Họa Phố

Chương 12: Sơn hải (12):ánh mắt




Mục Dịch Nhiên nghe thế liền sang bên đây ngồi, cùng Kha Tầm nhìn màn hình máy tính.
Kha Tầm chỉ vào một cái đồ phù trên màn ảnh “Phát hiện đầu tiên của em, chính là đứa này, nhìn tướng nó bự hơn rất nhiều so với những đồ phù khác.”
Mục Dịch Nhiên tập trung nhìn một lát, gật đầu nói “Không sai, so với những đồ phù khác thì đồ phù này thoạt trông ‘cao to vạm vỡ’ hơn nhiều lắm, dựa theo tâm lý cùng thói quen vẽ tranh của người xưa, những người có địa vị cao thông thường sẽ được họ vẽ cao to cùng rõ ràng hơn rất nhiều so với các nhân vật thứ yếu.”
“Thế nên đồ phù này, rất có khả năng là để đại biểu cho một người có địa vị đứng đầu, đồng thời ở các cảnh tượng tiếp sau, người này xuất hiện rất thường xuyên.”
“Anh xem, nếu tổ hợp toàn bộ hình ảnh của mặt vách nham A lại cùng nhau, tựa hồ như đang mô tả một cảnh vu đảo có quy mô đồ sộ hoành tráng, có tính nối liền với nhau. Mà cảnh tượng ghép lại từ các bộ phận đồ phù chúng ta thu thập được đầu tiên, thì lại tựa như là một nhóm người hoặc là yêu tinh nào đó, dùng người chết, thú chết cùng với yêu tinh có vẻ cũng đã chết, xếp thành hàng dựa theo trình tự nào đó, kia rõ ràng chính là một kiểu tế cúng hoặc là tiến hành chuẩn bị cho nghi thức Vu đảo.”
“Rồi, trong hầu hết các cảnh tượng trên tổ hợp nham họa A đều xuất hiện ‘người’ cao to vạm vỡ này, đây có thể chứng minh, toàn bộ quá trình Vu đảo đều là do hắn chủ trì hoặc là hướng dẫn, như vậy thân phận của hắn rất có thể chính là một người có  địa vị cao quý, chẳng hạn như Đại Vu.”
Kha Tầm ra dấu như đang hỏi có hiểu hem, Mục Dịch Nhiên đáp lại tỏ vẻ cậu cứ tiếp tục nói đi. Kha Tầm lại ngước mắt nhìn một đám người đã cơm nước xong đều chui trở lại lều trại, lúc này đang thi nhau chen chúc ngồi quanh nghe mình và Mục Dịch Nhiên trò chuyện, bèn thu nhỏ hình vẽ trên máy tính về mức có thể hiển thị trọn vẹn bức nham họa kia, sau đó dùng ngón tay của mình chỉ lên màn hình khoanh một cái vòng tròn “Phát hiện thứ hai thì, có lẽ cần phải có óc tưởng tượng một chút, màn hình nhỏ quá, tỉ lệ như này hoàn toàn chẳng thấy rõ được —— phát hiện thứ hai chính là về nghi thức của trường hợp cúng tế này, hết thảy những đồ cúng có vẻ như đều là người chết, động vật chết cùng với yêu quái đã chết này, chúng nó được phân tách ra dựa theo chủng loại, sau đó xếp thành một cái hình tròn thật lớn… Này này! Mấy người!”
Kha Tầm bên này vừa nói, mọi người bên kia liền cố sức chen cái đầu của mình đến gần sát màn hình, thế là ngay lập tức giữa Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên bị nhét vào hai ba cái đầu, La Bộ càng ‘sáng tạo’ hơn, dựa cả người mình đè trên người Kha Tầm, cổ thì rướn tới trước ra sức mà nhìn.
Tiếc là màn hình quá nhỏ, mà chỉnh thể bức nham họa quá lớn, thu nhỏ đến tỉ lệ như vậy, toàn bộ đồ phù trên màn hình đều biến thành mấy đốm đen li ti nhòe nhòe, căn bản chẳng nhìn thấy cái gì rõ ràng cả.
Cơ mà Mục Dịch Nhiên rõ ràng đã tưởng tượng ra được cảnh tượng theo như lời của Kha Tầm, vươn ngón tay cách màn hình một chút, vẽ trong không trung ba cái vòng tròn đồng tâm, sau đó hỏi Kha Tầm “Ý của em là như thế đúng không?”
