Hạ Lan Tử Kỳ cười đem khóa trường mệnh đeo cho Tiểu Duyệt Thiên, Tiểu Duyệt Thiên không hiểu gì nhưng cũng đưa tay nắm lấy ngón trỏ Hạ Lan Tử Kỳ, hai cái chân nhỏ mập mạp không ngừng đung đưa, quả thực đáng yêu vô cùng.
Bà vú đứng bên cạnh thấy thế ngạc nhiên nói: “Tứ thiếu phu nhân, đứa nhỏ này từ lúc mới sinh tới giờ khi không ngủ thì khóc liên tục, không ngờ lại có duyên với người như vậy! Phu nhân xem, nó còn cười với phu nhân đấy!”
Vân Nương ngẩng đầu cười trêu ghẹo: “Nó ấy à, chính là cái đứa nhanh mắt, bà không thấy là Tứ thiếu phu nhân tặng quà cho nó sao?”
Nói xong mọi người liền cười vang.
“Ôi! Nó đang mút ngón tay của ta!” Hạ Lan Tử Kỳ từ từ rút lại ngón tay trong miệng đứa nhỏ.
Vân Nương vội vàng quay hỏi bà vú: “Có phải Duyệt Thiên đói bụng không?”
Bà vú gật đầu: “Uống sữa cũng được một lúc rồi, tám phần là đói!”
Nghe nói con trai có thể là đói rồi, Vân Nương thúc giục: “Vậy bà nhanh bón sữa cho Duyệt Thiên đi.”
“Vâng” bà vú đáp lời, đi lên hai bước rồi xoay người ôm lấy Tiểu Duyệt Thiên.
Lúc xoay người bé lại, thấy Tiểu Duyệt Thiên đang cầm lấy cái khoa trường mệnh cho vào miệng cắn cắn!
“Nhìn đứa nhỏ này cái gì cũng cắn, xem ra là thật sự đói bụng rồi.” Bà vú lấy khóa trường mệnh trong miệng đứa nhỏ ra, ôm lấy nó ngồi xuống bên cạnh bắt đầu bón sữa.
Thấy như vậy, Vân Nương dẫn Hạ Lan Tử Kỳ ra dảnh ngoài, hai người ngòi nói chuyện mấy câu vẫn chưa thấy Liễu thị về, Hạ Lan Tử Kỳ đứng dậy cáo từ Vân Nương.
Trên đường về Thủy Tiên Các, Hạ Lan Tử Kỳvà Tử Đào vừa mới đi xuống khúc quanh của hành lang, thì thấy phía trước là Từ quản gia dẫn theo hai nha hoàn dìu một cô gái mặc quần áo lụa màu trắng, đầu đeo khăn trắng, đi về hướng Bắc.
Nàng kia dáng người yểu điệu, diện mạo thanh tú, nhưng mà sắc mặt vô cùng không tốt. Mí mắt sưng đỏ, hình như là vừa mới khóc. Hạ Lan Tử Kỳ cẩn thận quan sát, lúc này mới nhận ra đây là cô gái mình đã từng gặp ở chỗ của Tề Nhan Thần, là biểu mội của hắn Yến Tiểu Tiểu.
Đi phía sau bọn họ, còn có hai hai nha hoàn ôm bọc đồ và hai gã gia đinh khác vác theo rương lớn, đi thẳng đến nội viện.
Tử Đào nhìn bóng lưng họ rời đi, có chút tò mò: “Cô gái đang khóc lóc sướt mướt kia là ai?”
“Lần trước ta đã từng gặp nàng ấy ở Thổ Cúc các, nàng là biểu muội của Lục thiếu gia.” Thấy Yến Tiểu Tiểu đội tang, như vậy trong nhà nhất định đã xảy ra chuyện. Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu nói: “Tử Đào, em đi xem là có chuyện gì. Rồi quay lại báo cho ta biết.”
Mấy chuyện hỏi thăm tám nhảm này Tử Đào là giỏi nhất, gật đầu xoay người rời đi.
