Dương Tiêu nhìn chằm chằm bà cụ sắp phát điên nghiền ngâm: “Đúng vậy, là tôi làm đây, nêu bà không phục thì cứ tự nhiên tới làm phiền tôiÌ Tôi Dương Tiêu thật sự không thèm vị trí người thừa kế nhà họ Dương ở Đề Đôi”
“Bà cụ, bà luôn tự cao tự đại, nhưng lại không biết những thứ mà bà cho là quý giá nhất lại chăng là gì trong mắt tôi. Canh giữ một mẫu ba phần đất của nhà họ Dương ở Đề Đô tiếp tục kéo dài hơi tàn. Tỗi sẽ mở to mắt nhìn nhà họ Dương ở Đề Đô xuống dốc trong tay bà như thế nào!”
“Trần Khải, chúng ta đi!”
Dút lời, Dương Tiêu không còn do dự nữa, xoay người bước ra bên ngoài nhà họ Dương ở Đề Đô.
Nhìn bà cụ đang ngần người, Trần Khải không nhịn được công kích: “Không biết xấu hồ, già không dút, tôi chưa từng thấy một bà già bảo thủ như bà. Mượn lời Gia Cát Không Minh mắng Vương Lãng, thật… thật sự chưa bao giờ thây người mặt dày không biết xáu hỗ như này!”
Nói xong, Trần Khải giơ ngón giữa về phía bà cụ, sau đó đi theo Dương Tiêu.
“Mặt dày không biết xấu hỗ? Già không dứt?” Bà cụ trợn hai mắt.
Giây tiếp theo, cảm giác nhục nhã dày đặc quanh quận trong lòng bà ta, cả đời này bà ta đều mạnh mẽ, chưa từng có ai dám sỉ nhục bà ta như thế này.
Phụt!
Tức ngực, bà cụ rên rỉ miệng bắn ra một ngụm máu già.
Tâm nhìn của bà ta chuyền sang tối, cả người ngã xuống đất.
“Bà cụt”
“Bà cụ!!!”
Nhìn thấy cảnh này, mí mắt đám con cháu nhà họ Dương nhảy loạn xạ, bọn họ nhao nhao tiền lên đỡ bà cụ.
Cả người bà cụ run rầy: “Nghiệp chướng bắt nạt tôi, nghiệp chướng bắt nạt tôi!”
Khẽ kêu gào, nghĩ đến chuyện nhà họ Dương ở Đề Đỗ thực sự sụp đồ, một đòn đánh mạnh khiến bà cụ ‘kiêu ngạo cô độc cả đời ¡ đang sông sờ bị chọc tức hôn mê bát tỉnh.
Bà cụ và Dương Bân Hàn đều bị tức: ngất xỉu, đám người nhà họ Dương ở Đề Đô rất khó hiểu, mắt lớn trừng mắt nhỏ, hoàn toàn không biết phải làm gì.