- Ngày mai là sinh nhật bà nội đấy, Colum nhắc lại khi chia tay Scarlett trước cửa nhà bác Daniel. Mọi người có lương tri đều tìm cách lặn mất tăm mãi cho đến ngày ấy, và anh thú thực cái lương tri ấy cũng đang cám dỗ anh. Báo với nhà dùm sáng mai anh trở lại.
Sao đột nhiên lại phải phù phiếm thế! Scarlett cứ tự hỏi. Ngày sinh nhật của một bà cụ thì có gì nhiều nhặn phải làm đâu. Một mâm bánh sinh nhật, dĩ nhiên rồi, nhưng ngoài ra còn gì nữa! Nàng quyết định tặng bà cái cổ áo đăng ten xinh xinh mà nàng đã mua ở Galway. Nàng còn kịp chán để sắm một cái khác trên đường về.
Chúa ơi, chỉ còn hết tuần nầy nữa thôi!
Mới bước qua ngưỡng cửa, Scarlett lập tức hiểu ngay loại công việc gì đang chờ đợi nàng. Phải cọ rửa và đánh bóng toàn bộ đồ đạc trong nhà bà Katie Scarlett, cho dù chúng đã sạch sẵn đi nữa, và cả trong nhà bác Daniel.
Kế đó là nhổ cỏ và quét dọn khoảng sân của căn nhà cũ để đặt các băng ghế, ghế tựa, ghế đẩu cho tất cả những ai không còn có thể nhét nổi vào trong nhà. Còn phải quét dọn lau chùi cả kho thóc và để sẵn ở đó những bó rơm sạch sẽ cho những ai muốn ngủ lại. Rõ ràng mọi người đang chuẩn bị cho một ngày lễ lớn. Sống đến một trăm tuổi đâu phải chuyện thường tình.
- Ăn lẹ lên rồi biến hết đi, Kathleen ra lệnh cho cánh đàn ông khi họ kéo đến dùng bữa trưa.
Cô đặt một bình sữa đông cùng bốn ổ bánh mì và một khoanh bơ lên bàn. Ngoan ngoãn như một bầy cừu, họ ăn ngấu nghiến với một tốc độ mà Scarlett không tài nào hình dung nổi, rồi lặng lẽ bỏ ra ngoài, đầu cúi xuống để chui qua ngưỡng cửa.
Còn bây giờ ta bắt đầu được rồi, Kathleen tuyên bố khi họ đã đi khỏi. Scarlett, chị cần rất nhiều nước ngoài giếng. Mấy cái xô để ở cửa đó, y như cánh đàn ông trong nhà, Scarlett cũng chẳng hơi sức đâu tranh cãi.
Sau bữa trưa, tất cả phụ nữ trong làng đều kéo đến giúp, mang theo cả trẻ nhỏ. Ôn ào đến khiếp được, mọi người ai nấy đều nhễ nhại mồ hôi, các ngón tay Scarlett đã sưng rộp cả lên, mà nàng lại cảm thấy vui hơn bao giờ hết. Đi chân không như mọi người, chiếc tạp dề lớn quấn ngang hông, tay áo xắn cao, nàng tưởng mình như trở lại thời thơ ấu và đang chơi đùa ở sân sau, khiến Mama phát cáu lên vì nàng làm lấm lem chiếc yếm đẹp của mình và lột hết cả giầy vớ ra. Chỉ khác một điều là lúc nầy nàng còn bạn bè để vui đùa thay vì hồi ấy chỉ có con nhỏ mít ướt Suellen và bé Carreen vốn còn quá nhỏ để cùng chơi được.
Từ bấy đến nay, bao lâu rồi nhỉ… chắc không lâu như khi nghĩ về cái gì đó cổ xưa như ngọn tháp, mình đang nghĩ tới… những cội rễ sâu xa… Sáng ấy Colum trông thật đáng sợ. Câu chuyện những con tàu ấy khủng khiếp thật… Chính các chú, các bác mình, các anh của cha mình đã bị chết đuối. Gã Huân tước người Anh kia thật đáng nguyền rủa. Mình thật hả dạ khi người ta đã treo cổ gã.