Khi Hạ Lan Tử Kỳ trở lại Thủy Tiên Các, nhặt lên cái hà bao đang thêu được một nửa, tiếp tục thêu. Vừa thêu được một lúc, Tử Đào đã kích động chạy về: “Tứ thiếu phu nhân, nô tỳ đã hỏi thăm rõ rồi. Không biết nhà của biểu tiểu thư đắc tội với ai mà nửa tháng trước, thức ăn trong phủ bị người ta hạ độc, toàn bộ quý phủ ngoại trừ những người xuất phủ làm việc may mắn sống sót thì những người khác đều bị trúng độc. Cũng may hôm đó biểu tiểu thư lên núi bái Phật, lúc trưa không ăn cơm ở nhà nên mới may mắn thoát chết.”
Nghe thấy vậy, Hạ Lan Tử Kỳ ngồi thẳng người, ngạc nhiên nói: “Em nói là, người nhà của cô ấy đều chết hết rồi?”
Tử Đào thở dài: “Trừ một số người trúng độc nhẹ và những gia đinh trẻ tuổi khỏe mạnh được cứu ra thì những người khác đều không còn sống, quan phủ đã lập án điều tra hung thủ hạ độc, nhưng mà đến nay vẫn không có kết quả.”
Tử Đào ngẩng đầu, lại nói tiếp: “Biểu tiểu thư gia đột nhiên gặp phải tai họa bất ngờ này, mất đi song thân nàng không còn chỗ nương tựa trở thành cô nhi. Vốn dĩ nàng ấy có một đại bá có thể nhờ vả, nhưng vị đại bá đó bệnh tật đầy minh đã nhiều năm, trong nhà cũng không giàu có gì, nuôi ba con trai chưa cưới vợ. Cho nên, Nhị di nương đau lòng đứa cháu ngoại đáng thương này, liền đi xin Hầu gia cùng phu nhân, hi vọng có thể đưa Yến Tiểu Tiểu về ở đây. Tề phủ gia sản nghiệp lớn, không khó khăn gì một miệng ăn, huống hồ biểu tiểu thư cũng đã đến tuổi lập gia đình, cho dù có ở trong phủ cũng không ở được bao lâu, cho nên phu nhân đồng ý. Còn nữa, hôm nay về đến nơi rồi ở cùng với Tứ tiểu thư.”
Cùng một lúc mất đi cả cha lẫn mẹ, đả kích này cũng quá lớn rồi. Nhưng mà, tuy rằng Nhị di nương làm việc gì cũng vì an toàn của bản thân, luôn cẩn thận chặt chẽ, nhưng bà có thể nghĩ cách đưa Yến Tiểu Tiểu về đây chứng tỏ tấm lòng không tồi.
Đối với chuyện Yến Tiểu Tiểu gặp phải, Hạ Lan Tử Kỳ vô cùng đồng tinh, trong lòng nghĩ khi nào rảnh phải sắp xếp đến thăm nàng.
Hai người đang nói chuyện trong phòng, chợt nghe trong viện truyền đến một loạt tiếng ồn ào, sau đó là tiếng Liễu Tâm Vũ bất mãn quát lớn: “Các ngươi có còn chút quy cách nào không? Đây là viện của Tứ thiếu phu nhân, sao có thể để các ngươi muốn vào là được?”
“Kêu la cái gì? Ngươi tránh ra cho ta!” Triệu quản gia đưa tay đẩy Liễu Tâm Vũ, Liễu Tâm Vũ lảo đảo một cái suýt chút nữa là ngã sấp xuống.
“Phanh” cửa đột nhiên bị bọn họ đẩy ra, Triệu quản gia mang theo vài người hùng hổ xông vào.
Thấy bộ dạng này của họ, một dự cảm xấu dâng lên trong lòng. Hạ Lan Tử Kỳ lập tức đứng lên, Tử Đào ở bên cạnh thái độ hung dữ, quát to: “Triệu quản gia, ông đang làm cái gì vậy?”
Nhìn thấy Hạ Lan Tử Kỳ, Triệu quản gia cũng bớt hung hăng, khom người nói: “Tứ thiếu phu nhân, phu nhân kêu nô tài đưa người đến chính đường, phiền tứ thiếu phu nhân cùng nô tài đi một chuyến!”
