Hiếu Gia Hoàng Hậu

Chương 43: Thủy khoát ngư trầm hà xứ vấn [1]




——[1] Câu thơ trích trong bài “Ngọc lâu xuân kỳ II” của Âu Dương Tu.
“Tiệm hành tiệm viễn tiệm vô thư,
Thuỷ khoát ngư trầm hà xứ vấn.”
Dịch thơ:
“Tình thư xa cách đại dương
Cá chìm đáy nước biết đường nào đây?”
(Bản dịch của Mai Nhược Hoa).——
Hắn xoay người ta đối diện với chính mình, ánh mắt trong trẻo như thường thấy, màn xe bị gió bên ngoài thổi khẽ bay lên, sợi tóc của hắn cũng lay động. Hắn chỉ thâm tình nhìn ta. Một đôi chân mày kia, từng nhìn thấy một ngày xa xôi nào đó trong kí ức, thời gian lâu đến mức ta tưởng như chính mình đã lãng quên, bây giờ hiện hữu trước mặt ta, dĩ vãng đã qua lại sống dậy. Lần đầu tiên hôn, sự chăm sóc kia, thực sự đã xảy ra. Hắn đưa tay lần mò trong vạt áo, lấy ra một thứ, xanh biếc xinh đẹp, tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt. Chỉ liếc qua một cái, ta liền biết hoa văn phức tạp kia rốt cuộc viết cái gì. “Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì”. “Khi đó Tiết cô nương thay quần áo cho nàng, trẫm tìm thấy ngọc bội này ở áo trong của nàng”. Lúc đó Mạc Phu nhân cho ta khối ngọc bội này, ta vẫn luôn đeo bên mình. “Khối ngọc bội này mẫu thân vẫn luôn cẩn thận cất giữ, coi nó quan trọng hơn cả tính mạng mình. Trừ ta ra, không ai biết sự tồn tại của nó. Ta nghĩ hẳn là mẫu thân cho nàng, bằng không nàng không có khả năng có được nó. Còn mẫu thân vì sao lại cho nàng, ta nghĩ ta cũng có thể lĩnh hội dụng tâm lương khổ của bà. Ta cũng tin tưởng không phải nàng hại bà ấy, mà là có bàn tay khác”. Nhắc tới Mạc Phu nhân, vẻ mặt Thượng Quan Bùi hết sức thống khổ.
Ta đương nhiên biết dụng ý của Mạc Phu nhân. Trước khi chia tay, bà ấy đã từng nói với ta, hi vọng ta có thể biến chiến tranh cùng Thượng Quan Bùi thành tơ lụa [2], làm một đôi phu thê ân ái. Tuy rằng thế sự hỗn loạn, ta và Thượng Quan Bùi càng ngày càng xa cách, nhưng trước sau ta chưa từng làm hư hại miếng ngọc bội này. Ta vẫn hi vọng có một ngày, có thể trực tiếp giao nó cho Thượng Quan Bùi, tự mình nói với hắn mong muốn của mẫu thân hắn đối với chúng ta. “Chúng ta bắt đầu lại từ đầu”, hắn đột nhiên ôm ta vào lòng, nửa ngày sau mới nói ra một câu như vậy. “Quá khứ đều đã qua đi, bây giờ chỉ còn ta và nàng, Thượng Quan Bùi và Tư Đồ Gia”. Bị hắn ôm chặt, ta ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không thể nói được, chỉ hàm hồ gật đầu. Trong lòng ta hiểu rõ, tuy rằng trải qua nhiều chuyện như vậy, nhưng trong lòng mình vẫn cam tâm tình nguyện.
——[2] Biến chiến tranh thành tơ lụa: Nguyên văn “Hóa can qua vi ngọc bạch”, nghĩa là dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp. Can qua là hai thứ vũ khí cổ, chỉ chiến tranh, tơ lụa quý là các thứ lễ vật để hai nước dùng dâng tặng nhau.