***
Đúng là chưa từng thấy một ngày lễ nào như ngày sinh nhật của cụ bà Katie Scarlett. Từ khắp quận Meath, những người thuộc dòng họ O Hara lũ lượt kéo đến bằng xe lừa, xe bò, hoặc cưỡi ngựa hay đi bộ. Một nửa dân số của Trim có mặt ở đây, và cả Adamstown không ai là vắng mặt. Họ mang đến những quà tặng, những câu chuyện, những món ăn được chuẩn bị đặc biệt cho ngày lễ, mặc dù Scarlett nghĩ chỉ riêng thức ăn ở nhà cũng đủ nuôi cả một đạo quân. Cỗ xe kéo của Mahomey chất đầy những thùng bia và, cỗ xe kéo của Jim Daly từ Mullyngar đến, cũng vậy. Seamus, con trưởng của già Daniel, quất con ngựa thồ một hơi đến Trim và trở về với cả một thùng ống vố bằng đất trĩu nặng trên lưng trông như một cái bướu xù xì, và hai bao đựng đầy thuốc lá lủng lẳng ở yên ngựa. Lệ là phải tặng cho mỗi người đàn ông - và cả một số phụ nữ - một chiếc ống vố trong dịp đáng ghi nhớ nầy.
Bà nội Scarlett tiếp đón dòng thác người đến thăm và quà cáp với vẻ hoan hỉ của một bà hoàng, chễm chệ trên cái ghế lưng thẳng với chiếc cổ đăng ten mới toanh phía trên bộ áo đẹp bằng lụa đen, và thiu thiu ngủ khi nào thấy muốn thiu thiu, hoặc nhấm nháp tách trà có pha chút Whisky.
Khi chuông vang báo giờ kinh nhật tụng buổi chiều thì trong ngôi nhà tranh và quanh đó đã có tới trên ba trăm người đến mừng thọ Katie Scarlett O Hara nhân ngày sinh thứ một trăm của bà.
Bà đã bảo phải tổ chức y "như trước kia", và một ông già đã đến ngồi đối diện với bà bên ngọn lửa, ở vị trí danh dự. Bằng các ngón tay mềm mại và nhăn nheo.
Ông rút ra từ tấm vải bọc một chiếc đàn hạc; hơn ba trăm giọng nói đều lặng đi, thích thú. Đó là MacCormac, người kế thừa đích thực duy nhất nền âm nhạc của các nhà thơ đi rong kể từ khi O Carolan vĩ đại qua đời. Ông cất tiếng và giọng ông nghe êm như tiếng nhạc.
- Tôi xin thưa cùng quý vị những lời của người thầy Turlough O Carolan: "Tôi từng sống ở Ireland, hạnh phúc và mãn nguyện, cạn thét cùng những người đàn ông chân chính và hết lòng say mê âm nhạct. Và tôi xin được thêm mấy lời thô thiển của bản thân: "Tôi đang cụng ly với tất cả những người đàn ông chân chính và những phụ nữ chân chính như Katie Scarlett O Hara". - Ông nghiêng mình về phía bà. - Có nghĩa là, khi tôi được mời nâng chén, ông nói thêm.
Hơn hai chục bàn tay vội vã rót đầy các ly. Ông chọn ly lớn nhất, nâng lên chúc sức khỏe cụ bà Katie Scarlett, rồi nốc cạn một hơi.
- Bây giờ tôi xin hát hầu quý vị câu chuyện về Finn McCool, ông giới thiệu.
Các ngón tay đã biến dạng và nhăn nheo của ông khẽ chạm trên dây đàn hạc, và không khí lập tức tràn ngập ma lực.
Từ lúc ấy, âm nhạc cứ vang lên bất tận. Hai nhạc công chơi kèn túi đã mang theo cây pibs, willeann của họ, đàn, violon thì chẳng còn đếm xuể, rồi đến accordéon, kèn harmonica, tiếng búng ngón tay và cả nhịp điệu mê hồn của trống bodhrans dưới gậy nhạc trưởng của Colum.
- Em không sao hình dung nổi một buổi lễ như thế nầy, Scarlett hổn hển thốt lên.
Nàng thở đều trở lại rồi trở ra khiêu vũ trong vầng ánh sáng mờ sương của buổi bình minh.
- Em chưa ba giờ tham dự lễ hội tháng Năm sao?
Những người anh họ không hiểu từ hốc ngách nào chui ra la lớn lên vẻ công phẫn.
- Thế thì em phải ở lại đến lễ hội tháng Năm thôi, Katie Scarlett ạ, - Timothy O Hara dõng dạc nói.
