"Giám đốc, giám đốc?"
Có người đẩy nhẹ cánh tay, Chu Đình Vũ dần dần tỉnh táo, mở mắt, nhìn chằm chăm người trước mặt mang theo vài phần lờ mờ.
Mary ôm túi trong lòng, đang dùng ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn chăm chú vào Chu Đình Vũ, "Giám đốc, chị không sao chứ? Tại sao lại khóc?"
Chu Đình Vũ sửng sốt vài giây, bên môi nở ra một nụ cười, "Chị không sao, chỉ nằm mơ một giấc về chuyện lúc trước thôi."
Mary thở phào một hơi, "Không có việc gì là tốt rồi, tan làm rồi chị, mọi người đi hết rồi."
"Chị biết rồi, em đi trước đi, chị dọn dẹp một chút rồi cũng về."
"Dạ, vâng."
Chu Đình Vũ hít sâu một hơi mới chậm rãi thở ra, lau nước mắt trên khóe mi, cúi đầu xoa xoa ấn đường, sau đó liếc lịch ngày trên bàn.
Năm năm. Những chuyện trải qua năm đó nối tiếp nhau hiện lên rõ ràng trong đầu, vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên. Mười lăm tháng đó đối với người bên cạnh Hàn Linh Hi mà nói đều quá sâu sắc, quá khắc sâu nên mọi người thống nhất duy trì im lặng không nói đến, đơn giản là không muốn nhắc lại.
Chỉ là mới nghỉ ngơi một lúc, không nghĩ rằng sẽ mơ tới.
Mặc áo khoác vào cầm túi xách lên đi ra khỏi văn phòng, văn phòng bên ngoài đã trống không, đến giờ tan tầm những người này đều sốt ruột hơn ai. Chắc là vì trong nhà có một người đáng để mong chờ?
Chu Đình Vũ vẫn còn cười cười, khóa cửa văn phòng lại đi thang máy xuống lầu.
Mùa đông luôn tối sớm hơn, đợi lái xe ra khỏi bãi đậu xe ở tầng hầm, bên ngoài đã tối đen. Các văn phòng trong công ty F hòa vào màn đêm, chỉ có logo lớn trên mái nhà vẫn sáng.
Ô tô một chiếc nối tiếp một chiếc trên đường đi, gặp phải đèn đỏ thì sau đó toàn là đèn đỏ, từng giao lộ đều phải kẹt một lúc, hết cách rồi, trường hợp khi tan làm buổi tối giờ cao điểm đều như thế, có rất nhiều người muốn về nhà sớm.
Có vài tài xế có tính nết không chịu nổi chui vào mấy lỗ hở, chen lấn đẩy về phía trước, chủ xe phía sau tức giận dùng sức ấn còi, cuối cùng trực tiếp kéo cửa sổ xuống mắng chửi.
Tiếng kèn tiếng chửi rủa bên ngoài nối tiếp nhau, ầm ĩ vô cùng, Chu Đình Vũ nhíu mày, đóng luôn một chút khe cửa sổ nhỏ lại.
Không phải không sốt ruột, mà là gấp cũng vô dụng. Cần gì nổi giận làm rối loạn tâm trạng của mình.
Vị một tay lên tay lái, Chu Đình Vũ mở radio, điều chỉnh kênh âm nhạc.
Nếu có thể nắm chặt xin đừng buông tay
Nếu có thể ôm chặt xin đừng giằng xé
Thời gian vội vàng
Bào mòn
Còn sót lại gì
Tha thứ để đi qua những phức tạp đó
Thì ra những gì còn lại đều là thật
Tựa như giấc mộng nửa tỉnh nửa mơ
Cười hay khóc đều vui vẻ
Là ai khiến thời gian trôi mau không kịp phòng bị
Trời quang thì có gió âm u thì đổ mưa
Không thể tranh nổi thời gian ngắn ngủi
Lại nhớ về chuyện xưa
Đánh cắp đi mái đầu xanh nhưng để lại bóng hình ai
...
– Kẻ trộm thời gian (Kim Mân Kỳ) –
Tiếng ca dịu dàng uyển chuyển quanh quẩn trong hộp xe, làm cho thể xác và tinh thần của Chu Đình Vũ được thư giãn, có một số bài hát sẽ không bị bỏ quên dù thời gian trôi qua, ngược lại sẽ càng hay vì năm tháng lắng đọng, cũng có lẽ là vì lời bài hát đồng cảm với ký ức.
Màn hình điện thoại đặt trên kệ sáng lên, hiện lên một tin nhắn: Đến đâu rồi?
Đầu ngón tay Chu Đình Vũ nhẹ nhắn trả lời: Sắp tới rồi.
Tin nhắn trả lời lại rất nhanh: Mình làm món ngon đợi cậu về ăn chung nha.
Trùng hợp lúc này bật đèn xanh, tâm trạng của Chu Đình Vũ khá thoải mái, dậm chân ga theo kịp xe phía trước.
Mười lăm phút sau, Chu Đình Vũ lái xe vào tiểu khu, chạy vào bãi đậu xe dưới hầm.
