Tử vong, là lựa chọn duy nhất mà bọn họ có thể lựa chọn.
Mà đến ngay cả muốn chạy trốn khỏi nơi này bọn họ cũng làm không được, bởi vì trên di tiên kia từng viết, có người đã từng nghĩ chạy khỏi chỗ này, sau cùng lại xuất hiện ở tế đàn bên kia.
Giống như mỗi lúc tiến vào tranh vậy, cố sức chạy đến cạnh bức tranh, rồi sẽ lần nữa trở về điểm bắt đầu, trừ phi có thể tìm ra được ấn chương của họa sĩ, mới có thể tìm được đường sống thoát đi, vĩnh viễn rời khỏi bức tranh ấy.
Nhưng đây là thế giới hiện thực, không phải trong tranh.
Toàn bộ phỏng đoán của mọi người, đã chứng minh nơi đây là một thế giới hoàn toàn chân thật, những sự việc quỷ dị mà khó tin khó tưởng kia, đều là do những sinh vật cổ xưa bị giam sâu trong lòng đất, dùng năng lực của giống loài cao cấp chúng nó ảnh hưởng đến thế giới của con người.
Cho nên, nơi đây không phải tranh, nơi đây chẳng có chữ ký hay là ấn chương của họa sĩ gì cả, cũng không có lối ra sống sót cho đám người bọn họ thoát đi, thứ duy nhất mà nơi đây có, là sự tàn khốc của tử vong và hiện thực.
Đám người bọn họ thậm chí còn không có được thêm một chút thời gian để dùng cách thức của bản thân nói lời cáo biệt với thế giới hiện thực này, bởi ngay khi ánh sáng của ngày hoàn toàn bị bóng tối của đêm nuốt chửng, hoa văn tướng cốt trên làn da của bọn họ bắt đầu hiện ra, còn đen hơn cả bóng đêm, chúng lúc nhúc mà rậm rạp, méo mó lại dữ tợn, xấu xí khó coi tràn đầy khắp thân thể họ.
Bọn họ im lặng thật lâu, không ai mở miệng trao đổi với nhau, đều lặng lẽ chuẩn bị vật tư leo lên tế đàn.
Kha Tầm nhét album ảnh vào balô của mình, nhét vào hộp đựng chocolate mà Mục Dịch Nhiên tặng cậu, trên cổ đeo một sợi dây chuyền bạch kim cùng cặp với Mục Dịch Nhiên, trên ngón tay, đeo chiếc nhẫn cùng kiểu mà hai người đều có.
“Mặc bộ này đi.” Kha Tầm moi từ túi hành lý ra hai bộ quần áo, đưa cho Mục Dịch Nhiên một bộ.
Là quần cặp áo đôi.
“Chờ đến khi có ai đó phát hiện ra thi thể của chúng ta, kiểu gì cũng sẽ chỉ vào chúng ta hô lên: Wao, hai người này là người yêu nè!” Kha Tầm bắt chước bộ dáng người phát hiện thi thể trong tưởng tượng của mình, chỉ tay xuống mặt đất “Sau đó bọn họ sẽ cầm di động chụp lia chụp lịa, sau khi về nhà mở weibo lên chia sẻ, sau đó chắc chắn sẽ có rất nhiều người chạy tới cắm nến cho chúng ta, ha ha.”
Mục Dịch Nhiên cũng bật cười, cầm quần áo thay với cậu, sau đó hai người cùng nhìn nhau.
Cứ thế đứng im mà nhìn nhau, thật lâu cũng không nhúc nhích.
“Bây giờ chắc em xấu xí lắm đúng không.” Kha Tầm chà chà hai bên má, làn da nơi ấy đã sớm bị tướng cốt rậm rạp đen đặc như nhựa đường che lấp.
Mục Dịch Nhiên duỗi tay kéo đối phương vào lòng, ôm lấy cậu, hôn cậu, lắng nghe tiếng hít thở nặng nề xen lẫn nghẹn ngào trong mũi cậu.
“Dịch Nhiên… Dịch Nhiên…” Kha Tầm dùng sức ghì xiết lấy quần áo của hắn, vùi mặt thật sâu vào hõm vai của hắn “Em không sợ chết, Dịch Nhiên, nhưng em sợ sẽ không được nhìn thấy anh nữa.”
Mục Dịch Nhiên đưa tay vịn nhẹ vào gáy sau của cậu, khẽ khàng vuốt ve, rồi hơi nghiêng đầu, kề sát miệng vào lỗ tai Kha Tầm, đưa thanh âm nhẹ nhàng trầm thấp vào bên trong “Đừng sợ, dù cho đến cuối cùng thật sự mất đi thể xác biến thành thể ý thức, chúng ta nhất định cũng sẽ ở bên nhau. Em còn nhớ không, Trình Thức là dựa vào cách này để đi tìm con trai ông ấy, dù cho con trai ông ấy ở đâu đi nữa, ông ấy cũng sẽ không gặp phải bất cứ trở ngại nào, nhất định có thể tìm được con trai mình, giống như em nhất định có thể tìm đến tôi, mà tôi cũng nhất định có thể tìm đến em vậy. Bởi vì, thể ý thức chính là…”
Nói đến nơi đây, Mục Dịch Nhiên bỗng khựng lại, Kha Tầm ngẩng mặt lên nhìn hắn, thấy đối phương đang chau mày trầm tư, liền im lặng không nói, chỉ âm thầm ngắm nhìn nửa bên gương mặt của hắn.