Theo từ điển “Lạc Việt”.——
Màn xe thoáng bị gió thổi tung bay, ta nhìn con đường hướng về phía Nam, tuyết đọng đã bắt đầu tan, mùa xuân sắp đến rồi. Trên đường chiến thắng trở về, mọi người đều vô cùng ung dung. Tâm tình Thượng Quan Bùi cũng phá lệ vô cùng tốt, muốn dẫn ta thăm thú một chút cảnh đẹp sông núi. Tôn Tham tướng và Tiết Trăn Trăn đều rất kinh ngạc với mối quan hệ đột nhiên cải biến tốt đẹp của ta và Thượng Quan Bùi trong mấy ngày này. Khi ta ở cùng Thượng Quan Bùi, ta thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau. Ta không khỏi mỉm cười, tất cả những thứ này tới quá nhanh, không cần nói bọn họ, ngay cả ta có lúc đều cảm thấy giống như đang nằm mơ.
Thân thể ta phục hồi rất chậm, vẫn chưa khỏe lắm. Chỉ cần hơi có gió, cả người đã không ngừng run lẩy bẩy, cho dù ôm theo lò sưởi nhỏ cũng không có tác dụng. Theo như đại phu nói, sảy thai khiến cho ta tổn thương nguyên khí nặng nề, huống hồ lại sinh bệnh ở Mạc thành trời đất ngập đầy băng tuyết, muốn hồi phục hoàn toàn, không cố gắng điều dưỡng ít nhất một năm rưỡi thì không được.
Mắt thấy cách kinh thành còn có năm, sáu ngày đi đường, ngày hôm đó trời rất ấm áp, Thượng Quan Bùi cùng mấy thân tín Kinh Kỳ doanh đi tới bờ sông vừa tan băng, thả cần câu uống rượu. Ta một mình nghỉ ngơi trong trạm dịch. Vừa định nằm xuống chợp mắt một lát, liền nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói chuyện. “Ai vậy?”, ta khoác thêm áo, hỏi. “Hồi nương nương, Thần Phu nhân cầu kiến”. “Ồ, để cho nàng vào đi”, ta dùng tay túm túm tóc, ngồi dậy bên mép giường. Cửa cọt kẹt một tiếng mở ra, một nữ tử xinh đẹp dị thường tiến vào. Tuy đã gặp nàng mấy lần, nhưng mỗi lần gặp gỡ vẫn bị dung mạo sắc bén kia làm kinh sợ.
Sau khi nàng thỉnh an, ta cho nàng ngồi xuống phía đối diện. Không biết ý định của nàng tới làm gì, ta tự mình nói vài lời linh tinh không quan trọng, mãi tới tận khi nàng đỏ mặt mở miệng trước. “Nương nương, thần thiếp lần này tới là nghĩ nhờ nương nương cho một chỗ dựa”, nàng đi thẳng vào vấn đề. “Thần Phu nhân là sủng phi Hoàng thượng mới nạp, tại sao phải tới chỗ bổn cung cầu chỗ dựa?”. “Nương nương là người thông minh tuyệt đỉnh, thần thiếp cũng không cần thiết giả vờ ngớ ngẩn trước mặt người”, nàng nhấp một ngụm trà cho thấm giọng rồi nói tiếp. “Thần thiếp trước đây cũng được xưng tụng là Bắc cương đệ nhất mỹ nhân, bao nhiêu vương công quý tộc đã từng quỳ dưới váy thần thiếp cầu hôn, nhưng đều bị thần thiếp từ chối. Lúc đó người thần thiếp một lòng muốn gả là Bắc Triều Nguyễn Văn Đế, tuy rằng thần thiếp biết, trong lòng Nguyễn Văn Đế chỉ có nương nương và tiên Hoàng hậu. Cũng không phải thần thiếp ái mộ Nguyễn Văn Đế, mà là Khoa Nhĩ Sa cần một cường quốc làm hậu thuẫn. Nương nương kiến thức rộng rãi, có lẽ cũng biết Khoa Nhĩ Sa tuy rằng được xưng là đệ nhị đại quốc Bắc cương, thế nhưng bởi vì nằm ở khu vực sa mạc hoang vu cằn cỗi, đời sống bách tính vô cùng cực khổ. Hơn nữa hàng năm còn muốn nộp một số lượng tiền thuế lớn cho Bắc Triều, quốc gia đã suy thoái cực độ. Thần thiếp cũng không sợ nương nương chê cười, thậm chí ông ngoại thần thiếp là khả hãn tộc Di Bắc có lúc cũng có thể vênh mặt sai khiến Khoa Nhĩ Sa, vậy thì càng không cần phải nói tới những quốc gia khác”. Nói tới đất nước của nàng, trên mặt Tạp Na Nhi Gia nổi lên một tầng ửng đỏ, trong mắt cũng tràn ngập thần sắc nhớ mong. Nàng vốn đã là đại mỹ nhân, giờ khắc này nhìn thực sự là người đẹp hơn hoa.