Từ lối ra đến tòa nhà cô sống, cửa sổ tầng sáu sáng đèn. Chu Đình Vũ nâng khóe miệng đi vào hành lang, trong tòa nhà không có thang máy chỉ có thể đi bộ, nhưng nhớ đến người ấy ở trong nhà, mỗi bước chân đều đặc biệt thoải mái.
Cô lấy chìa khóa mở cửa, thì thấy mấy cái đĩa trên bàn trong phòng bếp, tất cả được dùng lồng bàn để giữ nóng, còn có hai bộ chén đũa sạch sẽ.
Chu Đình Vũ dạo quanh một lượt, trên ghế sô pha trong phòng khách không có ai, trên ban công cũng trống không, người ấy đi đâu rồi?
Ầm ầm!
Trên lầu truyền đến tiếng động không nhỏ, sắc mặt Chu Đình Vũ thoáng chốc trắng bệch, nhanh chóng vứt túi chạy vội lên lầu.
"Linh Hi!"
Hàn Linh Hi quay đầu lại, cười tươi như hoa, "Cậu về rồi à?"
Trên người cô còn mang tạp dề, tóc dài cột đơn giản sau gáy, gương mặt hồng nhuận, trên sống mũi thanh tú có dính bụi.
Lo lắng trong lòng Chu Đình Vũ cuối cùng cũng buông xuống, "Cậu đang làm gì vậy? Tiếng động vừa nãy là sao?"
Đến gần Chu Đình Vũ mới thấy trên đất tùm lum khung ảnh, Hàn Linh Hi áy náy nói: "À, mình vừa phóng to ảnh cưới trong phòng khách, muốn treo chung chỗ với mấy khung hình này, nhưng mà tay vụng về, không cẩn thận làm rớt mấy khung khác xuống."
"Ảnh lớn vậy treo không nổi thì đừng treo nữa, để bên cạnh nhìn cũng đẹp lắm." Chu Đình Vũ quét mắt về phía khung ảnh bên tường, giận trách, giơ tay lên lau bụi trên chóp mũi của Hàn Linh Hi. "Làm mình y như con khỉ bẩn vậy."
Khung ảnh gần bằng một phần ba bức tường, thứ nặng như thế Hàn Linh Hi có thể treo lên được mới là lạ đó.
Trong hình Chu Đình Vũ và Hàn Linh Hi cùng mặc áo cưới, tựa sát nhau cười thật ngọt ngào. Đó là ảnh chụp trong hôn lễ hai năm trước ở Mỹ, kiểu áo cưới tình nhân, mời Tề Chính thiết kế, vì Hàn Linh Hi từng nói thích. Tất nhiên cô muốn có xe đón khách sang trọng còn có pháo hoa nổ hai lần, hoa hồng không thiếu cái nào, mặc dù có hơi lòe loẹt, nhưng chỉ cần vợ cô thích, cái gì cũng được.
Hàn Linh Hi cũng chỉ thử nghiệm mà thôi, nhưng thử vài lần cũng không treo được còn bị nóng nực chảy mồ hôi đầy người, nên nghe theo đề nghị của Chu Đình Vũ, bỏ khung ảnh nghiêng sang một bên.
Lúc cúi đầu thấy Chu Đình Vũ không đổi giày, nhìn lại sắc mặt của cô hơi khó coi, Hàn Linh Hi hiểu ra, tiến tới ôm cổ cô, dùng chóp mũi hôn chóp mũi cô, cười khanh khách nói: "Cậu xông lên gấp như vậy làm gì, qua năm năm rồi, tình trạng thân thể của mình đã rất ổn định rồi."
"... Chỉ là có chút lo lắng."
Lúc cấy ghép tủy xương Hàn Linh Hi bắt đầu thời kỳ dưỡng bệnh rất dài, từ liên tiếp xuất hiện biến chứng đến biến mất gần hết, từ lúc đầu đi mấy trăm mét cảm thấy tức ngực khó thở đến lúc sau mỗi ngày lái xe đạp nửa tiếng, sắc mặt cũng ngày càng tốt hơn.
Thế nhưng Chu Đình Vũ không dám lơ là chút nào, cô nhớ kỹ bác sĩ từng nói người mắc bệnh bạch cầu cần phải trải qua bốn cửa ải:
Đầu tiên là liều lượng hóa trị liệu rất lớn, làm tăng độc tính của thuốc hóa trị và nhiễm trùng, khả năng xuất huyết và các biến chứng khác. Hai là sau khi cấy ghép vẫn có khả năng xuất hiện phản ứng miễn dịch nghiêm trọng. Ba là bị nhiễm trùng sau khi cấy ghép, bốn là bệnh vẫn tái phát sau khi cấy ghép.
Trong ba đến năm năm là tỉ lệ bị bệnh cao, nên Chu Đình Vũ luôn quan tâm tình trạng của Hàn Linh Hi bất cứ lúc nào, có vài buổi tối Hàn Linh Hi ngủ mơ màng cảm giác được Chu Đình Vũ len lén vươn tay kiểm tra hô hấp của mình.
Chu Đình Vũ sợ mất đi, loại cảm giác này cô tuyệt đối không muốn trải qua một lần nữa.
