Đoạn tử tuyệt tôn + Đục tâm khoét cốt+ Ngứa cũng chết người
Edit: Nguyệt Chiêu Viện
Beta: Hy Thái Phi
Thân thể Càn Thiên Tứ cuộn tròn như con tôm, ôm cậu nhỏ lăn lộn kêu rên dưới đất, tiếng kêu thê thảm, gọi đến khàn cả giọng, khiến người nghe trong lòng cũng run rẩy.
Tử Lan ở một bên nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn Hoàng Hậu lại thêm mấy phần kính sợ. Hoàng Hậu nương nương quá độc ác, đá một cước này không lưu lại nửa phần khí lực. Càn Thiên Tứ kia lại là một tên biến thái, nửa cây gậy tôn tử kia vẫn còn ngóc dậy, lúc này xem như đã cực kì bi thảm rồi, Càn gia đã bị một cước này của Triệu Yên Dung đạp cho đoạn tử tuyệt tôn.
Càn thiếu gia kia từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị khốn khổ như vậy, đau đến nỗi hắn đã nằm dưới đất kêu khóc om sòm hồi lâu, mắt trợn ngược một cái, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Lần này quả thực không ổn rồi, Càn phủ giống như bị nổ tung vậy. Vô số hạ nhân cao giọng hét lên: "Giết người rồi! Giết người rồi! Tiểu nương tử đạp chết thiếu gia rồi!"
Hai tên hạ nhân ở ngoài cửa vừa nghe, rối rít bỏ lại chuyện linh tinh mà chạy vào trong nội viện.
Mấy quản sự chặn ở cửa lớn lại phái người đến cửa hàng báo tin cho lão gia, chỉ không biết rõ tình hình bên trong như thế nào, vẫn không dám trực tiếp kinh động đến quan phủ, chỉ điều hộ vệ nhà mình nuôi tới.
Bên ngoài rối ren hỗn loạn, Triệu Yên Dung lại thong thả bình tĩnh bảo Tử Lan bưng cái ghế ngồi cho nàng.
Mấy hạ nhân kia tận mắt nhìn thấy tiểu nữ tử này tức khắc đã quật ngã thiếu gia của bọn họ như thế nào, lại giẫm nát trứng cút của thiếu gia ra sao, mặc dù có người cầm cây cán bột, có người cầm cây chắn cửa, cũng có người cầm nắp nồi gì đó cũng đều có nhưng đều là ngươi đẩy ta né, không một ai dám làm người dẫn đầu đi đánh nữ nhân quỷ quái kia.
Triệu Yên Dung ngồi trên ghế cao cao tại thượng, cầm quạt tròn nhẹ nhàng quạt gió, cười nói với Tử Lan: "Đã đến lúc này rồi sao trời lại còn nóng như vậy chứ? Mấy người này hò hét ầm ĩ, càng nóng hơn".
Tử Lan khom người, cười nói: "Phu nhân nói phải, những nữ nhân này quá ồn ào, nô tỳ cắt đầu lưỡi của bọn họ, để không quấy rầy người nữa".
"Ừ, vậy còn không mau đi". Nét đỏ ửng trên mặt giai nhân ngồi trên ghế vẫn còn chưa lui hết, chân mày khóe mắt còn mang theo mấy phần say đỏ bừng, dáng vẻ ngây thơ trong lúc cười cười nói nói đó lại để cho tỳ nữ đi cắt đầu lưỡi người khác. Đây mà là mỹ nữ đến từ trong kinh, rõ ràng là ác quỷ khoác lớp da người từ địa ngục bò lên.
Bị ánh mắt mang ý cười của nàng quét qua, mấy người vú già này giống như ngỗng bị bóp cổ vậy, từng người một đều không dám phát ra tiếng nào nữa. Quá đáng sợ! Giữa thanh thiên bạch nhật mà chuyện này còn đáng sợ hơn quỷ dọa người nữa!
Tỳ nữ kia nhìn từ trái sang phải, lại nhìn từ phải sang trái, giống như xem lưỡi của ai đủ dài sẽ là người đầu tiên bị cắt. Toàn bộ hạ nhân của Càn gia bị dọa đến nỗi không dám phát ra tiếng nào, chỉ siết chặt vũ khí trong tay, ngươi đẩy ta chen từ từ lui về phía sau.
Ngay lúc ngày, đám người bị người ở ngoài cửa làm tản ra, từ cửa tràn vào hai mươi mấy hán tử cầm gậy.
Đám người hầu lập tức cảm giác có chỗ dựa, từng người gào khóc lui lại sau lưng các nam nhân.
"Ác phụ này đạp chết thiếu gia!"