Sắp đến giờ ăn cơm tối rồi vẫn còn gọi mình đến chính đường, chắc chắn không có gì chuyện tốt. Hạ Lan Tử Kỳ trấn tĩnh, hỏi: “Phu nhân sao lại gọi ta đến chính đường?”
Triệu quản gia vuốt cằm: “Tứ thiếu phu nhân, nô tài chỉ phụ trách truyền lời, về phần nguyên nhân tại sao, người tự đến hỏi phu nhân đi!”
Nghĩ đến chuyện lần trước bị gọi vào chính đường, là vì chuyện dưa hấu có độc, như vậy lần này...... Hạ Lan Tử Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy sự tình nghiêm trọng, nhưng mà nàng không làm chuyện gì xấu cơ mà? Vấn đề rốt cuộc là ở dâu? Có điều trước mắt dù thế nào nàng cũng phải đi, không muốn đi cũng phải đi.
Nàng quay đầu, nhìn thấy Tử Đào hoảng hốt nắm chặt góc áo, vì thế nhìn Tử Đào mỉm cười: “Yên tâm, ta không sao, sẽ nhanh chông trở về.” Nhưng mà nàng không thể ngờ đợc nụ cười này của nàng càng khiến Tử Đào thêm hoảng hốt.
Hạ Lan Tử Kỳ không muốn bọn họ động thủ, tự mình chủ động ra khỏi phòng. Triệu quản gia dẫn theo bọn sai vặt đi theo ở phía sau, Liễu Tâm Vũ nhìn thấy tình hình như này cảm giác không ổn, chạy đến: “Tứ thiếu phu nhân......”
Hạ Lan Tử Kỳ vỗ vỗ tay nàng: “Phu có việc, ta đi qua nhìn xem, một lát nữa sẽ về, yên tâm.” Thả tay Liễu Tâm Vũ ra, Hạ Lan Tử Kỳ hít sâu một hơi, nhanh chóng đi thẳng về phía trước.
......
Mang tâm trạng bất an không yên đi vào chính đường, thấy bên trong ngoại trừ phu nhân và Hầu gia, còn có các di nương của Hầu gia. Bọn họ ai cũng thần sắc nghiêm túc, vừa thấy liền biết đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Vốn Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng đã rất lo lắng rồi, sau khi vào nhà thấy không khí ngột ngạt như vậy, tiểu tâm can càng nặng nề. Nàng nhanh đi vài bước, tiến đến cúi người: “Tử Kỳ bái kiến cha chồng, bái kiến mẹ chồng.”
Hầu gia ánh mắt như băng sơn vạn năm, có thể đông chết chim cánh cụt. Thần sắc trên mặt hàm chứa sự phẫn nộ, nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ, im lặng không lên tiếng.
Hầu gia tuy rằng nghiêm túc, nhưng đối với cô con dâu là nàng đã có đối đãi tốt hơn những người khác rồi, không hề tệ. Nhưng mà vẻ mặt như hôm nay, thật sự là bất thường, điều này càng nhân lên cảm giác bất an trong lòng nàng, vội vàng đưa mắt nhìn sang phu nhân.
Mà phu nhân thần sắc cũng không khá hơn chút nào, những di nương khác thì vẻ mặt lại là thần sắc lo lắng.
Hạ Lan Tử Kỳ vô cùng khó hiểu, thấy bọn họ cũng không nói gì, hình như còn nhìn mình cứ như quái vật, chợt cảm thấy hoang mang, dò xét hỏi: “Cha chồng, mẹ chồng, mọi người làm sao vậy?”
Phu nhân sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm nàng, giọng nói nghiêm khắc: “Tử Kỳ ta hỏi con, có phải buổi chiều con tặng cho Tiểu Dyệt Thiên một cái khá trường mệnh không?”
“Vâng, Đúng vậy ạ?” Hạ Lan Tử Kỳ chớp chớp mắt, hay là chuyện từ cái khóa trường mệnh của mình mà ra?
