Mạn Đà La khe khẽ thở dài, lại chậm rãi nói tiếp: “Các người không muốn đi, thì ta cũng không tiếp nữa.”
Lời vừa mới dứt, thân hình ả đã nhích dộng. Điều khiến người ta không thể ngờ được là, ả bị thương nặng như thế mà động tác vẫn còn nhanh đến nhường ấy.
Đúng vào khoảnh khắc ấy, trên trần đại điện bỗng nhiên chiếu xuống một tia sáng vàng chói lóa, khiến chúng nhân tất thảy đều phải nhắm tịt mắt lại. Đây vốn là bản năng của con người. Nhưng Trác Vương Tôn chẳng những không nhắm mắt, mà ánh mất ngược lại còn sáng rực lên gấp bội.
Cùng lúc ấy, thân hình y cũng di động, hơn nữa còn nhanh hơn cả Mạn Đà La nữa. Thân hình hai người lướt qua trên không trong nháy mắt, sau đó một đóa hoa máu rải tung tóe xuống như tuyết rơi buổi chiều.
Trác Vương Tôn nhẹ nhàng trở về chỗ cũ, khẽ phất tay hắt quầng máu phía trước bắn ra xa. Thân hình Mạn Đà La rơi bắn xuống như một mũi tên, đập mạnh xuống thạch tọa kêu “bịch" một cái. Thân thể ả dính chặt vào thành ghế, nét mặt vô cùng đau đớn, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không rên rỉ lấy một tiếng.
Trên cánh tay phải của ả không biết từ lúc nào đã có thêm một chiếc răng rồng vàng óng ánh.
Lưng ghế đá này có bảy đôi răng rồng, có một chiếc đã bị gãy rời. Mạn Đà La đã bị chiếc răng rồng này ghim chặt vào ghế!
Gương mặt xinh đẹp của Mạn Đà La đã vặn vẹo vì đau dớn, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán, ả cơ hồ như đang gắng hết sức giãy giụa thoát ra, nhưng chỉ cần hơi động đậy là lại đau đến thấu xương thấu cốt, vết thương bên kia cũng bị chạm phải, máu tươi như những đóa hoa lớn, hết nở lại tàn, hết tàn lại nở.
Trong nháy mắt, bộ áo đen trên người ả đã hoàn toàn thấm đẫm máu tươi.
Trác Vương Tôn lạnh lùng nhìn ả. Cặp môi ả dường như đã mất đi một chút sắc màu cuối cùng, ánh mắt cũng trở nên mơ mơ màng màng.
Tương Tư không kìm chế được, bước lên mấy bước, định điểm huyệt cầm máu cho ả, nhưng lại ngần ngừ dừng lại. . truyện tiên hiệp hay
Mạn Đà La khe khẽ nghiêng đầu, mái tóc đen xõa rủ xuống, rồi cả đầu cũng gục xuống.
Tương Tư thở dài một tiếng, không còn để ý gì nữa, vươn tay điểm vào huyệt Thiên Đột trên vai ả. Mạn Đà La tỉnh lại, bất ngờ hất cánh tay trái còn cử động được, ngăn tay Tương Tư lại giữa không trung.
Ả đưa mắt nhìn Tương Tư một lúc, khẽ cười hỏi: “Ngươi biết tại sao y lại không ngăn ngươi lại không? Bởi vì người giúp ta trị thương, ta sẽ sống thêm được một chút nữa, vậy thì y có thể tra hỏi ta cách mở cửa địa cung.”
Mạn Đà La đột nhiên sực tỉnh khiến Tương Tư giật bắn mình, ả chầm chậm giữ chặt tay nàng. Tương Tư nhất thời mềm lòng cũng không nỡ giật ra, chỉ nghi hoặc hỏi: “Nhưng mà... địa cung này không phải không có lối vào nào khác sao?”
Mạn Đà La cười khổ: “Lẽ nào y lại tin lời ta chứ?”
Trác Vương Tôn lạnh lùng: “Ngươi hiểu được thì tốt. Lối vào của địa cung ở đâu?”
Mạn Đà La cười khẽ: “Ngươi ép ta cũng vô dụng, đằng nào ta cũng sắp chết đến nơi rồi.”
Trác Vương Tôn điềm đạm nói: “Chết, có lúc không phải là một chuyện dễ dàng đâu.”
Mạn Đà La ho sù sụ mấy tiếng, đưa mắt nhìn sang chỗ Tương Tư, thấp giọng nói: “Ngươi đoán xem y sẽ hành hạ ta thế nào?”
Mặt Tương Tư hơi tái nhợt đi, bất nhẫn nói: “Ngươi mau nói ra đi... cứ tiếp tục thế này, máu sẽ chảy hết sạch đó.”
