Sau khi vỗ vào vai Lâm Phàm, Dương Tiêu nhẹ nhàng lướt qua.
“Người thông minh?” Nhìn Dương Tiêu rời đi, Lâm Phàm rơi vào trầm tư.
Cuối cùng, vẻ mặt Lâm Phàm kiên quyết nhừ thể đã có quyết định quan trọng: “Có bỏ mới có được, xem ra cân phải đánh cược một ván!”
Sau khi rời An Ninh Các, Trần Khải không hiểu hỏi: “Đội trưởng, vừa nãy lời si! nói với tên đó là có ý gì thê?”
“Rảnh thì đọc sách nhiều vào, chơi mưu kế ứng biến!” Dương Tiểu cười nhếch mép.
Trần Khải nhíu mày, trong đầu đầy dấu hỏi đen.
Mưu kế ứng biến? Cái quái gì vậy?
Trần Khải chạy đến gần anh hỏi: “Đội trưởng, anh chớ thừa nước đục thả câu! Anh bảo tôi chơi các chị gái còn được, chơi mưu. kế ứng biến thì tôi thật sự không hiểu! Nói thẳng đi, nói rõ hơn một chút xem nào, còn nữa đội trưởng, anh chơi mưu kế ứng biến từ khi nào thê? Sao trước đây tôi lại không biết?”
“Xúi giục hiểu chưa?” Dương Tiêu dừng lại nhìn Trần Khải.
“Xúi giục?” Trần Khải sững sờ, nghỉ ngò nói: “Xúi giục cậu chủ nhỏ Làm Phàm nhà họ Lâm? Xúi giục anh ta có tác dụng gì? Đội trưởng, nói rõ hơn chút đi, tôi không học hành nhiều, không hiệu!”
Dương Tiêu cười không nói lời nào, cũng không nói thêm.
Đúng vậy, bây giờ Dương Tiêu đang sử dụng chiên lược xúi giục, anh muốn xúi giục Lâm Phàm.
Đề Lâm Phàm trở thành một biến só, trở thành một quả bom hẹn giờ trong ngày đưa tang của cha mình.
Trần Khải tiếp tục hỏi: “Đội trưởng, anh nói thần bí quá rồi, tôi chẳng hiều gì cải”
“Không hiểu thì thôi, đi, tói nhà họ Dương, tôi ngược lại muốn xem bọn động vật máu lạnh nhà họ Dương muốn làm gì!” Vẻ mặt Dương Tiêu chợt ảm đạm.
Nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng tàn nhẫn của bà cụ nhà họ Dương ở Đề Đô n nãy, Trần Khải hăng hái: “Đi, xử lý bọn họ, lần này tôi muốn làm cho bà già đó chết khó coi. Mẹ kiếp, bà ta đâu phải mẹ đâu, hoàn toàn là bà già sống lâu.”
Cùng lúc đó, nhóm thăm dò của nhà họ Dương ở Đề Đô đến báo tin.
“Bà cụ, cậu chủ, tên nghiệp chướng Dương Tiêu đang đi về phía nhà họ Dương!” Tên thăm dò nhà họ Dương báo cáo.
Dương Bân Hàn nghe xong như uống phải thuốc kích thích phân chân nói: “Bà nội, tốt quá rồi, cuối củng tên khốn Kiếp Dương Tiêu này đã trỏ lại, lần này chúng ta hoàn toàn có thể xử lý cậu tai”
“Tốt lắm!” Ánh mắt bà cụ hung ác nham hiểm gật đầu.
Ngay sau đó, bà cụ đứng dậy đi tới một căn gác ẫn trong nhà họ Dương ở Đề Đô, thấp giọng nói: “Lucifer đại nhân, tên nghiệp chướng Dương Tiêu sắp đến nhà họ Dương!”
“Đến nhà họ Dương? Ha hả ha hả, cá đã chủ động, cắn cầu, thì bổn toạ sẽ tiễn cậu ta về chầu trời!”
Ngay sau đó, tiếng cười ảm đạm của Lucifer vang lên từ căn gác ẩn.
“Dương… Dương Tiêu!”
Tại lối vào nhà của nhà họ Dương ở Đề Đô, nhìn thấy Dương Tiêu trở lại, nhóm nhân viên bảo vệ không rét mà run như thể họ đã nhìn thấy một bóng ma.
Dương Tiêu lạnh lùng liếc nhìn: “Không muốn chết, thì cút hết cho tôi”