Hệ Liệt Thủ Tuế

Chương 22:




Thụy Sĩ, năm năm sau.
Anh luôn nhìn cô, ánh mắt anh luôn dõi theo cô, anh thích dáng vẻ đoan trang của cô, động tác của cô, vẻ mặt của cô, còn có cảm xúc của cô.
Tuy rằng, dáng vẻ của cô, động tác của cô, vẻ mặt của cô và cảm xúc của cô nhiều năm qua chưa bao giờ thay đổi.
Bình tĩnh, lạnh lùng, không giận không vui, vô cảm.
Bất kể anh khiêu khích như thế nào, dụ dỗ như thế nào, đùa giỡn như thế nào, cô cũng chưa bao giờ có phản ứng.
Cô ngoan ngoãn, tuân mệnh, nhưng sẽ không yêu.
Giống như người máy.
Phương Dạ Bạch biết, đây chính là quả báo của anh.
Tiểu Ngũ sống lại, nhưng không phải là Tiểu Ngũ trước kia nữa.
Sau khi tỉnh lại, cô không còn tình cảm với anh, không còn những hành vi kì quái, không có dấu hiệu gì của một người phụ nữ đang yêu.
Trước kia, anh ra lệnh cho cô không được yêu anh, yêu cầu cô chôn chặt tình cảm của mình.
Hiện nay, anh rất hy vọng cô có thể yêu anh, cho dù chỉ là một chút thôi anh cũng cảm thấy vui rồi.
Nhưng cô sẽ không, bất kể anh có điều chỉnh như thế nào, dạy bảo cô như thế nào, cô vẫn giống như đồ đầu gỗ, không biết lãng mạn, không hiểu tình yêu.
Nhưng tình yêu của anh đối với cô lại càng ngày càng lớn, mỗi ngày lại nhiều hơn. Tính yêu dường như đã không còn giới hạn ấy khiến chính anh cũng cảm thấy bất ngờ. Bất ngờ đến nỗi không thể không tự hỏi rằng đây là anh yêu cô sao? Hay đây tình cảm của cô đối với anh?
“Haiz…….”
Anh thở dài một hơi, vuốt ve ngực trái theo quán tính, lông mày khẽ nhăn lại.
Sau khi thay tim của Tiểu Ngũ, trái tim anh thường đau nhói như bị cái gì đó thít chặt, thỉnh thoảng lại giống như bị kim đâm. Về sau anh mới biết được, đó là nỗi đau của Tiểu Ngũ, là lúc cô ấy cố gắng chôn dấu, che lấp, không dám cho anh biết tình cảm của mình.
Hóa ra trái tim quả thực có trí nhớ , trái tim của Tiểu Ngũ chứa đựng tình cảm của cô dành cho anh. Bởi vậy, thứ cô cho anh không chỉ trái tim cô, mà còn có tình cảm của cô nữa.
Tình yêu của cô, trái tim của cô, tất cả đều đã chuyển sang thân thể anh.
Mà Tiểu Ngũ không có trái tim đang ở trước mặt anh lại chẳng còn gì cả.
Có khi, anh sẽ cảm thấy thật thương cảm, nhưng có khi anh cảm thấy mình nên thỏa mãn.
Ít nhất, hiện giờ Tiểu Ngũ đang ở bên cạnh anh, anh có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Thế này là đủ rồi.
“Dạ Bạch, dụng cụ thí nghiệm đã chuẩn bị xong, mức độ chính xác là 100%, có cần gọi Cao Lục tới kiểm tra gene không? Hay là gọi Nhậm Hiểu Niên và Nam Cung Thần Võ?” Tiểu Ngũ rời mắt khỏi màn hình máy tính nhìn về phía anh hỏi.
Sau khi sống lại Tiểu Ngũ nghe lệnh gọi tên anh, nhưng hai chữ “Dạ Bạch” thốt ra từ miệng cô lại rất lạnh lùng.
Anh lấy lại tinh thần, đi về phía cô. Một tay anh chống lên lưng ghế cô ngồi, một tay đặt lên mặt bàn, dường như cố ý áp sát vào cô để nhìn số liệu hiển thị trên màn hình.
Trên màn hình thật ra là tin nhắn của Nam Cung Thần Võ muốn anh “Báo đáp”.
“Tôi giúp anh bảo vệ Tiểu Ngũ, không phải anh nên đền ơn tôi sao?”
Khi anh biết được Tiểu Ngũ đang ở trong trạng thái chết giả, Nam Cung Thần Võ đã hỏi anh như vậy.
