Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 239: Không giống




"Em cảm thấy thế nào?" Lâm Vũ liếc nhìn cô một cái: “Anh mà thích cô ấy thì sẽ không trở về một mình."
Vấn đề này căn bản không có ý nghĩa gì cả. Lấy sự thông minh của Thẩm Khanh Nguyệt thì chẳng lẽ đoán không ra?
"Nhưng Diêm Thiền người ta không phải anh thì không gả thì sao?" Thẩm Khanh Nguyệt khẽ cười mà nói.
"Đó là chuyện của cô ấy."
Nói đến chuyện này, Lâm Vũ đã cảm thấy đau đầu. Ngôn Tình Trọng Sinh
Nhìn thấy dáng vẻ đau đầu của Lâm Vũ, Thẩm Khanh Nguyệt thu nụ cười trên mặt lại rồi nghiêm túc nói: "Kỳ thật tôi hỏi anh như vậy là muốn nói cho anh biết, nếu anh còn không biết nên xử lý quan hệ với Diêm Thiền như thế nào thì nhân lúc tình cảm của chúng ta còn chưa sâu thì có thể kịp thời dừng lại, như vậy sẽ tốt cho cả hai."
"Em sai rồi." Lâm Vũ lắc đầu rồi kéo tay Thẩm Khanh Nguyệt: “Tôi biết nên xử lý như thế nào, chỉ là hết cách với cô ấy, đánh cũng không được mà mắng cũng không xong, cách duy nhất có thể làm chính là để cô ấy hết hi vọng."
Trên thực tế, hắn đã thử qua vô số cách để Diêm Thiền hết hi vọng.
Nhưng hiệu quả quá nhỏ.
Thậm chí có thể nói là không có hiệu quả gì cả!
Sự chấp nhất của Diêm Thiền vượt qua tưởng tượng của mọi người.
'Thẩm Khanh Nguyệt rút tay mình ra, cười khổ nói: "Nói thật, hiện tại tôi cũng bắt đầu do dự."
"Em không nên do dự." Lâm Vũ chân thành nói: 'Anh cũng sẽ không do dự."
Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
"Không giống." Thẩm Khanh Nguyệt khế lắc đầu, thở dài nói: "Một người đàn ông ưu tú nhất định sẽ hấp dẫn vô số phụ nữ, dù anh không đi trêu chọc họ thì họ cũng chủ động tới trêu chọc anh."
"Mục Bắc Vương phu nhân không dễ làm! Có câu nói thế nào nhỉ? Không sợ ăn trộm, chỉ sợ ăn trộm nhớ thương. Suốt ngày đối mặt với nhiều tình như vậy địch, tôi cũng không biết mình có thể chịu đựng được hay không."
Cô đã sớm không phải đám nữ sinh mới biết yêu.
Có một số việc cô nhìn nhận rất rõ ràng.
Người đàn ông giống như Lâm Vũ rất dễ bị phụ nữ nhớ thương.
Đối với rất nhiều người phụ nữ thì người đàn ông như vậy chính là chất gây nghiện.
Dù cho biết không có kết quả tốt cũng sẽ liều lĩnh nhào vào.
Làm phụ nữ của Lâm Vũ nhất định phải có trái tim cực kỳ mạnh mẽ mới được. Nhưng hiện giờ tim của cô còn chưa mạnh như vậy.
"Em đánh giá thấp sức hút của mình, cũng đánh giá thấp ý chí của anh." Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Khát nước ba ngày, chỉ lấy một muôi nước."
"Tôi không hoài nghỉ ý chí của anh." Thẩm Khanh Nguyệt nhẹ nhàng cười một tiếng rồi trêu chọc: "Nếu tôi là anh, được người phụ nữ nhiệt tình chủ động như Diêm Thiền theo đuổi thì chắc tôi đã sớm không chịu được."
Lâm Vũ thoải mái cười một tiếng: “Chỉ cần em tin tưởng anh là được."
Tôi không tin anh cũng không có cách nào!
'Thẩm Khanh Nguyệt thầm cười khổ một tiếng.
'Thẩm Khanh Nguyệt trầm mặc một lát rồi ngẩng đầu lên: “Những chuyện này tự anh xử lý là được, trước khi tôi còn chưa yêu anh hết thuốc chữa thì anh có thể hủy bỏ hôn ước bất cứ lúc nào."
"Vậy nếu em yêu tôi thì sao?" Lâm Vũ trêu đùa.
Thẩm Khanh Nguyệt hít sâu một hơi, nhìn hắn với ánh mắt sáng rực: “Đến lúc kia thì anh có chết cũng đừng mơ hủy bỏ hôn ước!"
Lời này của cô có mấy phần đùa giỡn, nhưng lại là lời thật lòng. Hiện tại hủy bỏ hôn ước thì cô không có ý kiến, Lâm Vũ cứ việc làm chủ.
Nhưng khi cô yêu Lâm Vũ hết thuốc chữa thì dù cố tình gây sự hay bị người ta xem như đàn bà đanh đá, cô cũng liều mạng giữ vững vị trí của mình!
Đừng ai mơ cướp Lâm Vũ đi khỏi cô!
"Ha ha, em nên sớm lấy ra khí thế này!" Lâm Vũ cười lớn một tiếng rồi vươn tay kéo Thẩm Khanh Nguyệt vào lòng.
'Thẩm Khanh Nguyệt giấy tượng trưng dụa mấy lần rồi ngừng.
'Thẩm Khanh Nguyệt trầm mặc một hồi lại mở miệng nói: "Tôi không đi nhọc lòng chuyện của Diêm Thiền, hai ngày này tạm thời tôi không đi làm mà đi theo dì Tuyên ra ngoài giải sầu."
"Được." Lâm Vũ đáp ứng rồi dặn dò: "Em có thể tâm sự nhiều thêm với mẹ, nhưng phải nhớ những lời trước đó anh nói, đừng khuyên bảo cũng đừng ảnh hưởng phán đoán của mẹ."
"Ừm, tôi biết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.