"Mau bắt bọn họ, bọn họ còn nói muốn cắt đầu lưỡi bọn ta!"
"Nhất định là giang dương đại đạo, mê hoặc phu nhân và thiếu gia, tới đây giết người cướp của".
"Nhanh đi báo quan, nhốt hai nữ nhân gian xảo này vào đại lao đi!"
Bọn họ nói lớn tiếng ỏm tỏi, lại lải nhải khiến người khác không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.
Triệu Yên Dung khẽ nhíu mày, nhấc chân đá vào đầu Càn Thiên Tứ: "Sao còn chưa tỉnh? Không biết là có chết thật không nữa".
Tử Lan nhìn lướt qua, cười nói: "Phu nhân, vẫn còn thở, trong thời gian ngắn không chết được đâu".
"Ồ, ở đây ồn ào quá. Tướng công ở khách điếm chắc đang nóng lòng đợi ta, ngươi nghĩ cách đánh thức hắn dậy, giao phó xong thì chúng ta đi về thôi".
"Vâng". Tử Lan đáp một tiếng, liền múc một gáo nước lạnh ở chậu nước trong viện, quay lại dội lên đầu của Càn Thiên Tứ.
Càn Thiên Tứ trợn trắng gào một tiếng giật mình tỉnh lại. Vốn những người ồn ào muốn tiến lên bắt người thấy thiếu gia tỉnh lại, ai cũng không dám đi lên sợ chọc giận nữ sát tinh đạp thêm một cước, đạp chết thiếu gia.
Càn Thiên Tứ đau đến chết đi sống lại, lúc này cũng không còn những nhớ nhung mong ngóng khi gặp lại Triệu Yên Dung nữa, trong lòng căm hận, chỉ muốn xé nát nàng ta.
"Tiện nhân! Tiện nhân! Ngươi thật là lớn... ui... ai da... gan!" Hắn mắng đứt quãng trong miệng, chỉ thấy mỹ nhân kia cười một tiếng, ngồi xuống, một tay bóp cằm của hắn.
Hắn lập tức không nói được nữa, cằm bị nàng ngắt nhéo, tê dại không chịu nổi. "A a a..." Hắn hoảng sợ nhìn gương mặt gần sát của Triệu Yên Dung, mặc dù dung mạo vẫn tuyệt thế như cũ, nhưng trong mắt hắn dung nhan tuyệt thế này còn dọa người hơn cả tu la địa ngục.
Triệu Yên Dung mò ra một viên thuốc đen thùi lùi nhét vào trong miệng hắn, gáo nước mà Tử Lan múc vẫn còn dư lại một nửa, trực tiếp đổ vào miệng và lỗ mũi hắn.
Nữ nhân này lại lôi kéo, cằm của Càn Thiên Tứ khép lại, làm nửa gáo nước lạnh và viên thuốc kia cũng nhanh như chớp trôi xuống bụng.
Càn Thiên Tứ bị dọa đến sắp mất hồn, nữ nhân này rốt cuộc đã cho hắn ăn cái gì?
Triệu Yên Dung thấp giọng cười một tiếng, tiếng cười kia lạnh lẽo âm u, nhẹ giọng nói bên tai hắn: "Sao, dưỡng mẫu của ta là Thánh cô, bà mới cho ta không ít thứ mới mẻ. Càn thiếu gia người vừa mới ăn viên kia hình như gọi là đục tâm khoét cốt hoàn. Dĩ nhiên không phải thuốc độc gì, chỉ là cổ trùng nho nhỏ mà thôi". Vừa nói, nữ nhân đắc ý lại tùy tiện cười khẽ: "Mỗi nửa tháng uống thuốc một lần, nếu không tiểu trùng kia sẽ xem ngươi là thức ăn, từng chút từng chút một gặm sạch từ xương đến nội tạng của ngươi. Đừng sợ nào, nó chỉ ăn xương và nội tạng, rốt cuộc thịt và da của ngươi vẫn còn mà, chỉ là mềm nhũn không đứng lên được. Bảo nương của ngươi làm chút cỏ khô để nhét vào, nhồi nhồi vào là được ngay."
Càn Thiên Tứ bị nàng dọa sợ hét lên ầm ĩ chói tai, một tay móc miệng mình, liều mạng muốn ói ra.
"Vô dụng thôi, nó đã sớm chui vào kẽ hở trong xương ngươi rồi." Triệu Yên Dung thản nhiên nói, "Ói cũng không ra".
Càn Thiên Tứ "oa" một tiếng khóc lên, vừa nghĩ tới dáng vẻ mình chỉ còn da thịt mềm nhũn đã sợ đến muốn ướt quần, chỉ nằm dưới đất không ngừng dập đầu với Triệu Yên Dung: "Tiên cô tha mạng, tiên cô tha mạng!"