Cả một đám hùa theo hưởng ứng.
- Em không thể. Chúng em phải đi cho kịp chuyến tàu.
- Ối dào, còn bao chuyến tàu khác, phải không nào!
Scarlett bật dậy khỏi băng ghế. Nàng đã nghỉ ngơi khá lâu và đàn violon đã bắt đầu điệu gic điên cuồng.
Trong lúc nhảy quay cuồng đến hụt hơi, câu hỏi ấy cứ văng vẳng mãi trong đầu nàng theo điệu nhạc rộn ràng.
Chắc là phải còn những chuyến tàu khác. Sao mình không nán lại khiêu vũ thêm chút nữa cái điệu gic nầy với đôi vớ kẻ sọc của mình! Khi nàng trở lại thì Charleston cũng vẫn còn đó kia mà, cũng vẫn với những buổi uống trà kiểu cách, vẫn những ngôi nhà đổ nát, đằng sau những bức tường đồ sộ đầy vẻ thù nghịch Rhett cũng vẫn còn ở đó. Vậy thì cứ để cho chàng chờ đợi. Nàng đã chờ đợi chàng quá nhiều ở Atlanta rồi. Với lại bây giờ tình thế đã thay đổi. Với đứa bé nàng đang mang trong người, Rhett sẽ lại là của nàng ngay khi nàng muốn. Được, nàng quyết định, nàng hoàn toàn có thể ở lại đến ngày hội tháng Năm. Nàng đang vui biết chừng nào.
Hôm sau, nàng hỏi dò Colum về khả năng sẽ trở về sau lễ.
- Tất nhiên, sẽ còn dịp khác thôi. Một con tàu tuyệt đẹp cập bến trước tiên ở Boston, nơi anh sẽ trở lại trong chuyến lưu hành sắp tới ở Mỹ, Scarlett và Bridie hoàn toàn có thể tự mình kết thúc chuyến đi đến tận Savannah.
- Nó khởi hành vào chuyến ngày 9 tháng Năm. Em sẽ còn nửa ngày để mua sắm ở Galway.
Nàng chẳng cần nửa ngày ấy làm gì, nàng đã suy nghĩ kỹ rồi. Không một ai ở Charleston chịu mang những thứ vớ và váy phồng của Galway cả. Nó quá lòe loẹt. Nàng chỉ giữ lại vài cái đã mua. Đó sẽ là những vật lưu niệm tuyệt diệu. Số còn lại, nàng sẽ cho Kathleen và các bạn gái mới của nàng trong làng.
- Ngày 9 tháng Năm. Trễ hơn dự kiến của chúng ta nhiều quá đấy, Colum ạ.
- Chỉ đúng một tuần và một ngày sau Lễ tháng Năm thôi mà, Katie Scarlett. Một chút chậm trễ có đáng là bao trong cả cuộc đời.
Đúng vậy! Một dịp may như thế sẽ chẳng bao giờ còn có được. Vả lại, có vậy mới làm vui lòng Colum. Việc đi đi về về giữa Savannah và Boston sẽ phiền phức cho anh biết bao. Anh cũng đã tốt với nàng biết chừng nào!
Đó là điều tối thiểu nàng có thể làm cho anh.
***
Ngày 26 tháng Tư ở Galway, tàu Brian Boru rời bến với hai buồng trống.
Nó đã cập bến vào ngày 24 cùng với hành khách và thư tín. Đến ngày thứ Bảy, ở Galway, người ta mới bắt đầu lựa thư; chủ nhật vẫn là Chủ nhật, bọc thư gửi đến Mullyngar chỉ bắt đầu chuyển đi vào ngày thứ Hai.
Ngày thứ Ba, chiếc xe ngựa từ Mullyngar đi Drogheda mới bỏ lại một túi nhỏ ở Navan và sang ngày thứ Tư, một người đưa thư mới lên ngựa đi, mang đến một bọc thư dày cộm gửi cho Colum O Hara từ Savannah, bagn Georgie. Anh chàng Colum O Hara tử tế nầy nhận được lắm thư từ đấy nhỉ. Dòng họ O Hara lại là một đại gia đình rất gắn bó với nhau, với lại dịp thượng thọ của cụ bà cũng là một ngày không dễ gì quên ngay được, người đưa thư đã để thư tại quán rượu ở Adamstown.