Kha Tầm bị đè tới vẹo cả người, thiếu điều ngã xuống thảm, gian nan ngoi đầu từ dưới nách La Bộ đáp lại “Đúng, chính là như vậy, trường hợp cúng tế này thực sự rất hoành tráng, vừa mới nhìn qua cảm giác có hơi lộn xộn, nhưng mà anh cũng biết đấy, từ bé tới lớn em đã nhìn qua vô số cảnh tập thể xếp hàng, hơn nữa sở trường của em chính là từ trong một biển gần cả nghìn vận động viên mặc các loại đồng phục khác nhau tìm ra đồng đội của em, cho nên thói quen ‘Tìm kiếm’ cùng ‘Phân loại’ trong vô thức này cũng trở thành bản năng của em.”
“Bên trong trường hợp cúng tế có rất nhiều đồ phù kỳ quái hỗn loạn ở bên nhau, nhưng em nhìn một lát liền phát hiện, các nơi được đặt cùng một chủng loại đồ cúng nếu nối liền với nhau, sẽ hình thành một cái vòng tròn lớn hết sức quy chuẩn, hơn nữa còn là một vòng bao quanh một vòng lan rộng ra ngoài, nhìn giống như là vằn sóng nước gợn vậy.”
“Cái này thật ra rất giống với tình cảnh đài nham thạch mà buổi tối chúng ta nhìn đến, xung quanh đài nham thạch đều là xác động vật đã chết đi, chỉ là những xác chết quanh đài nham thạch không được xếp thành các vòng tròn quy chuẩn mà thôi.”
“Mà, kỳ lạ nhất chính là, những xác chết xung quanh đài nham thạch đại đa số đều lấy nó là trung tâm, phân bố khuếch tán ra bên ngoài, nhưng ở trung tâm của ‘nghi thức cúng bái’ trên nham họa kia thì lại chẳng có gì cả, là trống rỗng, không có tế đàn, cũng không có những vật  biểu trưng như thần hay gì gì đấy, việc này có phải rất kỳ lạ hay không?”
“Quả thật là rất kỳ lạ,” Thiệu Lăng bị một đám người ủn ra ngoài “Bất cứ một vị thần hoặc là tín ngưỡng được sùng bái nào đó đó, lẽ ra đều phải có một cái hình tượng hoặc là vật tổ gì đấy.”
“Hay là chúng nó đang cúng tế một người vô hình?” La Bộ nói.
“Không chừng rất có khả năng này.” Ngô Du vội vàng gật đầu “Người vô hình tức là không thể nhìn thấy, nói trắng ra thì chẳng phải chính là thần sao, cho nên bọn họ chính là đang cúng tế thần.”
“Dù có là thần đi nữa, thì con người cũng sẽ tự gầy dựng cho nó một hình tượng,” Thiệu Lăng khẽ lắc đầu “Ví dụ như Phật Tổ, hoặc như Tam Thanh, thậm chí cả Hắc Bạch Vô Thành hay đầu trâu mặt ngựa, đều được ký thác vào một hình tượng cụ thể, bằng không thì sức thuyết phục đối với dân chúng sẽ yếu rất nhiều, nếu bắt mọi người mỗi ngày đều phải tế bái một bụm không khí, hơn nữa còn bảo với mọi người kia là vị thần quản lý tài vật, mọi người nghĩ mình sẽ tin vào sức mạnh của cái bụm không khí kia sao?”
“…Không tin,” Ngô Du lắc đầu “Nếu bắt tui tế bái không khí thì tui thà trực tiếp bái Mục đại lão còn nhanh hơn, nhỡ mà đúng lúc Mục đại lão tâm trạng vui vẻ ban cho tui một cái bao đỏ bự bự là tui giàu to rồi còn gì, phất lên như diều gặp gió luôn.”
Mục Dịch Nhiên “…”
“Bởi nên, đối với người xưa vốn vô cùng mê tín thờ phụng sức mạnh của thần quỷ mà nói, nếu đối tượng tế bái là một đoàn hư vô, hiển nhiên không phù hợp với sự mong chờ trong tâm lý của họ.” Thiệu Lăng nói.
“Tôi nghĩ, chúng ta nên cẩn thận xem xét mỗi một chi tiết trên nham họa,” Hoa Tế Thu nói “Nhưng chỉnh thể cũng rất quan trọng, kết cấu cùng sắp xếp bố cục của mỗi một bức tranh thường được ẩn chứa vô số nội dung mang ý nghĩa sâu xa hơn mà mắt ngoài nhìn không thấy. Chỉ tiếc là màn hình máy tính này quá nhỏ, không thể cùng lúc phơi bày ra cả bức tranh này được.”