Hàn Linh Hi hiểu tâm trạng của Chu Đình Vũ, tuy rằng chịu không ít đau khổ vì bị bệnh, nhưng dù thế nào cũng không tính là ông trời quá tàn nhẫn với mình, cô còn sống, vẫn còn bên cạnh người này.
"Đau đớn đã trải qua cũng là quá khứ rồi, như cậu nói khi đó, nếu như lúc khó khăn nhất đều đã trải qua, sau này sẽ không cảm thấy sợ gì nữa. Hãy tin mình, Hàn Linh Hi mình bây giờ chính là nữ kim cương bất khả chiến bại đó."
Chu Đình Vũ bị lời dí dỏm của cô chọc cười, cúi đầu hôn môi cô, nắm tay Hàn Linh Hi đi xuống lầu dưới, "Được, mình tin cậu, vậy bây giờ chúng ta xuống ăn cơm có được không nữ kim cương? Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa mình đói muốn xỉu luôn rồi~"
"Ấy mình còn chưa dọn khung ảnh nữa..."
"Cơm nước xong mình với cậu cùng dọn."
Cơm tối có ba món một canh, lúc đầu món Hàn Linh Hi làm ra không phải làm Chu Đình Vũ suýt nữa nghẹn chết thì là làm Chu Đình Vũ mặn suýt chết, nhưng dưới bao dung và cổ vũ vô hạn của vợ mình vẫn dũng cảm tiến lên, tập luyện vài năm rốt cuộc cũng ra dáng, mới không uổng phí mấy năm ăn "khổ" của Chu Đình Vũ.
"Sườn xào chua ngọt, nấm hương cải ngọt, ăn xong còn có một chén canh cải, có phải mình rất tri kỷ không?"
Hàn Linh Hi giới thiệu tên món ăn cho Chu Đình Vũ, nháy mắt đòi khen thưởng, Chu Đình Vũ cũng không phụ lòng kỳ vọng của cô, thưởng cho một cái hôn sau đó nhéo nhéo mặt của cô nói, "Tri kỷ, rất tri kỷ, cám ơn vợ yêu đã quan tâm mình."
Ngoài phòng nổi gió lên, vù vù lay động cửa sổ. Trong phòng vui vẻ hòa thuận, ấm áp không giảm.
Ăn cơm tối xong, Chu Đình Vũ đẩy Hàn Linh Hi ra tự mình rửa chén đũa, tiếp đó lấy khung ảnh trên lầu treo lên lại. Làm xong mấy việc đó cô lại đi xuống bếp cắt hai trái thanh long đỏ, bưng ra cùng Hàn Linh Hi xem ti vi.
Chu Đình Vũ thích cuộc sống như thế, các cô sống chung với nhau như cặp vợ chồng già, ngày ngày yên tĩnh bình thản sống đơn giản mà không mất đi ngọt ngào, thỉnh thoảng tạo chút bất ngờ, cuộc sống như thế trải qua năm năm hay mười năm cũng sẽ không chán.
Hàn Linh Hi gối đầu lên bụng Chu Đình Vũ, xiên một miếng trái cây bỏ vào trong miệng, lại xiên một miếng đưa cho Chu Đình Vũ, vừa ăn vừa hàm hồ hỏi: "Ngày mai là cuối tuần, định làm gì?"
Chu Đình Vũ giao quyền chủ động ra, "Cậu muốn làm gì mình sẽ làm cùng cậu, tất cả đều nghe lời cậu hết."
Hàn Linh Hi cẩn thận suy nghĩ một lúc, "Ừm... mình muốn đi dạo phố."
"Được."
"Sau đó ra ngoài ăn bữa cơm ngon, chỗ phố kinh doanh mới mở một cửa hàng thịt quay, Đỗ Dật nói ăn cực ngon đó."
"Được."
"Cơm nước xong chúng ta đi xem phim, gần đây ra mấy bộ phim hay, đánh giá rất cao, mình muốn xem hết từng bộ từng bộ một."
"Được, được hết. Đừng nói xem một bộ, cậu muốn xem mười bộ cũng xem cho đủ với cậu."
Chu Đình Vũ nghe lời răm rắp, giọng nói cực kỳ dịu dàng, Hàn Linh Hi vô cùng hưởng thụ, cô cọ xát bụng Chu Đình Vũ còn muốn nói tiếp gì đó, điện thoại trên bàn rung lên.
"Mình nhận điện thoại đã."
Nhìn thông báo trên màn hình, là Trương Phượng Lan gọi tới, không phải hai người già đi hưởng thụ thời gian về hưu không buồn không lo sao, lẽ nào về rồi?
Hàn Linh Hi lười biếng để lên tai, "Alo, mẹ, sao vậy?"
Lực chú ý của Chu Đình Vũ vốn đặt trên ti vi, nhưng tiếng Hàn Linh Hi "hả" một cái ngồi vụt dậy, suýt nữa đụng vào cằm cô, làm cô giật mình.
"Linh Hi, sao vậy?"
Hàn Linh Hi che điện thoại, "Thảm rồi, cuối tuần bọn mình có lẽ bị xịt rồi."
***