“Có phải cái này không?” Phu nhân đưa tay giơ lên giữa không trung, bỗng nhiên thả lỏng tay khóa trường mệnh treo ở trên tay ba, những khóa bạc nhỏ bên dưới đung đưa đung đưa.
Hạ Lan Tử Kỳ tập trung nhìn vào, một chút cũng không sai, đúng là cái khóa trường mệnh nàng tặng cho Tiểu Duyệt Thiên. Hạ Lan Tử Kỳ vẻ mặt nghi hoặc: “Mẹ chồng, khóa trường mệnh này sao vậy? Có vấn đề gì không?”
“Ngươi vẫn còn muốn hỏi? Cái khóa trường mệnh này chẳng phải ngươi đưa tới sao? Có vấn đề gì chẳng lẽ ngươi không biết?” Phu nhân nhíu mày, vẻ mặt tàn khốc, tỏa ra uy phong của mẹ chồng.
Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng biết không ổn, kiên trì nói: “Mẹ chồng, khóa trường mệnh này đúng là con đưa, nhưng thật sự là con không biết nó có vấn đề gì, xin người nói rõ.”
Không đợi phu nhân cất lời, Hầu gia bên cạnh hết kiên nhẫn rồi, “Ba “ vỗ xuống bàn: “Ngươi thật sự không biết hay là giả vờ không biết? Sauk hi ngươi tanwgh khóa trường mệnh cho Tiểu Duyệt Thiên, Tiểu Duyệt Thiên toàn thân tím tái, khó thở. Lang trung kiểm tra, nói là nó trúng độc, mà nguyên nhân trúng độc lại là từ cái khóa trường mệnh này!”
“Tiểu Duyệt Thiên trúng độc? Sao có thể như vậy được? Nó trúng độc gì?” lời của Hầu gia nói như sét đánh ngang tai, thiếu chút nữa khiến Hạ Lan Tử Kỳ ngất xỉu.
Hầu gia “Hừ” một tiếng: “Sao lại không thể? Lang trung nói nó trúng một loại độc tên là Thạch tín, loại độc này đến người trưởng thành còn khó chữa, huống hồ là đứa nhỏ như vậy?”
Hạ Lan Tử Kỳ chấn động! Nàng từng nghe nói về Thchj tín, đó là một loại đá độc, ngâm nó vào nước hơn mười hai canh giờ, nước kia sẽ trở thành kịch độc. Hơn nữa loại nước độc này không màu không vị, rất dễ khiến cho người ta trúng phải. Như vậy, khóa trường mệnh của mình nhất định là bị người ta trộm đi, rồi ngâm trong thuốc độc. Trùng hợp là hôm nay Tiểu Duyệt Thiên còn gặm cái khóa trường mệnh có độc kia, đúng là quá nguy hiểm! Nếu nó không cắn thì sẽ không phát tác nhanh như vậy!
Trong hào môn thế gia đấu đá dù công khai hay ngấm ngầm thì cũng khiến người ta khó lòng phòng bị! Trong lúc vô tình, nàng lại không hiểu sao bị người ta vẩy mực! Giờ phút này, Hạ Lan Tử Kỳ trong đầu suy nghĩ không phải là an nguy của bản thân, mà là của đứa trẻ kia, vì thế lo lắng thốt lên: “Tiểu Duyệt Thiên thế nào rồi?”
Phu nhân mặt âm trầm: “Còn có thể thế nào nữa? Hiện tại còn đang chạy chữa!”
Nghe như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ càng them hoảng hốt. Đứa bé kia quá nhỏ, sức đề kháng lại kém, nếu trúng độc sẽ rất khó cứu chữa, ngẩng đầu kêu lên: “Con muốn đến thăm đứa nhỏ.”
“Ngươi cảm thấy ngươi bây giờ còn có tư cách xem đứa nhỏ sao?” Phu nhân trong lời nó tỏ ý không vui, rất có khí thế.
Hạ Lan Tử Kỳ biến sắc, bỗng nhiên hiểu được mình bây giờ đang trong tình cảnh là nghi phạm, người ta sao có thể để cho nàng đến chạm vào đứa nhỏ?