Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 161: Bỏ kêu chỉ về nhà




Gần đây Lăng Diệu luôn chăm sóc cho Lê Hân Dư từng li từng tí, anh đang nỗ lực làm một người chồng tốt như lời anh nói.
Lê Hân Dư không dám tin tưởng lời nói của anh một cách dễ dàng nhưng cũng không thể từ chối, cô cứ mãi rối rắm cho đến khi đầu óc mờ mịt.
Cho đến khi chuyển đi ở nước F kết thúc, họ trở về nước, khi Lê Hân Dư đặt chân xuống mảnh đất quen thuộc, đầu óc cô mới tỉnh táo lại hơn chút.
Trợ lý đã đợi sẵn ở sân bay, gọi người chuyển hết hành lý xuống, sau đó dẫn Lăng Diệu và Lê Hân Dư đến xe.
Sau khi họ lên xe, trợ lý Lưu ngồi ở ghế phó lái lưỡng lự một hồi lâu rồi lặng lẽ xoay người qua, đưa một tập tài liệu đến trước mặt Lăng Diệu: “Đây đều là những tài liệu cần anh ký tên."
Vốn dĩ anh ta chỉ mang theo, có gan nghĩ nhưng không có gan làm, chỉ là muốn mà thôi chứ không hề nghĩ mình sẽ thật sự dám đưa tài liệu cho Lăng Diệu ngay trên xe.
Thế nhưng khi trợ lý Lưu thấy tâm trạng của Lăng Diệu tốt một cách lạ thường sau khi trở về từ nước F, anh ta mới đánh bạo đưa thử.
Chủ tịch Lăng phủi mông dẫn vợ đến nước F chơi mười mấy ngày, còn anh ta thì phải tăng ca sắp xếp tài liệu ở công ty đến là đáng thương. Xấp tài liệu này chỉ mới là một nửa mà thôi, nửa còn lại thì vẫn đặt ở công ty.
Những thứ này chính là hậu quả được để lại từ khi anh và vợ đến nước F.
Tâm trạng của Lăng Diệu không tệ, anh nhận lấy tài liệu và bút rồi xem xét, xác định lại không có vấn đề gì rồi ký tên.
Lăng Diệu thật sự một người cực kỳ có trách nhiệm với công việc, cho dù anh vừa mới xuống máy bay nhưng vẫn xem xét thật kỹ càng từng phần tài liệu rồi mới ký tên vào.
Lê Hân Dư nghiêng đầu nhìn anh, cô cảm thấy Lăng Diệu có chút giống hoàng đế trong đế quốc phong kiến.
Anh chỉ cần nhúc nhích ngón tay là có thể quyết định vận mệnh của vô số người.
Lăng Diệu chú ý đến ánh mắt của cô, bèn đặt bút xuống rồi cười cười với cô: “Bây giờ mới phát hiện chồng của em điển trai sao?"
Lê Hân Dư lẳng lặng dời mắt nhìn ra cửa số.
Lăng Diệu đặt tài liệu sang một bên, anh duỗi tay về phía Lê Hân Du.
Anh muốn ôm cô nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại phiền nhiễu phá đám.
Điện thoại của Lê Hân Dư reo lên.
Tay anh dừng lại ngay giữa khoảng không và lại lặng lẽ rút về.
Cũng không biết là ai mà phiền phức như thế, gọi đến thật đúng lúc.
Lúc ở nước ngoài, Lê Hân Dư luôn bị Lăng Diệu cấm mở điện thoại, nói gì mà phải hưởng thụ thế giới hai người.
Mặc dù có vẻ họ không hưởng thụ được thế giới hai người nhưng chiếc điện thoại này đúng là chưa từng được mở lên.
Khi họ vừa mới xuống máy bay thì cô mới mở nguồn lên lại, không ngờ nhanh vậy mà đã có cuộc gọi tới.
Lê Nhã Trí tức giận hồng hộc: “Chị dạo này chị chạy đi đâu chơi thế? Em gọi chị mấy cuộc điện thoại rồi mà sao đều gọi không được? Bố sắp trút giận vào em rồi, tại sao chị tắt máy vậy?” “Chị đến nước F vài hôm. “Chị chạy đến nước F làm gì vậy? Mọi người trong nhà đều lo lắng muốn chết, vậy mà chị lại không thèm nói tiếng nào đã chạy đi chơi rồi.” Lê Nhã Trí không vui.
Lê Hân Dư đã sớm quen với giọng điệu này của em gái nên cô cũng không có phản ứng gì: “Sao thế Nhã Trí? Có chuyện gì à?" “Bố kêu chị về nhà ăn cơm. Thật sự trong lòng Lê Nhã Trí còn muốn hỏi xem có thể dẫn luôn anh rể về không.
Thế nhưng khi Lê Nhã Trí nhớ đến lời căn dặn của bố, cô ta vẫn biết điều không hỏi.
Lại thêm cô ta đã nhìn thấy chuyện tôi tệ của chị gái trên mạng, cô ta cũng thật sự không có mặt mũi chủ động hỏi chuyện anh rể. “Lúc chị vừa mới xuất viện không bao lâu, bố đã kêu em gọi điện thoại kêu chị về nhà nhưng điện thoại chị cứ mãi không gọi được. Em không tìm được chị, thế là bố cứ hối thúc em. Hôm nay khó khăn lắm mới gọi được cho chị, tối nay chị về ăn tối luôn đi, để bố đừng càm ràm bên tại em nữa, sắp ủ ra kén luôn rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.