Hỉ Tương Phùng

Chương 84: Lễ vật có âm mưu




“Ai” Tề Lăng phong đứng lên. Khẩn trương nhìn chung quanh.
Bà Ngô đầu “oang” một cái, sợ đến toát mồ hôi lạnh toàn thân, biết hôm nay sợ là chạy trời không khỏi nắng nên cứ thế liều mạng chạy về phía trước.
Cùng lúc, Tề Lăng phng cũng bị dọa đến tim đập rộn lên, dù sao chuyện hắn làm cũng không phải là quanh minh chính đại gì, nếu bị người ta phát hiện ra rồi truyền đến tai lão thái gia thì tiền đồ của hắn có thể sẽ bị hủy toàn bộ! Vì thế, hắn nhanh chóng từ trong ngực lấy ra môt con dao nhỏ, hướng phía bóng lưng bà Ngô mà ném.
Bà Ngô vốn không biết võ công, cũng không biết sau lưng còn có ám khí. Lúc này cứ thục mạng mà chạy một mạch. Bà chỉ biết là nếu muốn giữ mangh thì không thể để ngũ thiếu gia bắt được, vì thế dùng toàn bộ sức lực chạy thẳng như điên về phía trước.
Cũng may là mệnh của bà chưa đến đường cùng, tuy rằng bà không biết phía sau có ám khí nhưng khi bà đang mải miết chạy thì chân phải đạp vào cục đá trên mặt đất, nên té ngã xuống đất. Cũng đúng lúc này, dao nhỏ mang theo một tia sáng lạnh “vèo” một cái bay qua đầu bà, khiến cho bà Ngô sợ đến rùng mình một cái.
Giờ phút này. Bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, bà cũng không quan tâm người bị đau không dừng một khắc nào đứng dậy chạy thẳng đi.
Như vậy mà cũng có thể tránh khỏi một kiếp, thật sự đúng là số cứt chó mà! Tề Lăng Phong ở trong lòng thầm mắng, vừa muốn phóng người nhảy ra bắt lấy bà Ngô nhưng lại thấy từ bên trong có một đội vệ binh tuần tra đi ra, Tề Lăng Phong trong lòng có quỷ nên hắn sợ bị người ta phát hiện hắn và Trầm thiếp đang gian dâm, đành phải rút lui.
Đội vệ binh nhanh chóng phát hiện bà Ngô đang chạy như điên, ai ai cũng như đánh tiết gà vậy cứ thế cầm vũ khí nhao nhao lên đuổi theo bà Ngô.
Bà Ngô dù sao tuổi cũng không còn nhỏ nữa, biết cứ chạy như thé thì sớm muộn gì cũng bị người ta bắt được. Nhưng mà cũng may, khi bà và đội vệ bình còn cách nhau một đoạn thì bà nghẹo vào một khúc cua rồi mắt bà lóe lên chui thẳng vào một bụi cây. Cho đến tận khi đội vệ binh chạy qua bụi cây, biến mất không dấu vết thì bà mới lẻn ra ngoài và từ một đường khác về Thủy Tuên Các.
Nghe xong lời kể của bà, Hạ Lan Tử Kỳ hơi nổi giận. Tề Lăng Phong nhìn tuấn tú lịch sự như vậy, hơn nữa cũng có chút đầu óc sao lại có thể làm ra loại chuyện không bằng cầm thú này được? Nàng thực bất bình thay Tề Dật Phàm, hơn nữa vì Tề Dật Phàm có một huynh đệ như vậy mà cảm thấy xấu hổ!
Lúc này. Nghĩ đến chuyện bà Ngô lâu nay vẫn gắn bó làm bạn bên nàng thiếu chút nữa đã chết khiến Hạ Lan Tử Kỳ hết sức khổ sở. Thấy bà Ngô trên người dính đầy tro bụi, Hạ Lan Tử Kỳ ngồi xổm xuống nói: “Bà nói bà bị té ngã, vậy nhất địn đầu gối đã bị thương rồi?” Nói xong liền xốc áo ngoài lên, vén góc quần của bà.
