“Đã nói, nghĩa trang Hương Son là nghĩa trang lớn nhật ở Đề Đô. Theo quy định của chúng tôi, nghĩa trang Hương Sơn chỉ bán cho những gia.
đình quyên thế ở Đề Đô. Mặc dù cậu Trần có lai lịch lớn, nhưng người được chôn cất lại không phải tô tiên của nhà họ Trần các cậu, điều này không thể ngoại lệ được!”
Dương Tiêu vừa xuống xe, đi tới An Ninh Các đã nghe thây bên trong truyền đến tiếng ồn ào.
“Này! Ông già cổ hủ nhà ông có ý gì?
Không n An: họ Tràn ở Miêu Cương mặt mũi ¡ đúng không?” Trần Khải lòng đầy căm phân nói.
Chỉ nhìn thầy một ông già ở trong sảnh lớn An Ninh Các đã hơn sáu mươi tuổi, nói với thái độ cứng rắn: “Nếu là tổ tiên của nhà họ Trân ở Miêu Cương thì ông già ‹ cô hủ này sẽ đi xin thử, nhưng cầu Trần lại muốn xin mộ cho một người bình thường, chúng tôi hoàn toàn không làm được!” . Google nga𝘆 trang + trùmtr u𝘆ện.vn +
“Này!” Trần Khải tức giận.
Dương Tiêu bước tới, vỗ vai Trần Khải xoa dịu: “Đừng vội, xảy ra chuyện gì?”
“Đội trưởng, nghĩa trang Hương Sơn là nghĩa trang lớn nhật ở Đế Đề. Tôi muôn lây một phần mộ ở nghĩa trang Hương Sơn, bọn họ không cho.
Khăng khăng nói rằng chỉ những gia đình quyền thế ở Đê Đô mới đủ tư cách mua, không thẻ phá lệ cho người ngoài. Đội trưởng, anh nói xem điều này có phải rất quá đáng không?” Trân Khải không vui nói.
Dương Tiêu gật đầu: “Ừm, tôi hiểu rôi, chuyện này giao cho tôi!”
Ngay sau đó, Dương Tiêu nhìn về phía ông già: “Bác này, ông nói khu nghĩa trang Hương Sơn chỉ bán cho những gia đình quyên thế ở Đề Đô.
Tôi có thê hiểu, chắc hẳn đây là ý của ông chủ của An Ninh Các ở Đề Đô không liên quan đến ông, nhưng tôi muốn một phần mộ thì vẫn có thể chứ?”
“Cậu là?” Ông già nhìn Dương Tiêu ngạc nhiên hỏi.
Dương Tiêu nghiêm nghị nói: “Tôi tên Dương Tiêu, chặc ông đã nghe đến tên của tôi rồi nhỉ?”
“Dương Tiêu?”
Ong già nhớ lại, ông ta đột nhiên nghĩ tới cái gì đó kinh hãi nói: “Cái gì? Cậu là Dương Tiêu? Cậu chủ… cậu chủ nhỏ của nhà họ Dương ở Đề Đô, Dương Tiêu?”
Vốn dĩ ông ta định nói Dương Tiêu là đứa con rơi của nhà họ Dương ở Đề Đô, nhưng nghĩ. đến những gì Dương Tiêu đã làm ở Đề Đô trong hai ngày qua, ông ta chẳng dám xúc phạm.
“Nhà họ Dương ở Đề Đô? Chậc!
Cũng chẳng phải, tôi và nhà họ Dương ở Đề Đô chẳng có liên quan gì, nhưng lần này người được chôn cất là bố của tôi. Bồ của tôi là chủ nhà họ Dương ở Đề Đô, cho dù đã qua đời thì vấn là chủ nhà họ Dương, thân phận này đã đủ rồi chứ?” Dương Tiêu hỏi.
Trần Khải hăm hỏ nói: “Đúng vậy, mắy ‹ chữ nhà họ Dương ở Đề Đô đã đủ rồi đúng không?”
“Cậu chủ nhỏ Dương Tiêu chờ một chút, bởi vì thân phận của cậu quá đặc biệt, chuyện này tôi cân phải nhờ nhà họ Dương ở Đề Đô xác minhl”
Ông già nói.
“Xác minh?” Dương Tiêu sửng sốt, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Cứ tự nhiên!
An Ninh Các này đặt ra quy tắc Dương Tiêu cũng không tiện phá vỡ quy tác. Cha anh quả thật là chủ nhà họ Dương ở Đề Đô, cho dù hỏi bà cụ, với thực lực hiện tại của anh, anh không tin bà cụ sẽ không dám nề mặt anh ba phần.