Nhóc con phải ngủ sớm một chút mới là bé ngoan.
Chưa đến 9h, Mật Hạo liền lãnh La Bạc Hồ đi lên lầu 3 ngủ.
La Bạc Hồ vẻ mặt rối rắm.
"Anh Mật, còn sớm như vậy em ngủ không được."
Mật Hạo cười ha ha ha.
"Không phải giục em đi ngủ, sợ em ở đó cứ không được tự nhiên."
Hai người cha của anh, vây quanh người ta hỏi y hệt như tra tấn bức cung, cũng may tính tình Cà Rốt tốt không có bị hỏi đến phiền, đổi thành người khác chắc đã chạy mất dép.
La Bạc Hồ gãi gãi mặt.
"Không sao đâu mà."
Thật ra cậu rất thích Mật gia, tuy rằng có hơi nhiệt tình, nhưng cậu nhìn ra được các trưởng bối đều thật lòng săn sóc cậu.
Cậu rất quý trọng thiện ý của mọi người xung quanh.
"Nhóc Cà Rốt ~" Mật Hạo học theo baba gọi người ta, vòng ra sau lưng ôm lấy cậu, rồi quăng lên giường lớn. "Anh mang em chơi trò này vui lắm."
La Bạc Hồ bị dọa hết hồn, nhịn không được đấm Mật Hạo một cái.
Hù chết người ta rồi!
Con nít hả gì?