“Tứ thiếu phu nhân, đừng làm như vậy! Lão nô không có việc gì!” Bà Ngô mụ hiện tại đã khôi phục lý trí, sao có thể để cho Hạ Lan Tử Kỳ chiếu cố mình được? Kinh hãi giơ tay ngăn lại.
“Ấy, đừng nhúc nhích!” Bình thường bà hầu hạ con nhưng lúc này hai ta đổi nhau, Hạ Lan Tử Kỳ âm điệu nghiêm túc ra lệnh: “Ngoan ngoãn ngồi xuống, nếu bà không nghe lời thì lần sau con sẽ không để bà hầu hạ con nữa!”
Hạ Lan Tử Kỳ từ trước tới nay chưa bao giờ nghiêm túc ra lệnh với bà, lúc này đột nhiên nghe thấy lệnh này, bà Ngô ngây người cứ thế ngồi yên.
Đem hai bên ống quần của bà cẩn thận vén lên, ở chỗ đầu gối của bà Ngô có cục u lớn, vừa sung vừa đỏ vô cùng. Bên trên còn thấm ra máu tươi.
“Nhìn bà xem. Bị thương nặng như vậy, còn nói không có việc gì?” Hạ Lan Tử Kỳ nhìn miệng vết thương kia, trong lòng thắt lại. Tại nơi hào môn thế gia này, bà Ngô là người thân cận nhất cuảng nàng nay bà Ngô bị thương, lại là vì làm việc cho nàng, sao nàng có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?
“Bà ngồi im đừng nhúc nhích nhé! Con thoa một chút thuốc lên trên vết thương của bà, nếu không vết thương này sẽ dễ bị nhiễm trùng!” Nàng dứt lời liền xoay người lấy thuốc nàng đã điều chế ở trong cái tủ nhỏ ra, bôi bôi lên trên miệng vết thương của bà Ngô.
Thuốc mỡ kia bay ra mùi thơm tự nhiên, bôi ở miệng vết thương cảm giác hơi lạnh, khiến cho vết thương đang nông rát trở nên mát lạnh, cảm giác vô cùng thoải mái.
Ngô mụ chân mày giãn ra, vô cùng áy náy nhìn Hạ Lan Tử Kỳ cẩn thận bôi thuốc cho mình, trong lòng tràn đầy cảm động, mà ngoài miệng lại nói không nên lời, đành phải đoạt lấy hộp thuốc: “Tứ thiếu phu nhân chưa cho lão nô đi! Lão nô tự mình bôi được rồi.”
“Bà không biết dùng liều lượng, để con bôi!” Hạ Lan Tử Kỳ vừa bôi thuốc vừa hỏi: “Có người thấy bà chạy vào Thủy Tiên Các không?”
Bà Ngô lắc lắc đầu: “Chắc là không có.”
“Vậy là tốt rồi!” Hạ Lan Tử Kỳ không quên dặn dò: “Vết thương trên người bà nhất định không được để người ngoài nhìn thấy, đợi lát nữa thừa dịp không có ai bà quay về phòng thay quần áo. Nếu có ai hỏi thời gian đó bà ở đâu thì cứ nói là ở cùng với con.”
“Vâng, lão nô hiểu rõ rồi.”
“Z..Két.z........” Tiếng cửa vang lên, khiến hai người trong phòng giật mình hoảng sợ. Bọn họ cùng ngẩng đầu lên, thấy người đi vào phòng không phải người ngoài mà là Tề Dật Phàm.
Thấy hắn đã trở lại, Hạ Lan Tử Kỳ lập tức đứng lên, bà Ngô cũng rối trí thả ống quần xuống đứng lên thi lễ với hắn.
“Các ngươi đang làm gì đó?” Tề Dật Phàm thắc mắc nhìn hai người.
Hạ Lan Tử Kỳ cố tình thoải mái nói: “Không có gì! Bà Ngô mắt kém. Vừa rồi ở ngoài sân vô tình bị ngã nên đầu gối bị thương, ở chỗ của thiếp đúng lúc có chút thuốc nên bôi cho bà ấy.”
