Khánh Tường phun ra một bãi nước bọt:
- Phi… cái gì Tương nhi. Nghe thật ghê tởm. Sở Lâm! Ta nói cho ngươi biết, tuy ta cũng là đàn ông nhưng ta không có như ngươi nam nữ đều ăn được. Từ lâu ta đã chán ghét ngươi đến tận xương tủy rồi. Mỗi lần bị ngươi ép lên giường ta đều muốn buồn nôn. Cái gì mà thượng thần? Ta thấy so với ma vương Nhiếp Huyền ngươi còn không bằng một cọng lông chân của người ta. Ít ra người ta là trai thẳng ai như ngươi cong không ra cong thẳng không ra thẳng, đồ biến thái trong biến thái.
Sở Lâm: "...."
Thu Nhã: "Mắng hay lắm anh ơi!"
Nhiếp Huyền: "Đã cái lỗ tai gì đâu!"
Mẹ Sở Lâm nghe con trai mình bị mắng như vậy, thật muốn tăng huyết áp, lập tức chỉ tay vào Khánh Tường run giọng nói:
- Ngươi…. Ngươi…. To… to gan…
- Gan tôi to từ đó đến giờ bà mới biết sao.
- Phụt…. Ha ha ha….
Nghe Khánh Tường cắt lời bà mẹ Sở Lâm như vậy cả Thu Nhã và Nhiếp Huyền đều phụt cười. Thật sự thì họ không muốn cười đâu nhưng không thể nhịn được. . ngôn tình tổng tài
Tuy nhiên, lúc này đám bốn người sủng nam sủng nữ của Sở Lâm cũng bò được vào trong sân của nữ đế Yên Đan. Nhưng khi bước vào lại nghe những gì Khánh Tường nói Sở Lâm, họ đều bốn mắt nhìn nhau. Có điều cũng chỉ đứng một gốc quan sát chứ không có hành động nào.
Còn Sở Lâm lúc này cũng câm nín. Có lẽ là do hắn quá bất ngờ nên chưa kịp phản ứng thôi. Người sư đệ này xưa nay vô cùng ái mộ hắn, vậy mà hôm nay lại nói ra những lời như vậy, còn hỗn láo với mẹ của hắn nữa. Ấy vậy mà Đinh Lăng, người con gái yêu hắn hết mực, sẵn sàng bỏ cả mạng vì hắn lại hùa theo cười. Tiếng cười ấy như ngàn nhát dao đâm vào tim hắn rỉ máu. Đây rốt cuộc là vì sao chứ? Trong lúc nhất thời đúng là hắn hoàn toàn không thể nào phản ứng.
Bà mẹ Sở Lâm bị đám ranh con hạ đẳng ép tới mức mặt đỏ bừng vì tức giận. Ừ thì… trong mắt bà ta, ngoài người trên thượng giới mang cốt thần cốt tiên chính thống ra thì tất cả đều là hạ đẳng. Ngay cả Lưu Tương cũng thế, bởi vì huyết mạch của Lưu Tương cũng không phải là chính thống. Mẹ hắn là thần cha hắn là yêu được hoá cốt thần, cho nên không thể gọi là huyết mạch chính thống. Chính vì thế bà ta đã không ngần ngại mở miệng:
- Loại hạ đẳng đúng là hạ đẳng, Lưu Tương nếu không phải nể mặt mẹ ngươi là huyết mạch thần tiên chính thống thì loại hạ đẳng không mang huyết mạch chính thống như ngươi đừng hòng ta cho qua lại với Sở Lâm. Ngươi khôn hồn thì mau giết con yêu nghiệt kia, lấy công chuộc tội, ta sẽ không truy cứu việc hôm nay ngươi hỗn láo.
