Đứa bé kia là cháu ruột của Đại di nương, nhưng còn có phu nhân ở đây, từ lúc đám tiểu bối tranh cãi ầm ĩ bà vẫn luôn kiên nhẫn không nói. Lúc này, thấy Hạ Lan Tử Kỳ không chịu thừa nhận, bà đột nhiên đứng ra nói giúp người của Nhị gia: “Lão gia, miệng người có hai da, nói sao cũng đều có lý hết, làm gì có ai hạ độc mà còn thừa nhận? Hơn nữa sự thật đã bày ra trước mắt, ai là người hạ độc chẳng lẽ chưa rõ ràng hay sao? Thiếp thân thấy, nếu lão gia thật sự khó xử, không bằng cứ đem tứ thiếu phu nhân giao cho quan phủ, để cho quan phủ điều tra!”
Rắc rối rồi, Đại di nương đương nhiên sẽ lên tiếng giúp Nhị thiếu gia, nhưng Tề Dật Phàm không còn mẹ, về căn bản là sẽ không có ra mặt giúp Tứ gia bọn họ. Tề Dật Phàm trong lòng sinh phẫn hận, sao hắn có thể nhìn Hạ Lan Tử Kỳ phải vào tù ngồi? Lúc này nhíu mày mở miệng: “Phụ thân, có câu là việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài! Đây là chuyện trong nhà tự chúng ta xử lý là được rồi. Huống hồ, việc này còn chứa nhiều điểm đáng ngờ khác, nếu như điều tra không rõ đã định tội cho Tử Kỳ sợ là chỉ khiến người thân thì đau mà kẻ thù thì vui vẻ, khiến cho hung thủ thật sự có thể ung dung ngoài vòng pháp luật, mong phụ thân cân nhắc.”
Nghe hắn nói cũng có đạo lý, Hầu gia hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Vậy trước tiên đem tứ thiếu phu nhân nhốt vào Tĩnh Tâm đường, không có lệnh của ta, không được bất cứ ai vào thăm hỏi. Chờ sau khi điều tra rõ ràng rồi, tiếp tục xử lý!” Sau đó lại vỗ mạnh xuống bàn, đột nhiên từ trên ghế đứng lên: “Tóm lại, bất luận là ai hại chết cháu ta thì ta cũng bắt kẻ đó đền mạng!”
Nghe thấy mấy câu ấy, Hạ Lan Tử Kỳ tim giật nảy lên! Nếu không điều tra ra được hung thủ, để nàng phải gánh tội thay thì nàng thật sự phải chết oan rồi!
Lúc này Hầu gia quét mắt nhìn hết mọi người một lượt, nghiêm giọng dặn dò: “Tang sự của đứa nhỏ giản lược hết sức. Còn nữa, không ai được nói ra chuyện này cho lão thái gia biết, nghe kĩ chưa?”
Phu nhân ở bên cạnh mở miệng: “Lão gia, chuyện lớn như vậy, sợ là giấu giếm không được?”
Hầu gia cũng rất bất đắc dĩ: “Ai! Lão gia tử thích nhất là Tiểu Duyệt Thiên, nếu biết đứa nhỏ mất rồi ta sợ ông ấy không chịu nổi đả kích! Cho nên, giấu được lúc nào hay lúc đó!”
Sắp xếp xong xuôi hết thảy, Hầu gia vẻ mặt mỏi mệt dẫn theo phu nhân cùng các vị di nương dời đi. Hạ Lan Tử Kỳ cũng bị người ta giải đến thiền điện của Tĩnh Tâm đường.
Tĩnh Tâm đường ở phía nam của hoa viên Hầu phủ, là một tòa Phật đường trong phủ, bình thường nữ quyến trong quý phủ có phạm vào lỗi lầm gì thì sẽ bị phạt nhốt vào trong thiền điện của Tĩnh Tâm đường hối lỗi.
Trải qua một hồi náo loạn như vậy, thời gian dùng cơm chiều đã sớm qua rồi. Hạ Lan Tử Kỳ còn chưa được ăn cơm đã bị bọn họ nhốt lại.