“Anh muốn gì?” Anh hỏi lại.
“Lớn lên.”
Nam Cung Thần Võ đáp.
Nói thật, yêu cầu này rất khó, nhưng dù sao anh cũng nhiều thời gian nhàn rỗi. Thế nên anh thiết kế lại bộ máy của tiến sĩ Nhậm. Bởi vì phát hiện mấu chốt chính là góc độ của “Kính lọc” nên anh đã sửa lại bộ phận sai sót. Hơn nữa dựa theo lý luận nội tiết tố của Cao Lục, năm năm qua anh không ngừng lấy động vật làm thí nghiệm, đến nay cũng đã có kết quả bất ngờ.
“Ừ, xem ra Hiểu Niên và Thần Võ có khả năng lớn lên rồi….” Anh nhíu mày cười nói.
Năm năm này, dưới sự giúp đỡ của anh, Dịch Hành Vân mang theo Nhậm Hiểu Niên trở về Đài Loan. Thân thể Hiểu Niên thật sự không ổn định, cứ cách một năm sẽ lớn lên, thời gian duy trì là tầm một tháng. Về sau anh mới biết được dị biến của cô khác anh và Thần Võ là do nội tiết tố của cô.
Căn cứ vào cách nói của Hiểu Niên, năm đó lúc ba người bị chiếu tia laser cũng là lúc cô ấy đang tới kỳ kinh nguyệt.
Đây là nhân tối khiến anh nhận ra nội tiết tố cũng là yếu tố quan trọng trong thí nghiệm.
Nhưng so với Cao Lục và Nam Cung Thần Võ, Hiểu Niên và Dịch Hành Vân vẫn được coi là may mắn.
Cao Lục và Nam Cung Thần Võ ẩn náu trên một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương. Cao Lục đã sinh một đứa con trai, hiện tại đã sắp năm tuổi, nhưng thằng bé vẫn cho rằng Thần Võ là anh trai nó ……
Chuyện này khiến anh ta trở thành trò cười. Nam Cung Thần Võ vừa buồn vừa giận, động một chút là nổi cáu với đứa con trai ngây thơ chưa hiểu chuyện, làm hại Cao Lục có cảm giác như mình có hai đứa con trai thật.
Hiện giờ, dụng cụ thí nghiệm đã hoàn thiện. Hiểu Niên và Thần Võ sẽ nhanh chóng hồi phục bình thường, nhưng anh thì sao?
Năng lực tái sinh của anh là một loại dị biến khác, cuộc đời vô tận của anh rồi sẽ đi về đâu?
Đột nhiên, anh lại không muốn thông báo với bọn họ quá sớm.
So với dị biến bất thường dài đằng đẵng của anh, để cho bọn họ chờ thêm một chút, trong lòng anh mới cảm thấy công bằng.
“Em sẽ lâp tức liên hệ với bọn họ, sau đó sẽ sắp xếp thời gian thí nghiệm.” Tiểu Ngũ đột nhiên lấy di động ra.
Phương Dạ Bạch đè tay cô lại, trong mắt mang theo chút đùa dai: “Không vội, bọn họ hiện giờ cũng vẫn hạnh phúc.”
“Hạnh phúc là gì?” Tiểu Ngũ quay đầu hỏi anh, chóp mũi cô dường như sắp đụng vào bờ môi anh.
Anh rũ mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của cô, khẽ nói: “Được ở bên người mình yêu chính là hạnh phúc.”
Vẻ mặt cô vô cảm, mà rõ ràng cô cũng không hiểu ý nghĩa của từ hạnh phúc này, cũng không hiểu người trong lòng là chỉ ai.
Anh hơi nhíu mày, thở dài, cúi đầu hôn lên cánh môi cô.
Cô không né tránh, lẳng lặng để tùy ý anh hôn, mút, để đầu lưỡi anh tiến vào trong miệng cô dây dưa, làm càn.
Đây là nụ hôn cuồng nhiệt mà suốt năm năm qua ngày nào cũng có. Cô biết kế tiếp anh sẽ làm gì, anh sẽ biến thành một ngọn lửa, trở nên điên cuồng, vội vàng hôn lên khắp cơ thể cô.
Tuy rằng cô không có cảm giác gì, nhưng cô cũng sẽ không cự tuyệt.
Chỉ đôi khi, khi hôn cô anh sẽ khóc, lúc ấy suy nghĩ của cô sẽ trở nên hỗn loạn.
“Em không chuyên tâm, đang suy nghĩ cái gì vậy?” Anh hôn chóp mũi của cô rồi hỏi.