Tề Dật Phàm có chút bất ngờ, hiện tại Hạ Lan Tử Kỳ thân phận là Tề gia tứ thiếu phu nhân thế mà lại đích thân bôi thuốc cho hạ nhân! Nhưng mà, đương nhiên đó cũng là điểm để chứng minh rằng nàng Tử Kỳ tâm địa thiện lương, bình dị dễ gần trước kia. Không hề vì thân phận thay đổi mà trở nên vênh váo hất hàm sai khiến.
Tề Dật Phàm cảm thấy vui mừng, liếc mắt nhìn bà Ngô một lượt thấy trên người dính đầy bùn đất, búi tóc cũng có chút lộn xộn. Bộ dạng đúng là lôi thôi của người bị ngã, cho nên cũng không có nghi ngờ lời của nàng.
“Tứ thiếu gia, tứ thiếu phu nhân! Trời không còn sớm nữa, hai người nghỉ ngơi sớm đi! Lão nô cáo lui trước.” Bà Ngô lên tiếng, xoay người lui ra ngoài.
Hạ Lan Tử Kỳ nhìn Tề Dật Phàm, có chút tò mò hỏi: “Ngươi đến Dưỡng Sinh Uyển làm gì mà lâu như vậy?”
Tề Dật Phàm nện bước chân chắc nịch đi đến cái ghế banwgh làm bằng gỗ lim ngồi xuống, hơi hơi nhíu mày. Cợt nhả nói: “Sao vậy? Sốt ruột chờ ta về ngủ à?”
Người này thật đúng là...... Bản tính không đổi! Hạ Lan Tử Kỳ hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái: “Đừng có tự mình đa tình! Ngươi không trở về ta càng mừng được thanh tĩnh thoải mái.”
Nàng dáng vẻ giận dữ có chút giống như đang làm nũng, Tề Dật Phàm nhớ...cảm giác được véo một cái lên mũi của nàng, tiếc rằng cũng chỉ là suy nghĩ thôi chứ làm sao dám đi đến đó véo thật, Hạ Lan Tử Kỳ không đánh hắn mới lạ!
Sau khi điều chỉnh lại suy nghĩ đang hỗn loạn, Tề Dật Phàm thần sắc nhã nhặn nói: “Gia gia tìm ta nói là bỗng nhớ đến ta, kỳ thật mục đích chính vẫn là muốn xem ta hồi phục đến đâu. Sau khi ra khỏi chỗ của gia gia, ta nhớ đến mẹ. Cho nên đến Lệ Hương Uyển ngồi một lúc.”
Ngữ khí của hắn tựa như trượng phu cùng thê tử nói mấy việc nhà bình thường thường, không hề có chút giấu diếm, rồi lại ngẩng đầu hỏi: “Đúng rồi, hôm nay cô đến cửa hàng Hưng Thịnh Bảo Khố thế nào rồi?”
Thấy nói đến việc chính, Hạ Lan Tử Kỳ cũng nghiêm túc hẳn lên, bỏ qua bất mãn đối với hắn đem đầu đuôi câu chuyện ở Hưng Thịnh Bảo Khố nói cho hắn biết, rồi lại lấy tập đơn hàng đưa cho hắn.
Đối với Tề Dật Phàm mà nói, bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc bắt được hung thủ giết mẫu thân hắn. Cho nên, tin tức Hạ Lan Tử Kỳ đem về cho hắn thực sự là trăm tốt nghìn hay! Tề Dật Phàm lật lật từng đơn hàng trong tay ra xem, trong lòng vẫn còn rất vui mừng. Sau khi xem xong ngẩng đầu lên nói: “Chúng ta có thể từ cái này tra ra người mua chuông bạc!”
Là người dễ bị ảnh hưởng cảm xúc, thấy hắn vẻ mặt vui mừng Hạ Lan Tử Kỳ tâm trạng cũng tốt theo, dùng sức gật đầu: “Đúng vậy! Chỉ cần cứ theo manh mối này điều tra ta tin là sẽ nhanh chóng tìm ra hung thủ trong bóng tối.”
“Không sai, cô đúng là có năng lực!” Tề Dật Phàm nhìn nàng, không che dấu chút tình cảm nào của mình mà ca ngợi.