Cảnh vật xung quanh Tĩnh Tâm đường tuyệt đẹp, có điều quá hẻo lanh. Ngoài trừ mùng một, ngày Rằm sẽ có người đến thắp hướng bái Phật ra, thì những lúc khác cũng chỉ có gã gia đinh đến quét dọn. Từ trước đến nay luôn vắng vẻ, khi màn đêm buông xuống càng thêm an tĩnh.
Hạ Lan Tử Kỳ ngồi ở trong phòng trống vắng, trong đầu nhớ lại hết thảy chuyện cũ, từng cảnh từng chi tiết cứ như chỉ vừa mới xảy ra, trong lòng tràn đấy uất ức. Chuyện này quả thật nàng bị tai bay vạ gió, nàng không hiểu nàng vẫn luôn làm điều tốt giúp mọi người, cũng chưa từng hại ai, rốt cuộc là ai ác độc như thế? Không tiếc giết chết một đứa trẻ đáng yêu như vậy chỉ để hãm hại nàng?
Hạ Lan Tử Kỳ ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn ánh nến trên bàn, lại nghĩ tới lúc ấy Đại di nương lên tiếng giúp Nhị gia, tình cảnh nàng cùng Tề Dật Phàm tứ cố vô thân, bỗng nhiên thấy đồng cảm hơn với Dật Phàm, dù sao sau khi Ngũ di nương mất đi, hắn chỉ còn một thân một mình đối mặt với nhiều “sói, hổ” như vậy, chẳng những phải bảo vệ bản thân mà còn phải tranh thủ quyền lợi của mình, dưới con mắt của bọn họ muốn làm chuyện bản thân muốn có khi còn khó hơn lên trời.
Đại khái có lẽ bởi vì hắn sinh ra và lớn lên trong hoan cảnh như vậy, nên tính tình hắn mới trở nên phúc hắc yêu nghiệt như vậy đi? Nghĩ đến lúc ở Kim Mai các, hắn cố gắng vì mình mà ra mặt, có lẽ mình cũng nên từ từ học cách tha thứ cho hắn.
Hoàng hôn đã gần tàn, chưa ăn cơm chiều Hạ Lan Tử Kỳ bụng đã bắt đầu “Thầm thì” kêu. Nàng ôm bụng, tâm tình buồn bực: tuy rằng là vì mang danh nghi phạm nên mới bị nhốt ở đây, nhưng nàng vẫn còn chưa bị định tội cơ mà? Thế mà bây giờ ngay cả cơm chiều cũng không mang tới cho nàng! Cái gì gọi là tình người ấm lạnh, nàng đã thấy được.
Nếu không đưa đến, chẳng lẽ phải chịu đói chết ở đây? Hạ Lan Tử Kỳ đứng dậy mở cửa, nhìn về phía gã gia đinh canh cửa: “Ta có chút đói bụng, mau đến phòng bếp lấy giúp ta cơm chiều đi!”
Hai gã gia đinh kia liếc mắt nhìn nhau một cái, gã gia đinh có dáng người hơi lùn một chút có vẻ không vui: “Bây giờ là lúc nào rồi, sợ là phòng bếp đã không còn ai nữa!”
Thấy ngữ khí của hắn như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ nhướng mày: “Nhưng mà ta còn chưa có ăn cơm đó?”
Gã gia đinh khác dáng người hơi cao có vẻ rất hiểu chuyện, nói: “Tứ thiếu phu nhân, người bình tĩnh một chút đừng vội, tiểu nhân đến phòng bếp xem giúp ngài.”
Hạ Lan Tử Kỳ thân mật nhìn hắn gật đầu: “Làm phiền rồi!”
Thấy gã gia đinh kia xoay người chạy đến phòng bếp, Hạ Lan Tử Kỳ nghiêng người liếc mắt qua nhìn gã gia đinh ngông cuồng kia một cái, mặt không chút thay đổi “Phanh” một tiếng đóng cửa lại.
Nhưng mà, nàng trông trái trông phải cũng không thấy gã gia đinh đem cơm đến. Có câu người là sắt, cơm là thép, không ăn một cái là đói không chịu nổi! Nàng đói đến mức muốn uống nước, kết quả là trong phòng ngay cả một ngụm nước cũng không có.