“Trong cốp sau xe của tôi có…” Mục Dịch Nhiên lên tiếng.
“Ố-kê!” La Bộ lập tức nhảy dựng lên chui ra ngoài lều đi lục cốp xe.
Có gì cũng được, nói chung có là được rồi.
Sau đó, cầm trở về một cái máy chiếu.
Cũng may, lều trại do La Bộ mang đến là kiểu lều quân dụng màu xanh quân đội, vừa dày lại chắc chắn, chỉ cần kéo cửa lều kín lại là bên trong gần như không bị lọt sáng. Chu Hạo Văn phụ trách kết nối máy chiếu và máy tính lại với nhau, cũng điều chỉnh độ rõ nét của hình ảnh.
Thiết bị do Mục đại lão mang đến, đương nhiên đều là sản phẩm xịn sò chất lượng cao, hình vẽ bị phóng đại đến mức bao trùm cả một mặt vách lều vậy mà vẫn còn hết sức rõ ràng chi tiết, lại thêm trước đó Vệ Đông đã xử lý giảm nhiễu, thế nên thoạt nhìn hình ảnh trông chẳng khác dùng tay trực tiếp vẽ trên máy tính.
Nhưng, mặc dù đã ưu hóa toàn bộ đồ phù đến mức cực hạn như thế, mọi người vẫn không cách nào dùng nhận thức hiện hữu của bản thân mình để lý giải, để hiểu được những hình tượng có vẻ như là con người, động vật và vô số các sinh vật khác, cùng với hành vi của chúng nó.
Những sinh vật ấy tuy chỉ là những đồ phù vẽ bằng đường nét đơn giản trải rộng trên một mặt phẳng, nhưng nếu muốn dựa vào những hình vẽ ấy mà muốn tái dựng lại bộ dạng thực sự của chúng nó, thì chỉ dựa vào trí tưởng tượng của con người rất khó mà mô phỏng lại ở trong đầu của mình.
Hình tượng của chúng nó, dù là dùng ngôn ngữ chữ viết của Hoa Quốc được xem như phong phú đa dạng nhất, cũng rất khó để hình dung được một hai phần, hành vi của chúng nó tối nghĩa khó hiểu, mà bầu không khí bao trùm lên dáng điệu, thân mình, động tác hay thậm chí cả cảm xúc của chúng nó, thì lại quỷ dị, đáng sợ đến cùng cực.
Khi toàn bộ hình ảnh bị phóng đại chiếu lên cả một mặt vách tường, cái cảm xúc cùng bầu không khí từ hình ảnh tản ra lập tức lan tràn đầy ắp cả cái lều trại bịt kín này, tựa như hóa thành vật chất đè nặng nỗi lòng của mỗi người.
Đang khi mọi người cảm giác trong lòng ngột ngạt đến khó có thể chịu được, lại bỗng nghe Kha Tầm mở miệng, giọng nói trong trẻo mát lành khiến cho cõi lòng nặng nề của họ thoáng chốc vơi đi đôi chút “Tiếp theo, là phát hiện thứ ba của tôi.”
Mọi người giật mình, vội nhìn theo hướng ngón tay Kha Tầm đang chỉ.
Kha Tầm duỗi tay, ngón tay gõ lên cái đồ phù ‘to lớn bự con’ trên hình ảnh “Vẫn là nó. Mới đầu phát hiện nó là bởi vì vóc người của nó to bự hơn mấy cái đồ phù khác nhiều lắm, thế nên tôi liền đặc biệt để ý tới nó, sau đó cẩn thận quan sát nó thật lâu, ngoại trừ hình thể ra thì điều làm tôi để ý nhất chính là, đầu của nó, hay nói đúng hơn là mặt của nó.”
“Mọi người nhìn kỹ xem —— thấy không, bên trong đường nét đại diện cho cái mặt của nó, ở bên trái cùng phải đều có một điểm gồ lên.”
“Nếu như đổi lại là tôi của thật lâu về trước, chắc sẽ không bao giờ để ý đến hai cái điểm nhô lên này, cơ mà thú vị một điều là —— mọi người chắc đều từng thấy cái avatar Wechat của tôi mà đúng không ——chính nó đó, thằng bé người que.”