Mạn Đà La bật cười, thân thể lại ho lên một chặp, máu tươi lại phun ra ồ ồ như suối. Ả chăm chú nhìn Tương Tư, lắc đầu cười cười: “Hình như ngươi còn sợ hơn ta nữa...”
Trác Vương Tôn ngắt lời: “Lối vào địa cung ở đâu?”
Mạn Đà La liếc mắt nhìn y một cái, rồi khẽ thở dài: “Cả đời này ta ghét nhất là để mình dính dấp đầy máu tươi thế này, nói ra rồi ngươi có thể cho ta chết dễ coi hơn một chút được không?”
Trác Vương Tôn không đáp, cơ hồ như đã ngầm chấp nhận.
Mạn Đà La chậm rãi nhìn lên Hiên Viên bảo kính, nói: “Lối vào ở phía sao bảo kính.”
Ả vừa dứt lời, chúng nhân đều không kìm lòng được mà ngẩng đầu nhìn lên.
Đúng vào khoảnh khắc đó, trên người Mạn Đà La đột nhiên bắn ra một màn máu!
Thân thể ả đã như ánh trăng hòa vào sóng biển, chầm chậm tan đi. Cánh tay phải bị ghim lên lưng ghế không ngờ đã bị chủ nhân của nó chặt dứt từ vai xuống, bỏ lại!
Trích Huyết Phân Thân Huyết Độn Đại Pháp!
Thứ độn pháp mạnh nhất trong trời đất.
Tương truyền người luyện tập độn pháp, một khi bị ép phải dùng đến thuật huyết độn, linh hồn của y coi như đã trao cho ma quỷ. Từ đó dù là y có sống cũng phải chịu dày vò vĩnh viễn trong đau khổ.
Bộ Tiểu Loạn kinh hãi rú lên, nhào vào lòng Trác Vương Tôn, sợ hãi nói: “Tương Tư tỷ tỷ…”
Chúng nhân dường như đến giờ mới phát hiện, cùng lúc biến mất còn có cả Tương Tư đang bị Mạn Đà La nắm tay.
Trong không khí, âm thanh khàn khàn của Mạn Đà La vang vọng mãi trong đại điện: “Trác Vương Tôn, nữ nhân này ta mang đi rồi. Ngươi sẽ vĩnh viễn không bao giờ tìm thấy chúng ta đâu, vì huyết độn dùng Trích Huyết Phân Thân Đại Pháp sử gia, cho dù là Ô Khuyết trận cũng có thể xông ra được! Nếu không phải vì muốn đưa ả đi, ta cũng đâu đến nỗi bị ngươi làm nhục như vậy chứ, có điều cũng may là cuối cùng ta cũng làm ả động lòng trước khi máu mình chảy hết... thực ra ta thật sự rất muốn biết, trong lòng ngươi rốt cuộc có “ái biệt ly khổ " hay không?”
Trác Vương Tòn ôm lấy Bộ Tiểu Loan, lặng lẽ đứng nguyên tại chỗ, cơ hồ như căn bản không hề nghe thấy ả nói gì. Đột nhiên, thân hình y vút lên cao, bắn vọt ra cửa điện như một tia chớp.
Tuy không thể nhìn thấy, nhưng y đã cảm nhận được hướng chạy của Mạn Đà La, mà y thì đã quyết ý không để ả sống tiếp trên đời này nữa.
Tất cả những thứ phía sau đều không liên quan gì hết cả.
Tiểu An đang định đuổi theo, cuối cùng lại do dự giây lát.
Đúng vào lúc ấy, Tử Thạch Cơ ở sau lưng lên tiếng gọi: Thiếu chủ nhân.”
Tiểu Án im lặng giây lát, cuối cùng cũng quay đầu lại.
Tử Thạch Cơ chăm chú nhìn y, nói: “Thiếu chủ nhân, người không đi sao?”
Tiểu Án lắc đầu nói: “Người y muốn tìm nhất định là sẽ tìm ra được. Mà nếu y không thể tìm được, ta có đi cũng không có tác dụng gì hết.”
Tử Thạch Cơ nhìn y, không kìm được mà khẽ mỉm cười: “Bây giờ chúng ta làm gì?”
Tiểu Án nói: “Đương nhiên là ở đây đợi Dương minh chủ ra.”
Tử Thạch Cơ chau mày lại: “Y... y thật sự có thể ra được hay sao? Dưới cung điện ngầm không trăng cũng không gió, một mình đối đầu với dịch thủ cao thâm khó dò, Dương Dật Chi chẳng phải là một phần thắng cũng không có hay sao?”
Nhưng Tiểu Án lại vẫn mỉm cười nói: “Nhất định!”