- Tôi tự nghĩ không lẽ gì mà nó lại phải đợi thêm hai mươi bốn tiếng đồng hồ nữa, anh ta thanh minh với Matt O Toole, người chủ quán rượu mà một góc quán được dùng làm quầy bưu chính và tạp hoá. Ở Trim, phải đến ngày mai người ta mới bỏ nó vào thùng thư của Adamstown, và sẽ là một người đưa thư khác mang nó lại đây. Anh ta vội vã đón lấy ly bia porter mà Matt O Toole rót tặng, thay mặt cho Colum. Quán rượu của O Toole có lẽ hơi chật hẹp và cũng cần được sơn phết lại, nhưng ở đây lúc nào mọi người cũng có thể thưởng thức được những ly bia nâu ngon tuyệt.
Matt O Toole cất tiếng gọi vợ đang mải phơi quần áo ngoài sân.
- Em ra trông quầy dùm anh. Kate, anh phóng đến chỗ chú Daniel ở thung lũng đây.
Cha của Matt là anh ruột bà Theresa, vợ quá cố của ông Daniel O Hara. Xin Chúa phù hộ cho lynh hồn bà.
- Colum! Ôi tuyệt quá!
Trong chiếc bao thư lớn mà Jamie gửi cho Colum có một bức thư của Tom McMahon, người thầu xây dựng ngôi thánh đường. Sau vài lần cố thuyết phục, Đức giám mục đã ưng thuận để Scarlett chuộc lại phần hiến dâng của cô em gái Tara. Tara xinh đẹp của ta. Ta sẽ làm nên những điều diệu kỳ. Thánh thần ơi!
- Colum! Anh nghe nầy! Lão giám mục keo kiệt ấy đòi đến những năm ngàn đô la cho một phần ba của Tara thuộc quyền Carreen đấy! Với năm ngàn đô la, ta có thể mua cả quận Clayton chứ ít sao! Lão ta phải bớt giá xuống mới được.
Các giám mục của Giáo hội không bao giờ chịu mặc cả đâu Colum lưu ý nàng. Nếu nàng muốn chuộc lại phần hiến dâng nầy, và nếu nàng có tiền, thì nàng phải trả đủ. Vả lại, nàng có thể sẽ thấy vụ chuyển nhượng nầy dễ chu hơn nếu nghĩ rằng nàng còn làm chuyện công đức cho Giáo hội nữa.
- Anh cũng biết là không mà, Colum. Em rất ghét bị ai xỏ mũi - cho dù đó là Giáo hội đi nữa. Em rất tiếc nếu điều đó xúc phạm đến anh. Dù sao Tara cũng phải thuộc về em, em rất thiết tha với nó. Ôi, em thật ngu ngốc khi để bị thuyết phục ở lại đây. Lẽ ra chúng ta đã đi được nửa đường về đến Savannah rồi.
Colum chẳng buồn giảng giải gì thêm. Anh bỏ ra ngoài trong khi nàng lục lọi tìm giấy bút.
- Em phải viết thư cho bác Henry Hamilton ngay mới được! Bác ấy sẽ biết cách dàn xếp vụ việc nầy. Chờ đến khi mình về thì mọi chuyện đã lỡ hết rồi.
Ngày thứ Năm, Scarlett đi một mình đến Trim. Thật là phiền! Kathleen và Bridie bận việc ở nông trại và, đúng là xúi quẩy. Colum lại biến mất tăm mà chẳng hề nói đi đâu và khi nào trở về. Được, anh đã đi vắng, đành chịu chứ biết sao. Nhưng quả là nàng đang có lắm việc phải làm. Nàng muốn có một vài cái chén xinh xinh bằng sành như thứ mà Kathleen vẫn dùng trong bếp, và rất nhiều rổ rá - đủ hình, đủ loại - và hàng tá, hàng tá khăn trải bàn, khăn ăn bằng vải lanh dày. Những thứ chẳng đào đâu ra trong các cửa hàng ở Mỹ. Nàng muốn tạo cho Tara một nhà bếp thật nồng ấm và ân cần như các nhà bếp ở Ireland. Nói cho cùng, ở đó không lẽ chẳng còn gì là Ireland ngoài cái tên Tara hay sao?