“Người que đó là do tự tay tôi vẽ, bản thân tôi là một đứa vẽ tàn vẽ tệ, cơ mà xem manga cùng anime nhiều năm như vậy coi như cũng có kinh nghiệm, làm tôi trong lúc vẽ ra thằng bé người que kia, còn rất có tâm mà chấm cho nó hai cái con mắt.”
“Mà hai cái con mắt kia, cùng với hai chấm nhô lên trên mặt đồ phù này cơ hồ là giống hệt nhau. Thiệu tổng từng nói, phong cách của các bức bích họa hoặc là điêu khắc nham họa thời cổ xưa đa phần đều là đường nét đơn giản mộc mạc, tôi nghĩ chắc là cũng có điểm tương đồng với kiểu vẽ người que mà hiện đại chúng ta hay dùng, cho nên mới tạo thành sự trùng hợp này.”
“Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là bởi do nhìn quen thằng bé người que trên avatar Wechat của tôi, nên tôi liền tự động tưởng tượng hai cái chấm nhô lên trên mặt nó là ánh mắt của nó, sau đó tôi liền phát hiện, toàn bộ những đồ phù đại biểu cho sinh vật trên cả bức nham họa này, chỉ có một mình nó, là trên mặt có ánh mắt.”
“Vóc người của nó lớn nhất, mắt cũng chỉ nó mới có, nó xuất hiện ở mọi nơi trên nham họa, hiển nhiên giống như lời Dịch Nhiên từng nói trước đó, nó là một ‘vai chính’.”
“Nhưng tôi lại không cho rằng những đồ phù đại biểu cho các sinh vật khác không có mắt, mà vì sao trên tranh vẽ lại chỉ thể hiện một mình nó có ánh mắt, tôi đoán chính là để tỏ ra nó không giống như người bình thường, hoặc do, nó có thể nhìn thấy những thứ gì đó mà sinh vật khác không thể thấy được. Mọi người thấy thế nào?”
Trên mặt mọi người đều xuất hiện vẻ kinh ngạc cùng với giật mình hiểu ra.
Nếu không phải đúng lúc Kha Tầm có từng vẽ một người que làm avatar cho mình, sợ là bọn họ phải mất rất lâu mới phát hiện được điểm tiểu tiết này.
“Phát hiện của Tiểu Kha rất quan trọng,” Hoa Tế Thu nói “Tôi khá đồng ý với quan điểm cho rằng nó có thể nhìn đến những thứ mà các sinh vật khác nhìn không thấy, việc này phải chăng có thể giải thích câu hỏi vì sao ở giữa trung tâm cảnh cúng tế lại trống rỗng khống có thứ gì? —— Bởi vì chúng nó đang tế bái, là thứ gì đó mà dân chúng bình thường không thể nhìn đến, duy nhất có thể nhìn thấy chính là vị thủ lĩnh này, hay nói đúng hơn là Đại Vu.”
“Nếu vậy, ý nghĩa biểu trưng cho ánh mắt trên mặt của nó, rất có thể chính là ‘quan sát’ mà chúng ta đã nói trước đó.” Chu Hạo Văn lên tiếng “Nó rất có thể là một ‘Người’ có được khả năng ‘Quan sát’, hoặc thậm chí có thể là thần, là tinh quái hoặc quỷ.”
“Hay là, thứ mà nó quan sát chính là… mấy thứ ở bên dưới kia?” Ngô Du có chút không quá tự tại nhúc nhích cái mông ngồi trên thảm trải.
“Có lẽ chúng ta cần phải sửa sang lại toàn bộ đồ phù trên ba mặt nham thạch còn lại, cũng ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh dựa theo thứ tự trên vách nham thạch, lúc ấy sẽ tìm được nhiều manh mối hơn.” Nhạc Sầm nói.
“Đông Tử,” Kha Tầm quay sang nói với Vệ Đông còn đang ngây người “Mày mau đi ăn chút gì đó đi, ăn uống no đủ rồi quay trở lại đây làm tiếp, ghép ba tổ ảnh BCD kia lại cùng nhau dựa theo nguyên dạng của nó.”
Vệ Đông lau miệng một cái “Thôi khỏi, tao làm ngay bây giờ đây, nháy mắt là xong, cho mày biết thế nào là tốc độ tay của đì-zai-nờ.”
“Là tốc độ tay của lũ FA.” Kha Tầm quay đầu lén lút nói với Mục Dịch Nhiên ngồi ở kế bên.
Mục Dịch Nhiên gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.