Nàng buồn bực đến mức muốn cào tường, nhưng không còn cách nào khác, người phạm tội không có quyền. Trong mắt đám hạ nhân không hiểu rõ tình hình kia, chỉ sợ sớm nhận định nàng chính là hung thủ hạ độc hại chết tiểu thiếu gia rồi đi!
Hạ Lan Tử Kỳ ngồi ở phòng trong, kiềm chế cơn đói bụng đang từng bước xâm chiếm, phải một lúc lâu sau gã gia đinh dáng người cao kia mới mang đồ ăn về.
“Tứ thiếu phu nhân, bởi vì tất cả mọi người đang bận lo hậu sự của tiểu thiếu gia nên mới quên đi chuyện ăn cơm của người.” Gã gia đinh dáng cao xốc lên cái khăn che trên khay, từ bên trong lấy ra một bát canh suông cùng hai cái bánh bao, đặt ở trên bàn: “Tứ thiếu phu nhân, để ngài phải đợi lâu rồi. Đây là đồ phòng bếp làm cho ngài, ngài dùng từ từ.”
Xem ra gã gia đinh này được hơn gã ngoài kia rất nhiều, ít nhất còn cũng coi như cung kính với mình, Hạ Lan Tử Kỳ gật gật đầu, khóe môi khẽ nhếch, thần sắc cảm kích.
Khi gã gia đinh kia đi rồi, bụng đói kêu vang Hạ Lan Tử Kỳ sờ lên chiếc đũa, hưng phấn mở to mắt nhìn ngó, chỉ thấy hai cái bánh bao kia nhìn thì rất trắng, nhưng mà cũng đã lên vỏ rồi, hiển nhiên là đồ thừa, loại bánh bị quá lửa.
Lại nhìn đến bát canh, là nước lã nấu cải thìa, trên bát canh chỉ có vài giọt dầu đáng thương, còn có thể đếm được từng cọng cải thìa, không thể thanh đạm hơn.
Cái này kém xa so với thức ăn hàng ngày, cho dù là thức ăn của hạ nhân trong phủ, theo Hạ Lan Tử Kỳ biết cũng là hai món mặn một món canh, so với cái này còn ngon hơn. Ngay cả thức ăn cho chó trong phủ, đồ ăn của Kim nha đầu cũng khá hơn rất nhiều. Cho dù biết Phượng Hoàng sa cơ không bằng gà, nhưng mình thân là Tứ thiếu phu nhân, lại còn chẳng phải là chưa bị định tội hay sao? Những người nhà này cũng quá là đáng giận.
Đối mặt với đãi ngộ không công bằng, Hạ Lan Tử Kỳ sâu kín thở dài, định không ăn nhưng mà bụng chịu không nổi, đành phải lột vỏ bánh bao ra, đem phần thịt bánh sạch sẽ bên trong ăn hết.
Nàng nhai được mấy miếng bánh bao thì thấy miệng khô, liền cầm lấy cái thìa múc một ngụm canh suông, vừa mới lấy đến trước mặt, còn chưa kịp uống! Đã thấy trong cái muỗng canh của mình một cái gì đó nhỏ nhỏ đang giãy dụa, nàng đưa đến trước mắt nhìn kỹ, cảm thấy bực bội vô cùng! Hóa ra đó là một con côn trùng.
Nàng hất muỗng canh xuống đất, cẩn thận dùng muỗng quấy cái bát canh cải thìa kia, điều nàng làm không thể ngờ được là ở trong bát canh nổi lên năm sáu con côn trùng.
Nhìn đến đây, Hạ Lan Tử Kỳ cả người lạnh đi, thiếu chút nữa đem bánh bao nôn hết ra. Không nghi ngờ gì nữa, phòng bếp không hề rửa chỗ cải thìa làm canh cho nàng.
Có câu là “cây đổ bầy khỉ tan”[1], “tường đổ mọi người chạy”, trên đời này thứ khong thiếu nhất chính là loại người thích bỏ đá xuống giếng. Hạ Lan Tử Kỳ ngồi ở một chỗ, nhìn bát canh ghê tở kia chỉ cảm thấy ngực bị đè nén khó thở, cho dù nàng có đói nhưng khi đối diện với mấy những chuyện thế này, nàng cũng ăn không ngon nữa, dùng sức nắm chặt cái bánh bao kia, uất ức muốn khóc.