Về phần Will và Suellen, nàng sẽ làm điều gì đó để tỏ ra thật hào phóng đối với họ, nhất là với Willy. Chú ấy đáng được như thế. Trong quận còn có nhiều khu đất tốt chỉ chờ bán. Wade và Ella sẽ về sống ở Charleston cùng với Rhett và nàng. Rhett rất yêu chúng. Nàng sẽ kiếm một trường học tốt, đừng có nhiều ngày nghỉ quá. Rhett chắc sẽ lại cau mày như chàng vẫn thường làm khi thấy cách nàng đối xử với các con, nhưng khi bé ra đời và chàng thấy nàng yêụ nó đến chừng nào thì chàng sẽ thôi không phê phán nàng luôn miệng nữa. Rồi mùa hè đến, cả nhà sẽ về Tara, một Tara đã thay đổi hình dạng - một Tara của riêng họ.
Scarlett biết rõ mình đang xây lâu đài trên cát. Có thể Rhett chẳng bao giờ muốn rời Charleston nữa, và nàng phải đành lòng với những lần viếng thăm Tara thưa thớt. Nhưng sao lại không mơ mộng cho thoả thích trong một sáng mùa xuân tươi đẹp như thế nầy, trong lúc nàng đang rong ruổi trên cỗ xe độc mã thanh lịch nầy với đôi vớ sọc đỏ và xanh của mình! Sao lại không nhỉ!
Nàng cười rúc rích và khẽ vút ngọn roi lên cổ con ngựa. Không, nhưng nghe ta nói đây - mình lại còn Ireland hơn cả bản chất mình nữa rồi!
Ngày lễ tháng Năm quả không phụ lòng ai chờ đợi. Khiêu vũ và yến tiệc diễn ra khắp các đường phố của Trim, hơn bốn chiếc cột mỡ to được dựng lên trên thảm cỏ trước các đống đổ nát của toà lâu đài. Scarlett diện một ru băng đỏ với một vòng hoa trên tóc và, khi một sĩ quan Anh mời nàng đi dạo một vòng ra bờ sông, nàng đã thẳng thừng từ chối.
Họ trở về ngôi nhà tranh sau lúc mặt trời mọc; Scarlett đã cùng những người còn lại trong gia đình đi bộ suốt bốn dặm đường, bởi nàng không muốn đêm tàn, dù trời đã rạng sáng. Với lại, vì nàng đã cảm thấy bắt đầu thiếu vắng những người anh họ và các bạn bè mới của mình. Nàng nôn nóng muốn trở về nhà, nàng muốn giải quyết cho xong các việc vặt vãnh lyên quan đến Tara, muốn bắt tay ngay vào công việc, nhưng dù sao nàng cũng lại rất vui thích được ở lại trong ngày lễ tháng Năm. Còn hơn một tuần nữa. Thời gian ấy xem ra cũng chẳng là bao.
Ngày thứ tư, Frak Kelly, người đưa thư của Trim, đã dừng lại quán rượu của Matt O Toole để làm một cốc bia và hút thuốc.
- Có một bao thư rõ to cho Colum O Hara đấy, anh ta nói. Theo anh thì trong đó có gì nào!
Cả hai thay nhau vẽ ra bao giả thuyết giật gân nhất. Ở Mỹ cái gì mà không thể xảy ra. Và họ cứ tha hồ mà đoán già đoán non. Lynh mục O Hara là một người đôn hậu và ân cần, mọi người đều thừa nhận điều đó, và ông nói chuyện bình thường như mọi người khác. Có điều nghĩ cho cùng thì, ông chẳng bao giờ nói điều gì đáng kể!
Matt O Toole không mang thư lại cho Colum. Không cần phải làm vậy. Anh ta biết rõ Clare O Gorman chiều nay sẽ đến thăm bà nội. Chị ấy sẽ đem thư đến, nếu từ giờ đến chiều không đi ngang qua đây. Matt thử ước chừng bao thư. Chắc nó phải mang những tin tức cực kỳ tốt đẹp thế mới đáng với chừng ấy phí tổn cho việc gửi thư chứ. Hoặc nếu không thì hắn phải là một tai hoạ thực sự nghiêm trọng.
***
- Có thư cho em Scarlett ạ. Colum để nó ở trên bàn. Và một tách trà pha sẵn cho em đấy. Đến thăm Molly có vui không em!
Scarlett đã không làm Kathleen thất vọng. Nàng mô tả lại màn kịch ở nhà bên ấy với những trận cười rúc rích cố kiềm nén.