“Lần này bị bắt, thần thiếp liền quyết định, trăm phương ngàn kế muốn dùng sắc đẹp đánh động Hoàng thượng. Kỳ thực thần thiếp cũng hiểu rõ, Hoàng thượng đồng ý cùng thần thiếp diễn màn hí kịch này cũng không phải vì bị mê đảo, mà là Hoàng thượng cần một bước ngoặt bình định phản loạn, phong thần thiếp là Thần Phu nhân, chỉ là vì lợi ích đôi bên mà thôi. Trước khi tiến cung, thần thiếp nghe nói, Hoàng thượng và Hoàng hậu tình cảm không tốt, vốn cho rằng sau khi tiến cung thần thiếp có rất nhiều cơ hội trở nên nổi bật, chiếm hết tiên cơ. Tuy rằng nói cho dù sau này thần thiếp có hài tử, đứa bé này cũng không thể đi lên ngai vị cửu ngũ chí tôn, nhưng chí ít Hoàng thượng sẽ có vài phần kính trọng đối với thần thiếp, từ đó cũng quan tâm tới Khoa Nhĩ Sa. Đứa trẻ này dù thế nào, tốt xấu cũng có thể làm một Vương gia, điều này đã đủ để người Khoa Nhĩ Sa đặt chân ở vùng biên cương phía Bắc. Thế nhưng mấy ngày nay quan sát, thần thiếp biết bàn tính của mình có lẽ sẽ thất bại. Ngày ấy khi nương nương bị thương, Hoàng thượng tựa như mất hồn mất vía, từ đó về sau không còn nhìn đến thần thiếp. Nếu sau này, thần thiếp không thể nhanh chóng sinh hạ nhất nam bán nữ, người Bắc Triều liền biết thần thiếp có tiếng không có miếng, không còn được Hoàng thượng sủng ái, như vậy Khoa Nhĩ Sa sẽ tiếp tục bị khi dễ. Cho nên hôm nay thần thiếp tới gặp nương nương, muốn thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình, mong nương nương giúp đỡ”. Nói tới đây, nàng lập tức quỳ xuống trước mặt ta.
“Thần thiếp vạn lần không có ý nghĩ cùng nương nương tranh sủng, thần thiếp nếu có hài tử, cũng không thể tạo thành uy hiếp đối với hoàng tử hoàng nữ của nương nương sau này. Thân là nữ nhân trong hậu cung, trên người không chỉ là vinh nhục của bản thân, càng nhiều hơn chính là an nguy cùng hưng thịnh của gia tộc. Thần thiếp nghĩ thiên hạ không ai hiểu điều này hơn nương nương. Ngày hôm nay thần thiếp quỳ ở đây, chính là muốn quy hàng nương nương. Sau này tất cả những gì của thần thiếp đều là của nương nương. Nương nương không cho, thần thiếp tuyệt đối không dám muốn. Chỉ mong nương nương nể tình tấm lòng son của thần thiếp đối với gia tộc, thông cảm cho thần thiếp”, nàng nói cự kỳ thành khẩn, khiến người ta đột nhiên sinh ra lòng trắc ẩn. Tuy rằng yêu cầu của nàng là cùng ta chia sẻ trượng phu, những lời nói vừa rồi của nàng vẫn khiến cho ta xúc động.
Tiễn Thần Phu nhân đi, ta nằm xuống nghỉ ngơi. Trước khi chìm sâu vào giấc ngủ, ta không khỏi nghĩ tới, nếu như cuộc sống của ta trong hậu cung về sau có thể sóng yên biển lặng, nếu là ta và Thượng Quan Bùi thực sự có thể bắt đầu lại từ đầu, vậy ta sẽ không giẫm lên vết xe đổ của ta tỷ, có thể sẽ hạnh phúc giống như những Hoàng hậu Tư Đồ gia trước kia. Nhưng vì cái gì mơ hồ có một tia bất an?