“Chi......” Cửa phòng tự nhiên lại bị ai đó mở ra.
Hạ Lan Tử Kỳ cơn tức trong đầu đang lớn, còn đang không biết phát tiết ở đâu! Tưởng người vào là gã gia đinh đinh, không chút suy nghĩ, trực tiếp ném bánh bao trong tay về phía cửa.
Người tới không ngờ rằng vừa vào phòng đã được chào đón bằng “Ám khí”, giật mình một cái rồi đưa tay tiếp được “Ám khí”, lấy đến trước mặt nhìn ngắm, là một cái bánh bao đã lột vỏ, nhất thời vừa tức giận, vừa buồn cười: “Cơn tức của nương tử cũng thật lớn! Ta có hảo tâm mang đồ ăn ngon đến đây cho cô, mà cô lại chẳng biết gì đi mưu hại chồng như vậy!” Nói xong quay người lại đóng kỹ cửa.
Vừa nghe tiếng không đúng, Hạ Lan Tử Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu, thấy là Tề Dật Phàm, nhất thời kinh ngạc nói: “Tại sao lại là ngươi?”
Tề Dật Phàm ánh mắt chính ôn hòa, cười như tỏa nắng, nhưng giọng nói lại mang theo vài phần tà mị: “Nương tử của ta bị giam lỏng thế này, người khác không đau lòng, nhưng ta thì đau! Biết cô chưa ăn cơm nên cố ý đem cơm đến cho cô.” Nói xong giơ tay ra phai trước.
Hạ Lan Tử Kỳ lúc này mới phát hiện trong tay hắn còn cầm theo hộp thức ăn.
Nếu như bà Ngô còn ở trong phủ..., bà ấy nhất định sẽ nghĩ ra cách đưa cơm đến cho mình, nhưng bây giờ bà Ngô không ở đây nhưng không nghĩ rằng Tề Dật Phàm còn biết quan tâm đến nàng, điều này làm nàng cảm động lắm.
Tề Dật Phàm đi đến trước bàn, đem hộp đựng thức ăn đặt ở trên bàn. Hạ Lan Tử Kỳ nhìn về phía sau Tề Dật Phàm, không thấy gã gia đinh nào vào cùng, thắc mắc nói: “Hầu gia không đã nói không cho bất kì ai vào thăm ta sao? Bọn họ lại cho ngươi vào à?”
Tề Dật Phàm cực kỳ tự nhiên, xấu xa thổi lên cái mũi của nàng, cười trêu nói: “Nha đầu ngốc, sao bọn họ có thể chứ? Là ta điểm huyệt ngủ của bọn họ mà thôi.”
“Xin chú ý thân phận, ngươi đừng có động tay động chân với ta!” Hạ Lan Tử Kỳ nói lời nghiêm nghị, nhưng không kìm lòng được sờ lên cái mũ bị hắn thổi qua, hai má không lúc không ngờ nổi lên hai rặng mây đỏ.
Tề Dật Phàm cũng không so đo với nàng, lúc này thấy được ở trên bàn còn lại một cái bánh bao, cùng chén canh suông kia, bỗng nhiên ngẩng đầu trong giọng nói mang theo ý giận: “Bọn họ cho cô ăn cái này?”
Hạ Lan Tử Kỳ nhếch khóe môi, cười khổ nói: “Vậy ngươi nghĩ đến còn có thể ăn thịt cá à!”
“Bọn họ đều là cái thá gì vậy, dám ngược đãi Tử Kỳ của ta như vậy!” Tề Dật Phàm mở cửa sổ ra, đem bánh bao cùng canh suông ném hết ra ngoài, sau đó mở hộp đựng thức ăn ra, đem một mâm đồ ăn ngon lành bày ra cùng với cả bánh ngọt, để tới trước mặt Hạ Lan Tử Kỳ: “Tử Kỳ, đừng khổ sở, chúng ta ăn cái này.”