Những lời này nghe vào tai của bọn người Thu Nhã thì chẳng có gì nhưng lọt vào tai bốn người sủng nam sủng nữ luôn khư khư đi theo bên cạnh Sở Lâm kia thì như từng nhát búa nện vào lòng. Ngay cả Lưu Tương còn bị xem là hạ đẳng thì bọn họ tính là cái gì. Nghe nói thượng giới tốt đẹp, chỉ cần được lên đó hoá cốt thành thần tiên thì sẽ được kính ngưỡng, tôn trọng. Nhưng hoá ra trên đó có khác gì nhân gian này đâu. Mà không! Ít ra ở nhân gian này họ là những người có tu luyện pháp lực thì cũng vẫn được kính ngưỡng. Thậm chí như Đinh Lăng, dù là yêu nhưng cũng có thể tự mình làm nữ đế, có ai dám coi thường. Còn một khi lên thượng giới, thì trong mắt những con người mang huyết mạch chính thống kia, họ có khác gì con chó. Nghĩ thế, tâm của bốn người đều như tro tàn. Nhớ tới những gì ngày xưa mình đã làm với Đinh Lăng để được Sở Lâm sủng ái mà thấy xấu hổ vô cùng.
Bọn người Thu Nhã và cả Sở Lâm cũng không quan tâm tới họ. Lúc này, đột nhiên Thu Nhã cười lớn:
- Ha ha ha… hoá ra… thần… cũng chỉ có vậy. Đối nhân xử thế còn thua cả loài súc vật. Bà có tư cách gì mà nói chúng ta hạ đẳng. Theo ta thấy người hạ đẳng nhất chính là đám thần có bản chất bẩn thỉu như các ngươi đấy!
- Yêu nghiệt to gan….
- Có hai chữ to gan nói hoài không biết chán à?
Mẹ Sở Lâm: "..." Lại bị cứng họng.
Nhưng bà ta cũng mau lấy lại tinh thần, nổi giận đùng đùng:
- Vậy hôm nay ta sẽ giết hết các ngươi, cho các ngươi hồn phi phách tán.
Vừa dứt lời bà ta lập tức dơ cả bàn tay lên. Một luồng năng lượng mạnh mẽ màu lam tụ lại trên bàn tay bà ta thành một quả cầu tròn. Vừa rồi bà ta chỉ dùng ngón tay chỉ nhẹ mà mặt đất đã bị thủng một lỗ như bị gài lựu đạn. Còn bây giờ cả một quả cầu như thế này thì khỏi hỏi cũng biết sức công phá của nó mạnh đến thế nào. Nhưng cũng trong lúc này, Thu Nhã lại nhanh trí bay vọt qua chỗ Sở Lâm, điểm huyệt hắn và sau đó rút cây dao găm phòng thân ra kề vào cổ hắn, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên nói với mẹ hắn đang sắp ra tay:
- Nếu bà làm tổn hại một cộng cỏ ở nơi này thì con trai bà sẽ mất một bộ phận trên người. Bà cho nổ tung tất cả chúng ta thì con trai bà cũng sẽ cùng chết với chúng ta.
Khánh Tường và Nhiếp Huyền cũng biết ý đồ của Thu Nhã nên cũng không hẹn mà đồng thời vọt qua phụ cô khống chế Sở Lâm. Bây giờ Sở Lâm đã khôi phục pháp lực, vừa rồi do bất ngờ nên mới bị cô khống chế nhưng nếu để hắn phản ứng lại thì cái điểm huyệt của Thu Nhã cũng chẳng là gì. Nhưng có Nhiếp Huyền và Khánh Tường vào thì nó khác. Đặc biệt là Nhiếp Huyền, bởi vì hắn ngang tài ngang sức với Sở Lâm mà.
Bà mẹ Sở Lâm thấy vậy thì vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn cứng miệng thốt ra:
- Các ngươi dám động đến một sợi tóc của con trai ta thử xem?
Thu Nhã cong khoé miệng, sau đó dùng dao găm cắt một lọn tóc trên đầu Sở Lâm. Rồi đưa nó lên cho bà ta xem:
- Thế nào? Bà làm gì ta đây?
Dứt lời thì nắm chặt trong tay dùng năng lượng đốt cháy thành tro tàn. Sau cùng thổi phù một cái, chẳng còn gì cả. Đây chính là trắng trợn khiêu khích đấy!
Bà ta sững sờ một lúc, nhìn con trai yêu quý của mình đang bị kẻ khác khống chế trong tay không khỏi đau lòng. Bà ta đành phải thu tay lại, nhìn Thu Nhã nói:
- Tiểu yêu tinh! Nếu năm xưa không phải nhờ con trai ta đem ngươi từ trong rừng về chăm sóc, ngươi nhờ vào tiên khí của nó mà tu luyện thì làm sao ngưoi có được như ngày hôm nay. Ngươi trả ơn ân nhân mình như thế đó sao?