Tiễn xong khách, Minh Thù gặm bánh bao không biết từ đâu mà có, mệt mỏi đi về hướng căn phòng.
"Két..."
Trong phòng đã được trang trí lại treo đầy lụa đỏ, chữ hỷ đỏ thẫm đâu đâu cũng có thể thấy được.
Nến đỏ thắp sáng, chiếu sáng cả căn phòng tối.
Trên bàn bày biện một một ít thức ăn và rượu.
Minh Thù đem một miếng bánh bao cuối cùng nhét vào trong miệng, xoay người đóng cửa.
Nhìn thức ăn trên bàn, lại nhìn phía sau bình phong dường như có bóng người, cuối cùng nàng rót hai ly rượu đi vào bên trong.
Thẩm Sính ngồi trên giường, Minh Thù đi vào hắn ngẩng đầu nhìn qua đây, trong đôi mắt tràn đầy vui mừng.
Trong lòng Minh Thù thở dài, đáng lẽ nên ăn thêm hai cái bánh bao rồi mới qua đây.
Minh Thù đem một chén rượu đưa cho hắn.
Thẳng nam Thù cứ uống như vậy, thế nhưng Thẩm Sính giữ nàng lại, tay xuyên qua khuỷu tay nàng.
Minh Thù đứng, Thẩm Sính lại ngồi, nàng phải hơi khom lưng xuống.
Mùi hương trên người Thẩm Sính cùng với mùi rượu kéo tới, hắn chớp mắt nói: “Đại nhân, rượu hợp cẩn phải uống như vậy.”
Minh Thù vỗ đầu hắn một cái, liền theo tư thế của hắn uống rượu.
“Đại nhân, ta giúp nàng cởi áo ra?”
Dù sao sớm muộn gì cũng phải làm, Minh Thù cũng không phản đối.
Thẩm Sính không quá thông thạo cởi áo cho nàng, nắm tay Minh Thù đến trên giường đưa tay cởi quần áo chính mình.
Những thứ này trong cung đều có dạy qua.
Trước khi xuất giá, hắn còn đặc biệt xem qua.
Thẩm Sính có thể là do hơi căng thẳng tay có chút run rẩy, Minh Thù chờ hắn nửa ngày cuối cùng tự mình ra tay kéo người qua, một lúc đã cởi được áo ra.
Thân thể Thẩm Sính thật là mềm mại, không giống với thế giới trước kia, trải nghiệm cũng hoàn toàn khác.
Tiểu yêu tinh trước kia, chỉ cần cô không phải áp chế hắn phát huy, cơ bản toàn bộ quá trình đều thuộc về tổng tài bá đạo.
Nhưng Thẩm Sính bây giờ...
Thuộc về loại mềm mại thu hút, khiến người ta có nhiều dư vị.
Đây đại khái là đặc tính nam nhân Phượng Kỳ quốc.
“Được rồi.” Minh Thù ngăn lại Thẩm Sính còn muốn tiếp tục: “Lần đầu tiên giữ sức rất quan trọng.”
Thẩm Sính sắc mặt trở nên ửng hồng, đáy mắt mê ly: “Đại nhân là lo lắng ta sao?” .
||||| Truyện đề cử: Thẳng Nam Đáng Khinh Sa Đoạ Thành Đồ Chơi Của Kí Túc Xá |||||
“Ừm ừm.” Ngươi nói đều đúng.
Thẩm Sính chớp mắt, cử chỉ lặng lẽ dựa vào trong lòng Minh Thù từ từ bình phục nhịp tim và nhiệt độ cơ thể.
Nơi nào đó của hắn vẫn ngang ngược chọc vào Minh Thù như cũ, một chút ý thu binh cũng không có.
Minh Thù kéo chăn đưa qua hắn che lại: “Ngươi có đói bụng không?”
Thẩm Sính chóng mặt phản ứng chậm nửa nhịp, mấy giây sau mới gật đầu.
“Vậy... chúng ta đi ăn cái gì đi?” Minh Thù thử thăm dò đề nghị, nàng thực sự đói chịu không nổi.
Cả ngày hôm nay chưa ăn cái gì.
“Ừm.” Thẩm Sính đáp một tiếng.
Minh Thù đi ra ngoài trước bảo người hầu hâm lại thức ăn, sau đó cầm y phục cho hắn mặc thêm cứ như vậy ôm hắn đi ra ngoài.
Minh Thù ôm Thẩm Sính đi ăn, nhưng Thẩm Sính không ăn gì nhiều chỉ nhìn nàng, thuận tiện thỉnh thoảng đút cho nàng.
“Uống canh không?” Minh Thù đem thìa để bên môi Thẩm Sính.
“Đại nhân đút ta sao?”
“Ta đây không phải là đang đút cho ngươi thì đang đút...” Cho heo à!
Trên mặt Thẩm Sính màu đỏ ửng vẫn còn, lúc này nhìn qua rất đáng yêu, đầu lưỡi hắn liếm vào thìa như con mèo nhỏ thu lại.
Thẩm Sính nhìn Minh Thù: “Muốn... đại nhân dùng miệng đút.”
Minh Thù: “...”
Minh Thù uống một ngụm canh.
Thẩm Sính: “...”
Minh Thù đem bát đẩy ra, rót một chén rượu, uống xong hướng phía Thẩm Sính hôn một cái, rượu theo lưỡi nàng đẩy mạnh vào trong miệng Thẩm Sính.
Thẩm Sính nuốt không kịp, rượu theo khóe miệng hắn tràn ra.
Minh Thù từ từ rút lui nhưng cánh môi không hề rời đi, cô hỏi: “Còn muốn không?”
