hôn với Hứa Mộ Giai, chúng ta một lần nữa quay về bên nhau.”
Một chút bối rối thoáng qua trong mắt cô, cô cố gắng áp chế sự bối rối này xuống, dùng sức siết chặt tay, “Cố Mặc, em nghĩ anh hiểu lầm rồi, em thực sự yêu Giang Mạc Viễn, em sẽ không ly hôn với anh ấy.”
“Bây giờ em còn sợ cái gì nữa?” Cố Măc nhịn không được cao giọng nói, ánh mắt đầy đau xót.
“Không phải em sợ, em là yêu…”
“Lúc trước em gạt anh nói là em yêu hắn, anh tin, ngày anh xuất viện em nói em yêu hắn, anh cũng tin. Nhưng bây giờ, khi anh biết hết chân tướng mọi chuyện, em cảm thấy anh còn có thể tin sao?” Cố Mặc cau mày, anh khó hiểu hỏi.
Trang Noãn Thần nhắm mắt lại mới có thể giảm bớt cảm giác choáng đầu, sau khi mở mắt ra lại là ánh mắt kiên định, “Đúng, những gì anh nói không hề sai, lúc trước em nói với anh em yêu anh ấy chẳng qua là lấy cớ, em muốn để anh hết hy vọng, muốn anh từ nay về sau quên em, lúc đó… em gả cho Giang Mạc Viễn đúng là không phải cam tâm tình nguyện. Nhưng ngày mà anh xuất viện, những gì em nói với anh đều là thật, em thật sự hy vọng anh có thể tìm được hạnh phúc cho mình, em cũng thực sự thực sự yêu Giang Mạc Viễn.” Trong đầu lơ đãng xuất hiện bóng dáng của Giang Mạc Viễn, ánh mắt anh, đôi môi cười thản nhiên của anh, một cảm giác hạnh phúc bỗng dâng lên trong lòng.
Cô nhẹ nhàng đẩy Cố Mặc ra đi đến cửa sổ sát đất nhìn xe cộ tấp nập phía dưới, ánh đèn nê ông rải rác hắt lên hàng lông mi của cô, như thứ hạnh phúc ấy đang lây lan sang xung quanh.
“Giang Mạc Viễn, anh ấy tổn thương em rất nhiều, em cũng từng hận anh ấy, nhưng không hiểu sao em lại yêu anh ấy. Còn em, cũng tổn thương anh ấy rất nhiều lần, anh ấy hận em, em lại quên dựa dẫm vào sự ấm áp của anh ấy. Đã có thời gian em nghĩ em và anh ấy kết thúc rồi, nhưng tình yêu này vẫn cứ tồn tại, em không thể coi nhẹ nỗi đau này mà hạ quyết tâm. Cố Mặc, em không biết tương lai em và Giang Mạc Viễn sẽ ra sao, cũng không biết em và anh ấy có thể cùng nhau sống đến bạcđầu hay không, em chỉ biết, chỉ cần anh ấy không chủ động muốn ly hôn thì em cũng tuyệt đối sẽ không ly hôn, vả lại…” Nói đến đây cô xoay người nhìn anh, giọng nói của cô trong veo như suối nước, “Cho dù có một ngày em và Giang Mạc Viễn không thể ở bên nhau nữa, thưc sự ly hôn, thì tình yêu của em dành cho anh ấy cũng không tan biến.”
Cơ mặt của Cố Mặc căng lên, ánh mắt kích động, “Không thể như vậy, sau khi hắn đã làm nhiều chuyện tổn thương em, em vẫn có thể yêu hắn? Không thể nào….”
“Thực ra có một loại yêu bởi vì đau mà khắc cốt ghi tâm.” Trang Noãn Thần khẽ thở dài một hơi, “Yêu thật sự rất mệt rất khổ, nhưng vẫn không muốn buông tay, bởi vì đau quá lâu nên ngay cả khi chỉ có một chút hạnh phúc, một chút ấm áp thôi cũng làm người ta không buông xuống được…”