“Thể ý thức chính là,” Khi Mục Dịch Nhiên rời khỏi suy tư một lần nữa ngước lên nhìn Kha Tầm, ánh mắt ấy như mang theo ánh sáng tuyết mơ hồ nhàn nhạt của đỉnh núi tuyết đọng “Một thứ không bị ảnh hưởng bởi không gian cùng chiều, nó có thể tồn tại qua các chiều, cũng có thể xuyên qua thời gian cùng không gian.”
“Ý của anh là…” Kha Tầm như loáng thoáng hiểu được suy tưởng trong lòng Mục Dịch Nhiên “Là ‘Thân bất năng cập, duy tâm khả cập’?”
Mục Dịch Nhiên gật đầu “Tôi nghĩ, vị tiền bối cao nhân kia nói lời đó chính là ý như vậy. ‘Thân bất khả cập’, mà tâm, hay đúng hơn là ý thức lại ‘khả cập’, chính là chỉ thời không hoặc chiều khác nhau.”
“Những nhà huyền học cổ xưa cho rằng, tâm niệm chính là sức mạnh lớn lao vĩ đại nhất trong cả vũ trụ này, không có nơi nào mà tâm niệm không thể đi đến, chỉ cần một ý niệm liền có thể xuyên qua từ xưa đến nay, rong ruổi bầu trời, đến khắp mọi nơi.”
“Có câu nói ‘Tâm thành tắc linh’, cũng chính là để mô tả niệm lực mạnh đến cỡ nào, chỉ cần ý niệm đủ mạnh, là có thể thay đổi được nhân quả của sự kiện. Mà ‘thay đổi nhân quả sự kiện’ kia có lẽ chính là để chỉ đặc tính không bị giới hạn bởi thời không của ý niệm.”
“Cũng tức là nói,” Kha Tầm hai mắt sáng ngời “Nếu như sự kiện vào tranh này đã bị xác định là cứ cách trăm năm phải luân hồi một lần, cũng tức là, phương pháp dùng ý thức phong ấn này khẳng định là có tác dụng, đúng không? Nói cách khác, ý thức thật sự có thể rời khỏi thể xác mà tồn tại một cách độc lập, đúng không? Vậy liệu có khả năng như vầy không —— khi thể xác của chúng ta chết đi rồi, chúng ta có thể điều khiển ý thức của chính mình, xuyên qua thời gian, trở lại… thế giới Sơn Hải chân chính mấy ngàn năm trước kia?”
“Tôi cho rằng sẽ có hai khả năng,” Mục Dịch Nhiên nói “Một khả năng giống như em vừa nói vậy, chúng ta có thể điều khiển ý thức của bản thân xuyên qua thời gian. Nhưng cũng không thể loại trừ một khả năng khác, tức là sau khi con người chết đi mọi thứ đều trở thành hư vô, ý thức tuy có thể tiếp tục tồn tại, nhưng đó đã không còn là chúng ta như khi còn ở trong thể xác nữa.”
“Tư tưởng cùng ký ức của chúng ta rất có thể sẽ vẫn lưu lại ở thể xác, cũng chết đi theo thể xác, mà ý thức tuy rằng vẫn còn ‘Sống sót’, nhưng đã không còn là chúng ta như nguyên bản nữa.”
“Cũng giống như một cái đĩa quang vậy, sau khi xóa hết mọi dữ liệu nó vẫn còn là một cái đĩa quang, nhưng lúc này nó đã trở thành một cái đĩa quang trắng xóa không có bất kỳ dữ liệu nào.”
Kha Tầm giật mình một cái “Anh nói làm em thấy cả người đều run lên nè, cảm giác thể ý thức kia giống như xác sống vậy đó, tuy rằng vẫn có thể cử động, nhưng tư tưởng thì không còn.”
“Hình dung thế mà chuẩn xác đấy nhỉ.” Mục Dịch Nhiên lúc này vẫn có tâm tình bật cười mấy tiếng, giơ tay xoa nhẹ đầu Kha Tầm “Vậy, nếu thể ý thức vẫn còn giữ lại tư tưởng cùng trí nhớ của chúng ta, em muốn xuyên trở về thế giới Sơn Hải làm cái gì?”