Còn cách kinh thành ba ngày đi đường, ta lại cảm thấy âu sầu, lo lắng một khi trở lại thâm cung cấm uyển tường đỏ ngói vàng, Thượng Quan Bùi lại trở lại là người thay đổi không ngừng khó có thể nắm bắt. Mà ngọt ngào ngắn ngủi này, là hồi ức duy nhất làm bạn với ta trong suốt quãng đời còn lại. Trong lòng có một giọng nói lặp đi lặp lại, đi chậm một chút, chậm một chút nữa. Sớm chiều ở chung cùng Thượng Quan Bùi mấy ngày nay, tình cảm giữa chúng ta dần dần tăng lên. Có lúc cả người ta rét run, đau đớn cùng cực, hắn sẽ cẩn thận ôm ta vào ngực, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho ta. Tuy rằng người vô cùng khó chịu, nhưng ta không muốn biểu lộ ra trước mặt hắn. Mỗi khi hắn nhìn thấy một giọt mồ hôi lăn trên trán ta, đều đau lòng cẩn thận từng chút một giúp ta lau đi. Nhìn ánh mắt chuyên chú của hắn, có lúc ta không nhịn được suy nghĩ lung tung, có thể ông trời khiến cho ta đau khổ, chính là vì cho hắn một cơ hội chứng minh với ta, rằng chúng ta thực sự có thể bắt đầu lại từ đầu.
Đi về phía Nam thêm hai canh giờ nữa, chúng ta sẽ qua Dung thành. Đó là quê hương của Đinh Phu nhân, là năm tháng phu thê bọn họ cùng nhau trải qua. Ta rất sợ Thượng Quan Bùi sẽ muốn trở về thăm chốn cũ, sợ vừa nhìn sẽ lại bắt đầu tưởng niệm, sau đó tức giận ta lạnh lùng hạ sát thủ với Đinh Phu nhân. Đinh Phu nhân vẫn là ác mộng đáng sợ nhất của ta. Nữ nhân này khi còn sống vẫn là rào cản giữa ta và Thượng Quan Bùi, sau khi chết đi nàng còn âm hồn không tiên tán. Có thể không tiêu tán không phải âm hồn của nàng, mà là khúc mắc của ta.
“Hoàng thượng, phía trước chính là Dung thành”, Phó Hạo Minh được Tiết Trăn Trăn tỉ mỉ chăm sóc, thân thể hồi phục rất nhanh. Tuy rằng trên đầu còn quấn băng, nhưng thoạt nhìn tinh thần rất tốt. Hắn ngồi trên lưng ngựa, cúi người xuống, hướng về phía Thượng Quan Bùi ngồi trong xe thông báo. Trái tim ta không khỏi khẩn trương, trong lòng nhất thời bốc lên lửa giận. Xoay chuyển một ý nghĩ, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Nếu Tiết Trăn Trăn biết giờ khắc này ta lại âm thầm hi vọng Phó Hạo Minh vẫn còn nằm trên giường bệnh, nhất định sẽ trở mặt với ta.
“Ừm, trẫm biết rồi. Có điều lần này thời gian cấp bách, không cần trở về, sau này có cơ hội nói sau”, vẻ mặt Thượng Quan Bùi vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra chút biến hóa nào. Cứ như vậy, ta trái lại có vẻ không được rộng lượng, vốn cho rằng hắn nghe thấy hai chữ Dung thành này sẽ giật mình. Phó Hạo Minh không lên tiếng nữa, tiếng vó ngựa cũng dần dần đi xa, chỉ chốc lát sau, xung quanh khôi phục lại yên tĩnh. Ánh mặt trời sáng rực xuyên qua màn xe mỏng manh, khiến người ta cảm thấy ấm áp. Thượng Quan Bùi đột nhiên nắm chặt tay ta, ngả người về phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi. Ta nhìn kĩ hắn một hồi lâu, hắn cũng không có động tĩnh gì, khiến ta không rõ hắn rốt cuộc là đã ngủ rồi hay vẫn còn đang tỉnh.