Thẩm Sính nhẹ gật đầu.
Minh Thù phối hợp đem một bầu rượu, dùng tư thế mập mờ như vậy đút cho Thẩm Sính.
“Thẩm Sính.” Minh Thù ôm hắn.
“Đại nhân?”
“Ở bên ta ngươi có hối hận không?”
“Tại sao lại hối hận?” Thẩm Sính nói: “Từ lúc ta gặp được đại nhân, ta đã biết đời này ta chỉ có thể là của nàng.”
“Rất kỳ quái đúng hay không?”
Thẩm Sính đưa tay quấn lấy mái tóc đen dài trước người Minh Thù, hắn để lộ đôi chân thanh mảnh: “Ta cũng cảm thấy thật kỳ quái, cho tới bây giờ ta không có cảm giác như vậy đối với một ai khác.”
“Trước đây ta cảm giác mình quên lãng cái gì, nơi đây trống rỗng. Nhưng khi nàng đến, ta cảm thấy như ta tìm được đồ đã mất... nơi đây không còn trống rỗng nữa.”
“Ta sẽ không hối hận, mãi mãi sẽ không.”
Minh Thù đè lại đôi chân vung vẩy của hắn, dùng y phục đắp lại: “Mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, ngươi đều không hối hận sao?”
“Ừm!” Thẩm Sính kiên định gật đầu: “Chỉ cần có thể ở bên nàng, mãi mãi sẽ không hối hận.”
Một lúc lâu, Minh Thù hôn trán hắn một cái.
“Ta biết rồi.”
-
Thẩm Sính không nhớ được bản thân ngủ quên từ lúc nào, lúc hắn thức dậy Minh Thù vẫn ở bên cạnh hắn, trong lòng Thẩm Sính khoan khoái một hồi.
“Tỉnh rồi à.” Minh Thù buông đồ ăn vặt trong tay xuống: “Mặt trời lên cao ba sào ruộng rồi, ngươi thật là biết ngủ.”
Thẩm Sính cười một cái, vươn tay: “Đại nhân, muốn ôm một cái.”
Minh Thù nhìn chăn tuột xuống lộ ra thân thể Thẩm Sính, vài dấu vết mập mờ lưu lại trên thân thể hắn.
Minh Thù cầm y phục ném qua: “Mặc y phục.”
Đòi ôm một cái không thành công, Thẩm Sính cũng không giận trực tiếp từ trong chăn đi ra ôm Minh Thù một cái nhiệt tình.
Nàng không ôm ta, ta ôm nàng cũng được mà!
Minh Thù: “...”
Tiểu yêu tinh thật biết trêu chọc người khác mà.
-
Về tin đồn Thất điện hạ là nam nhân, nó trở thành một đề tài bàn tán mới, tất cả mọi người suy đoán Thẩm Ngọc sẽ ban tội khi quân cho Thất điện hạ.
Nhưng trong hoàng cung vẫn không có động tĩnh.
Nếu Thẩm Sính là nam nhân, như vậy những lời bàn tán trước kia sẽ không hợp lý, không có biện pháp trở thành dư luận công kích Minh Thù.
Số người ồn ào còn lại cũng sẽ ngoan ngoãn.
Minh Thù thành thân ngày thứ ba, trong cung đột nhiên truyền ra tin tức Đoan Mộc Thư bệnh tình nguy kịch.
Trong lúc nhất thời Thẩm Ngọc không để ý tới Minh Thù, cả ngày vây quanh Đoan Mộc Thư, ngự y đoàn này tiếp nối đoàn khác đến nhưng không ai có thể trị khỏi bệnh cho Đoan Mộc Thư.
Minh Thù nghe qua là chính Đoan Mộc Thư không muốn sống.
Một người không muốn sống, dù có trăm cách cứu hắn, hắn cũng có trăm cách đi tìm cái chết.
Mấy ngày nay Thẩm Ngọc ngay cả lâm triều cũng không lên.
Thẩm Ngọc trong khoảng thời gian này biểu hiện rất cưng chiều Thược Dược, nhưng trên thực tế nàng ta thích nhất vẫn là Đoan Mộc Thư.
Đáng tiếc nhân vật nam chính này tình nguyện chết cũng không muốn ở bên Thẩm Ngọc.
Có chí khí!
“Ngươi nói lần trước Thẩm Ngôn ở Đại Lương quốc, làm sao ngươi biết?”
Thẩm Sính nắm vai Minh Thù, nghe vậy dừng một chút: “Vì ta tiễn Tứ hoàng tỷ rời đi.”
Minh Thù khẽ nheo mắt: “Ngươi còn có bản lĩnh này?”
“Đương nhiên, đại nhân, ta rất lợi hại.” Thẩm Sính khom lưng kề sát vào bên tai Minh Thù: “Đại nhân không phải đã biết sao?”
Câu nói kia của Thẩm Sính không có ý tứ gì khác, nói đúng ra là chuyện thích khách trước đó.
Thế nhưng hắn cúi gần quá, Minh Thù tự dưng nghĩ đến một chuyện không thể miêu tả kia.
Minh Thù hắng giọng một tiếng: “Vì sao ngươi giúp Thẩm Ngôn?”
Thẩm Sính không trả lời mà hỏi lại: “Đại nhân vì sao nghe ngóng chuyện Tứ hoàng tỷ?”
“Vì nàng ta mới là người nên ngồi vào ngôi vị hoàng đế này.”
“Ối.” Thẩm Sính duỗi hai tay, ôm lấy Minh Thù từ phía sau, hơn phân nửa sức lực đặt ở trên người Minh Thù: “Ta còn tưởng rằng đại nhân muốn ngồi vào cái vị trí kia.”