Người này thường xuyên giận dỗi với mình, hiện tại bất ngờ nhận được lời khen ngợi của hắn, Hạ Lan Tử Kỳ vừa bất ngờ lại vừa không quen.
“Lần này cô tra ra manh mối nên tất nhiên phải được thưởng, đây tặng cho cô.” Tề Dật Phàm nói xong từ trong lòng lấy ra một vật, sợ Hạ Lan Tử Kỳ cho là hắn là cố tinh nên làm ra vẻ không quan tâm, thuận miệng nói: “Đây vốn là định tặng cho Phùng thiếp, nhưng bây giờ tặng cho cô!”
Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu, vừa thấy vật trong bàn tay hắn thì hai mắt sáng trưng.
Trong lòng bàn tay hắn là một chiếc trâm cài Bạch Ngọc, trâm ngọc này trắng noãn trong suốt, toàn thân được bôi một lớp dầu sáng bóng. Trên đỉnh trâm ngọc còn khắc cả hình vẽ tường vân, tao nhã tinh mỹ. Vô cùng đặc biệt.
Hạ Lan Tử Kỳ kích động cầm lấy cây trâm, vội vàng ngắm nghía. Lúc phát hiện ra ở mặt sau của cây trâm có một đường vẽ hoa văn tinh tế thì nhất thời vừa mừng vừa sợ, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn: “Này...... Trâm này ngươi lấy ở đâu?”
“Mua trên đường cái!” Tề Dật Phàm làm ra vẻ vô tội, vẻ mặt tò mò hỏi: “Sao cô lại kích động như vậy? Hay là không vui sao?”
Hạ Lan Tử Kỳ vội vàng lắc đầu: “Không, không phải, ta rất thích.”
Cây trâm ngọc kia là khi sinh nhật mười bốn tuổi Hạ Lan Tử Kỳ được mẫu thân nàng tặng sinh nhật, nàng vô cùng thích. Nhưng mà năm ấy lúc nàng cùng sư phụ đi chữa ôn dịch giúp dân làng, vô ý đánh rơi mất, tìm mãi cũng không thấy cho nên việc nãy vẫn luôn là tiếc nuối lớn trong lòng nàng.
Tề Dật Phàm khi dùng tên giả là Hoa Tranh biết được khúc mắc của nàng vẫn luôn âm thầm phái người đến nơi bị mất tìm giúp nàng. Hai ngày trước, thủ hạ của hắn tìm được cây ngọc trâm kia nên Tề Dật Phàm vì muốn làm dịu đi mối quan hệ của hai người nên không dùng thân phận là Hoa Tranh mà dùng thân phận hiện tại đưa trâm cho nàng. Nhưng mà đang yên đang lành không có lí do gì lại tặng trâm cho nàng thì quá đường đột, vì thế Tề Dật Phàm đành phải mỗi ngày nghĩ ra lí do để đưa.
Tục ngữ nói: ‘Trời không phụ người có công’, hôm nay vừa lúc cơ hội tốt đã tới nên hắn quyết định sẽ vị vào cớ này để đưa trâm ngọc tinh xảo cho nàng.
“Thích thì cầm lấy đi!” Tề Dật Phàm cười nhìn nàng.
Vui sướng qua đi, Hạ Lan Tử Kỳ hơi do dự một chút rồi lại đem trâm ngọc đưa tới trước mặt Tề Dật Phàm: “Ta giúp ngươi làm việc, ngươi cho ta tự do, chúng ta không ai nợ ai! Ngươi không cần phải thưởng cho ta thưởng, huống hồ lễ vật quý giá như vậy ta không thể nhận!” Tuy rằng Tề Dật Phàm lễ vật tặng vô cùng trùng hợp lại chính là cây trâm ngọc nàng làm mất, nhưng ngoại trừ Hoa Tranh nàng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nhận lễ vật của nam nhân nào khác. Về phần nam nhân trước mắt này nàng không hề muốn có dính dáng gì tới hắn, cho nên càng không thể tùy tiện nhận đồ của người ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.