“Nàng cũng nghỉ ngơi một lát đi. Tối qua ở trạm dịch nàng cũng ngủ không được ngon”. Từ sau khi biểu lộ với ta, thời điểm không có người ngoài, hắn vẫn xưng hô với ta bằng đại từ “nàng – ta”. Mỗi lần nghe hắn nói ra hai chữ này, trong lòng ta đều dâng lên ý cười, tựa như hai chữ này đã nói lên tất cả mọi chuyện giữa chúng ta, không cần lời nào khác. Vừa dứt lời, hắn liền kéo ta vào trong lồng ngực mình. Mấy ngày nay đã từ từ quen thuộc hành động thân mật của hắn, ở trong lồng ngực hắn dần dần tìm thấy cảm giác an tâm. Cứ như vậy nằm yên lặng khoảng chừng thời gian một nén hương, ta hơi có chút buồn ngủ, đột nhiên nghe thấy từ phía xa xa vang lên tiếng ồn ào huyên náo, trong chốc lát, tiếng ồn ào đã tới gần.
Thượng Quan Bùi ngồi thẳng người dậy, một tay hơi vén rèm xe nhìn ra bên ngoài. Ta nhìn thoáng qua thấy gương mặt Trương Đức Toàn, tuy rằng vẫn đang là mùa đông, nhưng trên mặt hắn đổ đầy mồ hôi, thỉnh thoảng dùng tay lau trán. Đã sớm nghe nói nội thị thích chưng diện, lén lút học nữ nhân đánh phấn, bây giờ nhìn từng khối loang lổ trên khuôn mặt hắn, xem ra lời đồn này không sai. Trong lòng kinh ngạc, không biết là chuyện gì khiến cho một kẻ luôn chú trọng dáng vẻ của chính mình như Trương Đức Toàn chật vật như vậy?
“Sao rồi? Trẫm không phải để ngươi đi trước về kinh thành thông báo cho Tương Dương vương cùng Đại Tể tướng tin tức đại quân trở về sao? Tại sao ngươi lại quay lại?”, Thượng Quan Bùi cũng không hiểu rõ chuyện gì xảy ra. “Hoàng thượng, chuyện lớn rồi”, Trương Đức Toàn nói hết câu này, liền ho một trận dữ dội, hiển nhiên là vì chạy quá nhanh, còn chưa kịp thở đã lại đây. Ho một hồi lâu, mới tiếp tục nói: “Hoàng thượng, nô tài phụng thánh chỉ, đi suốt đêm về tới kinh thành. Còn chưa tới cửa thành, liền nghe nói trong kinh thành xảy ra chuyện, nói… nói… phụ tử Tương Dương vương tạo phản rồi!”.
||||| Truyện đề cử: Song Trùng |||||
Thượng Quan Bùi và ta cùng kinh ngạc thốt lên: “Cái gì?”. Mấy tướng lĩnh cao cấp Kinh Kỳ doanh dừng ngựa vậy xung quanh, nghe nói như thế thoạt tiên ngẩn người nhìn nhau, tiếp theo liền châu đầu bàn luận. “Ngươi biết rõ hay chưa? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”, Thượng Quan Bùi vén mành, nhảy xuống xe ngựa. “Dọc đường đi nô tài nghe không ít lời như vậy, ban đầu nô tài cũng không tin, nhưng vừa đến cửa kinh thành, nô tài liền nhìn thấy…”, sắc mặt Trương Đức Toàn trắng bệch, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu đổ xuống. “Nói mau, nhìn thấy cái gì?”, Thượng Quan Bùi lạnh lùng nói. “Đầu của Quân cơ đại thần Tô đại nhân bị treo ở cửa thành”. Trương Đức Toàn nói tới đây liền nhắm chặt hai mắt. Ta có thể tưởng tượng được nội tâm quay cuồng lúc này của hắn. Không cần phải nói, cảnh tượng kia nhất định là vô cùng khủng bố máu tanh.