“Không có gì.” Cô cũng không biết cô đang nghĩ cái gì nữa.
Anh nheo mắt lại, một tay kéo cô xuống sàn nhà, nằm đè lên cô.
“Những lúc thế này, em muốn nhìn cũng chỉ có thể nhìn anh.” Anh ra lệnh.
“Vâng.”
Cô không biết, sự ngoan ngoãn, bình tĩnh của cô luôn làm cho trái tim anh trở nên đau đớn, đồng thời cũng kích thích tức giận trong anh. Vì thế anh xé rách áo cô, dùng sức xoa bóp ngực cô, hôn cô, thành vũ khí sắc bén duy nhất tấn công cô. Anh chỉ có thể lấy cách thức này cố gắng phá vỡ lớp vỏ bọc người máy của cô, đánh thức phần hồn con người trong cô.
Cho nên, khi làm tình anh luôn vô cùng cuồng nhiệt, cực kỳ kích thích. Anh dùng đầu ngón tay và lưỡi âu yếm thân thể cô, thăm dò bộ phận mẫn cảm của cô, bất kể là nhũ hoa phấn hồng, hay là hang động mềm mại giữa hai chân kia. Anh chỉ mong chờ có thể ép cô rên rỉ……
Nhưng cô vẫn không hề đáp lại, giống như một con búp bê, tùy anh sắp đặt, tùy anh lựa chọn tư thế mà tiến vào.
Anh rất đau lòng, đột ngột dừng lại rồi ôm cô vào trong lòng, khổ sở không ngôn ngữ nào có thể diễn tả được.
Đây không phải là điều anh muốn.
Trong tình yêu chỉ có một trái tim là không đủ.
Tiểu Ngũ nằm trong lòng anh, cảm giác có chất lỏng nhỏ lên mặt cô. Cô ngẩng đầu lên, phát hiện từ trong mắt anh trào ra hai hàng lệ.
Cô giống như bị điện giật, ngơ ngẩn cả người.
Sau đó, cô không tự chủ đưa tay lau nước mắt cho anh, hơn nữa, cô còn ngẩng đầu lên khẽ hôn lên môi anh một cái.
Anh kinh ngạc, nhìn cô đăm đăm.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động, tuy rằng vẻ mặt cô vẫn thật thản nhiên.
“Đừng khóc, Dạ Bạch.” Giọng nói của cô vẫn lạnh lẽo như mọi khi.
Nhưng động tác giống như an ủi kia cũng đủ để nhen nhóm ngọn lửa tưởng chừng đã tắt lịm trong lòng anh.
Anh dịu dàng nâng mặt cô lên, hôn cô thật sâu. Không phải nụ hôn cuồng loạn vội vàng, mà lại mang theo thương tiếc sâu sắc cùng yêu thương….
Không biết có phải là ảo giác của anh hay không, tứ chi luôn cứng ngắc của cô lúc này đã mềm mại hơn rất nhiều. Lúc anh vùi sâu vào trong cơ thể cô, triệt để chiếm hữu cô, hai đùi cô quấn chặt lấy hông anh, dường như cũng khát khao anh mãnh liệt……
Kích tình đi qua, anh theo thói quen ôm cô từ phía sau, vuốt ve trước ngực cô, dùng lòng bàn tay cảm nhận nhịp đập trái tim cô.
Trên ngực cô mịn màng trơn bóng, vết sẹo phẫu thuật tim đã sớm không còn. Lúc này anh cảm thấy thật may mắn khi cô còn sống, may mắn khi trên thế giới này còn có người bên cạnh anh.
Chỉ cần điểm này thôi cũng cho anh đủ dũng khí để đối mặt với tương lai dài đằng đẵng.
“Tiểu Ngũ, anh đói bụng.” Anh hôn lên tóc cô, khẽ nói.
“Vâng.” Cô rời khỏi lòng anh, cầm lấy thảm lông trên sofa bọc lấy cơ thể khỏa thân, đi về phía nhà tắm.
Anh cũng đứng dậy, cầm di động vừa gọi cho Nam Cung Thần Võ vừa nói với cô: “Anh gọi điện thoại đã, bữa tối anh muốn ăn cơm thịt rang trứng.”
“Vâng, ‘thiếu gia’.” Cô tự nhiên đáp lại.
Ngón tay đang di chuyển màn hình phút chốc ngừng lại, anh không thể tin nhìn Tiểu Ngũ.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Có thể sao?
Hoặc là anh có thể bắt đầu mong chờ, Tiểu Ngũ của anh một ngày nào đó sẽ trở lại……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.