Hổ Tế

Chương 1924:




Vừa nãy vì người phụ nữ ngu ngốc Đường Dĩnh kia mà anh ta đã xúc phạm Dương Tiêu, bây giờ lại vì ông già Mạnh mà nhà họ Lâm đã gián tiễp xúc phạm Dương Tiêu.
Lại nghĩ. đến việc ông cụ giao hợp đồng máy chục tỷ tệ cho mình, Lâm Phàm không khỏi sợ hãi run rẩy.
“Sếp Dương, chuyện này tôi biết rồi.
Tôi sẽ trừng phạt ông giả Mạnh này, tôi sẽ giữ lại khu nghĩa trang sang trọng nhất ở nghĩa trang Hương Sơn cho chú Dương Thiên Khung. Sếp Dương yên tâm, tôi sẽ xử lý chuyện này ôn thoả cho anh!” Lâm Phàm VÔ ngực bảo đảm.
Lúc này Dương Tiêu mới hài lòng gật đầu: “Tốt lắm!”
Sau đó Dương Tiệu nhìn về phía ông già: “Ông đã già rồi, về nhà dưỡng lão ***”
“Sếp Dương, tôi… sếp Dương, tôi..
Khuôn mặt ông già đột nhiên trở nên chua xót.
Lâm Phàm nào không biết Dương Tiêu có ý gì, anh ta lạnh lùng nhìn ông già: “Ong già Mạnh, ông không nghe thấy sếp Dương nói gì hả? Mau thu dọn đồ đạc xéo ngay cho tôi, sao tôi lại thấy ô ông chướng mắt thê nhỉ?
Không muốn đi đúng không? Cần An Ninh Các chuẩn bị cho ông một chiếc quan tài hả?”
Chuẩn bị cho một chiếc quan tài?
Ông già sợ đến mức hồn bay phách lạc, vội vàng nói: “Không cân, không cần, cậu chủ nhỏ, tôi đi ngay, tôi đi ngay!”
Ông ta thực sự hói hận đút ruột, nếu biết Dương Tiêu là chủ của tập đoàn Đề Hào, cho ông một trăm lòng can đảm ông ta cũng không dám khinh __ nhòn uy nghiêm của Dương Tiêu.
Bây giờ thì hay rồi, xúc phạm Dương Tiêu sâu sắc, bát cơm sắt đá của ông ta hoàn toàn không còn nữa.
Nghĩ đến đây vẻ mặt ông già tái xanh, ông ta thật sự rất hồi hận, nhưng đáng tiếc thời gian không thể quay lại, trên đời cũng không có thuốc hồi hận.
“Sếp Dương, anh xem sự hợp tác của hại nhà chúng ta?” Lâm Phàm xấu hồ hỏi.
Dương Tiêu hơi hăng hái nhìn Lâm Phàm: “Anh có hứng thú với vị trí chủ nhà họ Lâm không?”
“Đương nhiên có rồi! Chẳng lẽ sếp Dương, không phải, anh Dương có ý kiên gì hay à?” Mặt Lâm Phàm sáng lên, thay đôi cả xưng hô.
Trông Lâm Phàm quần áo lụa là, nhưng thật ra Lâm Phàm là người thông minh, nếu không sẽ không được ông cụ nhà họ Lâm thích.
Rốt cuộc, không một nhà quyền thế nào lại thừa kê vị trí chủ nhà tương lai cho một tên ngôc vô dụng.
Dương Tiêu tiếp tục hỏi: “Nghe nói nhà họ Lâm các anh có quan hệ tốt với nhà họ Khương?”
“Chuyện này…” Mặt Lâm Phàm cứng đờ.
Đúng vậy, nhà họ Lâm và nhà họ Khương là đồng minh qua nhiều thế hệ, có quan hệ tốt!
Chỉ là anh ta biết nhà họ ‘Khương và Dương Tiêu ở hai phe đối lập, điêu này khiến anh ta khó trả lời câu hỏi của Dương Tiêu.
Dương Tiêu bước tới, vỗ vai Lâm Phàm cười nhẹ: “Nhà họ Lâm là một trong sáu nhà quyên thế lớn ở Đề Đô, còn là sự tồn tại hàng đầu trong sáu nhà quyền thế lớn. Nhà họ Lâm các anh chắc có không ít con cháu, anh muôn làm chủ nhà họ Lâm là chuyện không hề dễ, tuy nhiên, tôi tin anh là một người thông minh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.