“Ầm” một tiếng, Thượng Quan Bùi một quyền nặng nề đánh vào trên cửa sổ xe ngựa, khiến ta cả kinh lùi về phía sau. “Cửa thành đã phái trọng binh canh gác, nghiêm ngặt kiểm tra từng người. Nô tài mau chóng cải trang trà trộn vào đoàn người, mới may mắn không bị tóm. Nô tài hỏi thăm được, Tô đại nhân bị hại là bởi vì phụ tử Tương Dương vương hôm qua đột nhiên khởi binh, lấy hai mươi vạn binh lực Kiềm Xuyên doanh khống chế kinh thành. Tô đại nhân nghe tin chạy tới triều đình chất vấn phản tặc, kết quả bị Thượng Quan Diệp một kiếm chặt đầu, còn treo ở cửa thành răn đe thị chúng”.
Tô Nghiên Cốc, biệt hiệu “Tô thiết ngưu”, sắt đá kiên cường, bao nhiêu lần vào sinh ra tử giết địch nơi biên quan, bao nhiêu lần dựa vào lí lẽ biện hộ cho bách tính trước mặt quân vương. Những sóng gió to nhỏ này, hắn đều cố gắng vượt qua, vậy mà hiện tại chết trong tay một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, trong lòng ta không khỏi căng thẳng. “Người nhà của ta thì sao?”, ta đột nhiên nghĩ tới phủ Đại Tể tướng, tâm tư toàn bộ bị đảo lộn, cũng không kịp nhớ tới lễ nghi phép tắc, theo Thượng Quan Bùi nhảy xuống. “Có người nói hai vị Tư Đồ đại nhân và lão Tể tướng cùng ngày bị đưa vào thiên lao, những người khác trong phủ Tể tướng cũng bị giam lỏng. Thống lĩnh Ngự Lâm quân Thích Tướng quân vốn là muốn xuất binh chống lại, không ngờ phản tặc trước đó đã cấu kết với Lâm Phó tướng. Thích Tướng quân trọng thương bị bắt, năm vạn binh sĩ Ngự Lâm quân bị tước vũ khí, nhốt vào trại lính phía Đông trông coi chặt chẽ”, Trương Đức Toàn một hơi nói xong, vẻ mặt đau khổ nhìn Thượng Quan Bùi và ta,
“Vậy còn Dương nhi, tiểu Hoàng tử đâu?”, ta đột nhiên nghĩ tới Thượng Quan Dương, bởi vì kích động mà cả người không nhịn được khẽ run lên, lúc nói chuyện hàm răng còn không kìm được khẽ va chạm lập cập. Trương Đức Toàn đột nhiên quỳ rạp trên mặt đất: “Nương nương, nô tài không hỏi thăm được tin tức của tiểu Hoàng tử. Thế nhưng, trên đường trở về, nô tài trùng hợp gặp được Chiêm Thái y trước đây nhậm chức ở Thái y viện. Theo lời hắn nói, tiểu Hoàng tử vốn bị nhiễm phong hàn, vẫn không thấy tốt lên, hiện tại hỗn loạn như thế, e rằng…”, tiếng nói của hắn dần dần bị tiếng nức nở thay thế, lúc sao nước mắt như mưa. Nghe thấy vậy, chân ta mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã xuống đất. Trong lòng ta chỉ có một ý nghĩ, sẽ không, sẽ không, ông trời sẽ không cướp đi hai đứa trẻ từ tay ta chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi như thế.
Nhiều nhất thời gian uống cạn một tuần trà, tin tức phụ tử Tương Dương vương khởi binh tạo phản đã lan truyền khắp quân doanh. Tâm tình của mọi người đều hết sức tồi tệ. Thật vất vả mới sống sót trở về nhà, vốn cho rằng sẽ là anh hùng được nghênh tiếp khải hoàn, sau đó trải qua tháng ngày an ổi. Ai ngờ một trận ác chiến khác lại bắt đầu. Lần này theo Thượng Quan Bùi về kinh chỉ có năm vạn binh sĩ Kinh Kỳ doanh cùng mười vạn binh lính đóng quân ở phụ cận kinh thành. Những binh sĩ này vừa trải qua trận đại chiến ở Mạc thành, còn lặn lội đường xa khổ cực, không bị thương cũng là mệt mỏi. Mà thủ hạ của Thượng Quan Tước, binh lính Kiềm Xuyên doanh xưa nay nổi danh dũng mãnh, bọn họ ở kinh thành chờ cho bên địch mệt mỏi rồi mới tấn công. Nếu cuộc chiến này thực sự diễn ra, phần thắng của Thượng Quan Bùi không lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.