- Molly đang tiếp bà vợ ông y sĩ ở nhà, và khi em vào thì tách trà trên tay chị ấy cứ run lên bần bật thiếu điều chị ấy làm nó rơi vỡ tan. Em hình dung chị ấy sẽ hỏi liệu có thể thoát ra khỏi tình huống khó xử nầy bằng cách giới thiệu em là cô người hầu mới được không.
Nhưng ngay lúc đó, bà vợ ông y sĩ kêu lên: "A, người em họ giàu có ở bên Mỹ đây rồi, thật hân hạnh!" rồi cứ nhìn chằm chằm bộ đồ kỳ quái của em. Nghe bà ta nói vậy, Molly lập tức nhảy chồm lên như con mèo phải bỏng và nhào ra hôn lấy hôn để vào hai má em. Em cam đoan với chị đấy, Kathleen ạ, chị ấy đã rơm rớm nước mắt khi em nói là chỉ ghé qua để lấy bộ đồ du lịch trong rương quần áo của em. Chị ấy hết lòng muốn em ở lại dù em có mặc bộ đồ nào đi nữa, em đã hôn trả chị ấy lúc ra đi, và cả bà vợ ông y sĩ nữa, gọi là để tỏ ra lịch lãm. Đã làm thì phải cho ra trò chứ chị.
Kathleen cười quặn cả ruột, món đồ khâu của cô rơi xuống đất, Scarlett khoác bộ đồ du lịch của mình ra ngoài. Nàng tin chắc rằng phải nới chỉ ở vùng thắt lưng. Nếu không phải bé đã làm thân hình nàng đẫy đà ra thì hẳn đó phải là do thói quen ăn mặc thoải mái, và cả do nàng thường ăn ngon miệng nữa. Dù gì đi nữa, chuyến trở về nầy, nhất định nàng không chịu bó mình trong bộ coóc-sê nghẹt thở nữa.
Nàng cầm bức thư rồi đem ra soi dưới ánh mặt trời, ở ngưỡng cửa. Đặc kín những ghi chép và con dấu. Chẳng ngần ngại gì mà không nói! Ông ngoại nàng là một ông già kinh khủng nhất trên đời. Hay là có trò của cái lão Jérome đáng tởm kia cũng nên. Người ta nhờ ông ngoại nàng chuyển bức thư nầy, và ông đã chỉ chuyển nó lại cho Maureen mãi nhiều tuần sau đó. Nàng bồn chồn xé bao thư. Được gửi từ một quận hành chính ở Atlanta, đầu tiên nó được chuyển đến ngôi nhà ở phố Pêcher.
Scarlett hy vọng mình không quên thanh toán một khoản thuế hoặc lệ phí nào đó. Giữa số tiền mà Đức giám mục đòi nàng trả cho Tara và chi phí của những ngôi nhà nàng đang xây cất, nguồn dự trữ của nàng đã quá cạn kiệt để có thể cho phép lãng phí tiền bạc vào những khoản phạt chậm trễ. Với lại, cũng còn phải chi những khoản đáng kể để phục hồi Tara. Đó là chưa kể việc phải tậu một nông trại cho Will. Nàng đưa tay sờ túi tiền mà nàng giấu kỹ dưới áo. Không, tiền của Rhett phải thuộc về Rhett.
Lá thư đề ngày 26 tháng 3 năm 1875, đúng vào ngày nàng rời Savannah trên tàu Brian Boru. Nàng đọc lướt qua những dòng đầu rồi ngừng lại. Chẳng có ý nghĩa gì cả. Nàng trở lại đầu và đọc chầm chậm. Mặt nàng bỗng trắng bệch như sáp ong.
- Kathleen, Colum đâu rồi, chị có biết không?
- Mình vẫn nói năng bình thường. Mà sao nghe lạ lùng quá!
- Chắc anh ấy ở nhà Bà nội, Clare đang đi tìm anh ấy. Sao, không đợi được à! Chị đã sửa gần xong chiếc váy cũ của chị cho Bridie mặc đi du lịch, chị biết nó rất muốn thử trước mặt em để xem em nghĩ sao.
- Không, chuyện nầy gấp lắm.
Nàng cần phải gặp Colum ngay. Một lầm lẫn khủng khiếp xảy ra. Phải lên đường ngay lập tức, ngay hôm nay cũng nên. Nàng cần phải trở về.