"Ha ha". Triệu Yên Dung cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Càn gia lão gia vội vàng đẩy mọi người ra để xông vào. Hắn ở cửa hàng nghe nói nhi tử bị người ta đánh chết, tam thi xuất khiếu[1], cũng không quản gì nữa vội trở về nhà, không nghĩ tới vừa vào cửa đã thấy nhi tử khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, đang dập đầu "bùm bùm" với người khác, trán sưng xanh một mảng lớn.
([1] Tam thi xuất khiếu: hấp hối sắp chết.)
Một nữ tử ngồi trên ghế, thái độ thản nhiên. Mặt mày như họa ra vậy, rất lạ mặt, vô cùng diễm lệ nhưng lại rất đoan trang, chỉ ngồi như vậy, quanh thân đã tản ra một cỗ khí thế lẫm lẫm.
"Ngươi là ai?" Càn lão gia tử xông vào, đưa tay kéo nhi tử của mình đang vừa la vừa khóc dập đầu như điên.
"Người muốn mạng của hắn". Giọng nói của nữ tử kia rất trong trẻo, mang theo ý tứ cao cao tại thượng, trong ánh mắt nhìn hắn mang theo khinh thường cùng giễu cợt: "Nhi tử của ngươi rất nhanh sẽ mất mạng, không tin ngươi hỏi hắn đi".
Càn Thiên Tứ ào ào khóc kéo cha của hắn: "Cha, nàng ta cho nhi tử ăn miêu cổ, nhi tử sắp chết rồi, ngay cả xương cốt cũng không còn nữa!" Khóc mãi, bị dọa đến không thở nổi, gương mặt bị kìm nén đến tím rịm, ực một tiếng lại hôn mê bất tỉnh.
Râu của Càn lão gia vểnh lên, chỉ vào nàng nói với người ở phía sau: "Còn ngốc ở đó làm gì, mau bắt yêu phụ này lại, đưa đến nha môn đi".
Ồ, quả thực không quý trọng mạng của nhi tử của mình mà. Triệu Yên Dung đứng lên, nói với Tử Lan: "Đi thôi, tướng công chắc đợi cũng sốt ruột rồi".
Tử Lan đưa hai ngón tay lên miệng huýt sáo một tiếng, bốn tên Long Nha vệ đợi ở bên ngoài đã đá ngã lăn hết bọn người chặn đường để đi vào.
Càn lão gia thấy các nàng phách lối vô lễ như vậy, cũng không biết hiện giờ nàng có Miêu nữ chống lưng, cứ ngỡ rằng chẳng qua chỉ là một phụ nhân xinh đẹp, khiến nhi tử bị thua thiệt không biết tốt xấu chỉ huy người tiến lên bắt người. Long Nha vệ được Hoàng Hậu chỉ thị, cần gì phải khách khí với đám người ô hợp này chứ. Chỉ cần thời gian một tuần trà, trên mặt đất đã nằm một đống người, gãy tay gãy chân, tiếng kêu la thảm thiết đến tận trời.
Càn lão gia ở Định Châu xưng vương xưng bá cũng đã mấy năm, cho đến bây giờ đều rất ngang tàng, nhưng chưa từng thấy ai ngang tàng như vậy. Mấy người này ra tay vừa ổn trọng lại chính xác mà còn độc ác, mấy tên hộ vệ kia hắn bỏ ra số tiền rất lớn mời tới mà chưa đi tới trước mặt người ta đã lần lượt gục ngã, khiến trong lòng Càn lão gia kinh hoảng, đau lòng mà sợ sệt. Mấy người này lòng dạ độc ác cũng không biết có lai lịch gì, từ nơi khác đến lại dám thu thập bọn hộ vệ ở đây như vậy hẳn không phải ỷ vào mình có công phu, chắc chắn là có núi dựa phía sau.
Càn lão gia nhìn dưới đất đỏ thẫm, khí thế dẫn đầu cũng không còn, thấy bọn họ hung bạo như vậy, chỉ sợ mấy nha dịch chân yếu tay mềm ở quan nha cũng không phải là đối thủ của họ. Tâm niệm Càn lão gia thay đổi thật nhanh, trong lòng nhớ đến nhi tử, thì có lòng muốn lùi bước.
Ai biết Càn Thiên Tứ vừa ngất lúc này đã tỉnh lại, nhìn thấy Triệu Yên Dung muốn đi, còn không phải muốn mạng của hắn hay sao? Khóc lóc bò qua, lại bắt đầu dập đầu: "Là tiểu nhân đầu óc mê muội, không cung kính với tiên cô, cầu tiên cô khai ân, tha cho mạng quèn tiểu nhân. Kiếp sau tiểu nhân làm trâu làm ngựa báo đáp tiên cô".