Colum đang ở ngoài sân, trước nhà.
- Chưa bao giờ có một mùa xuân được nắng thế nầy, anh nói. Con mèo và anh đang sưởi ấm bộ xương rệu rạo của chúng anh một chút.
Vẻ bình thản bất thường của Scarlett bỗng chốc tan biến khi nàng nhìn thấy anh. Nàng vừa bước lại gần anh vừa kêu réo lên.
- Đưa em về nhà ngay đi, Colum. Thật đáng nguyền rủa cả anh, cả cái dòng họ O Hara và cả cái xứ sở Ireland nầy nữa. Lẽ ra em không bao giờ được bỏ nhà đi chơi thế nầy.
Bàn tay nàng co quắp, nắm chặt đến mức móng tay bấu vào thịt. Nàng đang vò nát bản tuyên bố của Nhà nước tối cao bang Georgie xác nhận đơn ly hôn của đương sự mang tên Rhett Kinnicutt Butler là bất khả huỷ và chung cuộc, trên cơ sở người vợ tên Scarlett O Hara Butler bỏ trốn, theo sự chấp thuận của Uỷ ban quân sự Carolyne, thuộc Chính phủ lyên bang hợp chủng quốc Hoa Kỳ.
- Không thể có chuyện ly dị ở Nam Carolyne được, Scarlett gào lên. Có hai luật sư đã khẳng định với em điều đó. Nàng lặp đi lặp lại những lời ấy cho đến khi cổ họng rát bỏng khản đặc lại, đôi môi khô lắp bắp không thành tiếng, trong lúc tâm trí nàng cứ lyên tục lặp đi lặp lại mãi. Một lần nữa, rồi lại một lần nữa.
Colum kéo nàng ra một góc vườn. Anh ngồi cạnh và chuyện trò cùng nàng nhưng không sao làm cho nàng chú ý lắng nghe. Anh nắm hai bàn tay co quắp của nàng trong tay mình để vỗ về và lặng lẽ ngồi bên nàng. Dưới cơn mưa rào ngắn ngủi trước hoàng hôn. Dưới những tia sáng cuối cùng của mặt trời đang lặn tắt. Cho đến khi màn đêm buông xuống. Bridie đến kiếm hai người khi bữa tối đã dọn xong, nhưng Colum đã xua cô em về.
- Scarlett không còn tỉnh trí nữa, Bridie ạ. Em hãy nói với mọi người ở nhà rằng đừng lo lắng gì cả. Cần thêm chút thời gian để cố vượt qua cơn sốc nầy. Cô vừa nhận được tin từ Mỹ: chồng cô bị bệnh rất nặng. Nàng sợ anh ấy chết trước khi nàng về kịp bên anh ấy.
Bridie vội chạy đi báo tin. Scarlett đang cầu nguyện, cô thông báo. Và cả gia đình cùng góp lời cầu nguyện.
Bữa tối ăn để đến lạnh tanh họ mới ngồi vào bàn.
- Mang đèn ra ngoài đó đi, Timothy, bác sĩ Daniel ra lệnh.
Ánh sáng phản chiếu trên đôi mắt thẫn thờ của Scarlett.
- Kathleen dặn anh đưa cho em chiếc khăn san nầy nữa, Timothy thì thào.
Colum gật đầu đồng tình rồi khoác khăn lên vai Scarlett và ra hiệu cho Timothy lánh đi nơi khác.
Một giờ nữa trôi qua. Trên bầu trời không trăng nhấp nháy những vì sao rực sáng hơn cả những ngọn đèn lồng. Một tiếng kêu vẳng lên từ ruộng lúa mì gần đó, rồi có tiếng đập cánh khẽ. Một con cú vừa vồ được mồi.
- Em phải làm gì bây giờ! Scarlett hỏi, giọng khản đặc nhưng mạnh mẽ trong bóng đêm.
Colum thở dài nhẹ nhõm và thầm cảm ơn Chúa. Điều tệ hại nhất của cơn sốc đã qua.
- Chúng ta sẽ lên đường như đã định, Scarlett thân yêu ạ không có việc xảy ra mà lại không có cách giải quyết đâu em.
Giọng anh bình thản, vững tin, vỗ về.
- Ly dị ư?
Trong cái giọng oà vỡ ấy có chút gì cuồng loạn đầy lo âu Colum vuốt ve hai tay nàng.