Triệu Yên Dung quay đầu cười một tiếng: "Ngươi còn nửa tháng để sống tốt, hãy hưởng thụ đi".
"Đừng mà!" Càn Thiên Tứ kêu một tiếng đau khổ: "Tiên cô có yêu cầu gì cứ nói, tiểu nhân nhất định nghe theo, nhất định nghe theo mà. Cha, cha, người mau nói một câu đi, mau, mau cứu nhi tử!"
Lúc này hạ nhân bên cạnh đã nói với Càn lão tình hình lúc nãy, Càn lão gia vừa nghe vị sát tinh là dưỡng nữ của Miêu nữ, trong đầu liền có một tiếng ầm ầm thật lớn. Tật xấu của nhi tử hắn biết, ham luyến sắc dục đến cực đỉnh. Miêu nữ là khách của Hầu gia, nhi tử dám mơ ước tới dưỡng nữ của người ta, cho dù hắn bắt người lại cũng không dám động đến cọng lông của người ta.
Mặc dù em vợ là ái thiếp của Hầu gia, nhưng mỹ nhân ở nội trạch Hầu gia nhiều như mây, còn có nhiều vị trẻ trung xinh đẹp chờ lên chức nữa là. Lỡ như ngay cả em vợ cũng bị Hầu gia ghét bỏ, vậy vinh hoa phú quý của Càn gia cũng sẽ chấm dứt. Hắn có thể từ một tên tiểu nhị lăn lộn để được chủ gia nhìn trúng chiêu rể, lại mở rộng được quy mô cửa hàng gạo Càn gia lớn như vậy, đương nhiên là làm việc chăm chỉ cơ trí. Liền không do dự nữa, lập tức quỳ xuống bên cạnh nhi tử, đau khổ cầu xin tiên cô tha mạng.
Triệu Yên Dung nháy mắt hai cái, nói với Càn lão gia: "Phải làm sao đây? Hiện giờ ta không có cách nào lấy cổ độc kia ra, thứ kia thích nhất là máu xương, đi vào người thì không chịu nhúc nhích".
Đầu Càn Thiên Tứ muốn nổ tung, nghĩ tới trong thân thể có một con sâu đang gặm xương của hắn, lập tức tê liệt té xuống đất, cả người co rút.
"Thứ này là dưỡng mẫu đưa cho ta, bằng không các ngươi đi cầu bà là được".
Đi cầu xin Miêu nữ, tất nhiên phải nói ra chuyện Càn thiếu gia ngấp nghé dưỡng nữ của người ta, người nọ hỉ nộ vô thường, lỡ như tức giận lại động tới Hầu gia, thì làm sao được chứ. Càn lão gia dĩ nhiên không chịu, chỉ một mặt cầu xin nàng.
Mặt Triệu Yên Dung lộ vẻ khó khăn, nói: "Nhi tử này của ngươi mặc dù hơi khốn kiếp, nhưng người làm cha như ngươi vẫn xem như có chút lý lẽ, thế này đi, ta phí chút sức đòi phương pháp chỗ dưỡng mẫu, chẳng qua các ngươi cũng không thể nhàn rỗi, phải giúp ta làm mấy chuyện."
Càn lão gia lập tức gật đầu như giã tỏi, không ngừng đáp ứng, lại thiên ân vạn ta đưa nữ tu la này ra cửa.
Chờ khi về nhà, tỉ mỉ nghĩ lại một hồi, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. Thấy nhi tử ủ rủ được người đưa vào, Càn lão gia tức giận đạp một cước: "Ngươi tên nghiệp chướng này, lần này ngươi chọc phải tai họa rồi!"
Đang mắng đột nhiên thấy một tiểu nha đầu kinh hoảng thất thố chạy vào, không thở được nói: "Lão gia, phu nhân bị bệnh, bệnh rồi!"
Càn lão gia tức giận mắng: "Bị bệnh thì đi mời đại phu, gọi ta làm gì?"
"Là bệnh ngứa ngáy, phu nhân đã cào nát mặt! Còn đụng vào tường, rất dọa người!" Tiểu nha hoàn kia nơm nớp lo sợ đáp.
Càn lão gia vội vàng chạy tới hậu trạch, chỉ thấy bốn năm bà tử túm thê tử của hắn lại, Càn phu nhân tóc tai bù xù, một hồi khóc một hồi cười, lạc giọng kêu: "Ngứa chết người, ngứa chết người, cứu mạng!"
Đầu của Càn lão gia nhất thời nhức như điên.