- Cái gì đã lỡ đều có thể gỡ lại được, Scarlett ạ.
- Lẽ ra em nên ở lại. Em sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho mình về việc đã làm.
- Thôi, thôi. Những cái "lẽ ra" đó chẳng giải quyết được gì cả. Cần suy nghĩ về những điều sắp đến, em ạ.
- Anh ấy sẽ chẳng bao giờ trở lại với em đâu. Bởi trái tim anh ấy đã quá chai đá mới đòi bỏ em. Em đã chờ đợi anh ấy đến tìm, Colum ạ, em cứ tin chắc rồi anh ấy sẽ trở lại. Sao em lại ngu xuẩn đến thế được nhỉ! Anh không hiểu được mọi chuyện đâu. Em đang có thai, Colum ạ, làm sao em có thể có con nếu như em không có chồng!
- Đấy đấy Colum bình thản nói. Chẳng lẽ điều ấy không giải quyết được sao! Em chỉ cần nói với anh ấy.
Scarlett đưa hai tay lên bụng. Đúng rồi, sao nàng lại có thể ngu đần đến như vậy! Một tiếng cười khản đặc như xé cổ họng nàng. Chẳng có thứ giấy tờ nào buộc Rhett phải chối bỏ đứa con của mình. Chàng biết rõ cách huỷ bỏ chuyện ly dị, tẩy sạch nó khỏi tất cả các sổ sách chứng từ. Rhett có thể làm mọi chuyện. Chàng lại vừa chứng tỏ điều ấy. Không có chuyện cho phép ly hôn ở Nam Corolyne - trừ khi Rhett Butler nhúng tay vào.
- Em muốn đi ngay bây giờ, Colum ạ. Chắc phải có một chuyến tàu khác khởi hành trước chuyến chúng ta. Nếu cứ phải chờ đợi, chắc em phát điên lên mất.
- Chúng ta sẽ đi vào sáng sớm thứ sáu, Scarlett thân yêu ạ và tàu rời bến ngày thứ bảy. Nếu đi ngày mai thì dù sao chúng ta vẫn cứ phải ở lại thêm một ngày nữa mới lên đường được. Chứ em không định dành ngày đó ở đây sao?
- Ồ không, em cần phải cảm thấy là mình đang trở về. Em phải trở về gặp Rhett ngay, cho dù đó chỉ là mở đầu chuyến đi, rồi sẽ ổn thoả, em sẽ làm cho mọi chuyện ổn thoả cả. Mọi việc rồi sẽ tốt đẹp… Có đúng như vậy không Colum! Hãy nói với em là mọi việc rồi sẽ tốt đẹp cả thôi…
- Mọi việc rồi sẽ tất đẹp cả thôi, Scarlett ạ. Giờ thì em phải ăn một chút, uống một tách sữa cũng được có thể thêm một giọt Whisky vào đó. Em cũng cần ngủ một chút. Em nên giữ gìn sức khỏe cho em và cho cả cháu bé.
- Ồ vâng, em xin hứa. Em sẽ hết sức chăm sóc cho mình. Nhưng trước tiên em phải lo cho xong bộ váy, cũng phải sắp xếp rương hòm cho xong nữa. Với lại, làm sao em kiếm được một cỗ xe để ra tàu lửa đây!
Giọng nàng nghe đã đanh trở lại. Colum đứng dậy và chìa tay ra.
- Anh sẽ lo liệu, và các cô gái sẽ giúp anh sắp xếp rương hòm. Nhưng phải chi em chịu ăn chút gì đó trong lúc dọn dẹp tủ quần áo.
- Vâng, vâng, đúng thế.
Nàng trông đã bình tĩnh hơn, nhưng vẫn chưa được bình thường. Anh phải theo sát để biết chắc nàng đã uống sữa hoà Whisky ngay khi cả hai bước vào nhà. Cô em thật đáng thương. Giá như anh hiểu hơn được đôi chút về đàn bà và trẻ em chắc anh sẽ cảm thấy yên lòng hơn rất nhiều. Vừa rồi, nàng đã khiêu vũ như con cù suốt hàng đêm lyền. Liệu điều đó có thể đưa nàng đến đẻ non không! Rủi mà nàng sa sảy thì liệu nàng có giữ vững được tâm thần không! Colum lo quá.