“Thì em nghĩ ấy, Đại Vu Cao Dương Thị gì đó không phải siêu siêu siêu giỏi đó sao, vậy chắc là ông ấy có thể nhìn đến được thể ý thức của con người đúng không?” Kha Tầm chớp chớp hai mắt “Tới chừng đó chúng ta có thể nhờ ông ấy tìm cho chúng ta một cái thể xác để chúng ta bám vào, rồi sau đó chúng ta sẽ kể lại cho ông ấy nghe mọi chuyện, để ổng tìm cách nào đó làm cho Cửu Đỉnh nặng hơn chắc chắc hơn, tốt nhất là cố định chặt nó lại, như vậy sau này sẽ không xảy ra chuyện Cửu Đỉnh biến mất, rồi về sau đám chúng ta cũng không cần phải vào tranh trải qua sinh tử nữa, Cửu Đỉnh vẫn sẽ luôn phát huy tác dụng trấn áp yêu quỷ, như vậy coi như chặt đứt chuyện này ngay từ gốc rễ của nó rồi, anh cảm thấy thế nào?”
“Tuy cá nhân tôi cho là ý tưởng của em tám chín phần mười không thành công được,” Mục Dịch Nhiên khẽ cười “Nhưng cũng có thể thử xem sao.”
Kha Tầm cũng không kềm được cười rộ lên “Có phải anh thấy em như vậy rất là ngây thơ đáng yêu đúng không? Anh như vậy là vớ bở đó có biết không? Vậy nói trước rồi đó ha, lát nữa em cũng báo cho mọi người một tiếng, chúng ta cùng nhau hẹn sẵn, nếu sau khi chết thể ý thức của chúng ta vẫn còn toàn vẹn, chúng ta thử xem có thể xuyên thời gian không.”
“Nếu dựa theo lời cậu nói, như vậy trên thế giới này sợ là đã xảy ra cả tỷ vụ mượn xác hoàn hồn rồi.” Tiếng nói của Chu Hạo Văn từ phía cửa lều vọng đến, liền thấy hắn nhấc lên cửa lều thò nửa người vào “Nếu mỗi người sau khi chết đều có thể điều khiển thể ý thức của mình, vậy sao không chui trở lại thể xác của mình, hoặc là tìm một cái thể xác mới bám vào là xong?”
“Thì thể xác vốn dĩ đã chết rồi còn gì, chức năng này kia đều chết hết, có trở về cũng không thể sử dụng được nữa,” Kha Tầm nói “Còn mấy thể xác sống sót khác đều đang có thể ý thức tồn tại mà, vậy thì làm sao còn có chỗ chứa một ý thức khác nữa. Nhưng tôi cảm giác Đại Vu Cao Dương Thị chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết vấn đề này.”
“Lại chẳng chừng người ta coi cậu là yêu ma quỷ quái trực tiếp tiêu diệt luôn.” Chu Hạo Văn hoàn toàn không chút lưu tình dội cho đối phương một ca nước đá.
“Văn Nhi cưa cưa, sắp chết tới nơi rồi mà cũng không cho tôi ôm chút hi vọng ngây thơ sau khi chết sao?” Kha Tầm nhún vai.
“Oke, Kha ngây thơ.” Chu Hạo Văn khoanh hai tay trước ngực đứng ở cửa lều nhìn cậu “Vậy cậu nói tôi nghe xem, nếu như Cao Dương Thị lợi hại đến mức có thể điều khiển được thể ý thức của con người, tại sao ông ta không kiếm một khối thể xác nào đó để ý thức của mình bám vào, sau đó tiếp tục không ngừng lựa chọn thể xác để sống lại trong suốt mấy ngàn năm, đạt đến trường sinh bất tử?”
“Ây dô, sao đau bụng quá ta.” Kha Tầm nói.
Chu Hạo Văn mặc kệ kiểu ăn vạ giả ngu của Kha Tầm, nói tiếp “Trước đó chúng ta cũng từng nói, thể ý thức vốn là vật chất của một chiều không gian khác, khi nó và thể xác kết hợp ở bên nhau, cả hai sẽ cùng tồn tại ở chiều không gian của chúng ta, nhưng một khi nó thoát khỏi thể xác, lập tức sẽ tiến về một chiều không gian khác.”
“Tuy bảo nó có thể tồn tại qua các chiều không gian, nhưng tôi nghĩ, một vật chất thuộc về chiều không gian cao sẽ không thể nào cùng một vật chất chiều không gian khác hợp thành làm một.”
“Cá nhân tôi thì cho rằng như vầy, ý thức vốn là một vật chất kỳ diệu, nó sinh ra từ trong thể xác của sinh vật thế giới ba chiều, nhưng nó lại là vật chất thuộc chiều không gian cao, chỉ cần thoát ly khỏi thể xác nó sẽ biến thành vật chất chiều cao thuần túy, không thể kết hợp nghịch hướng với vật chất của ba chiều được nữa.”
“Nhưng có lẽ, Cao Dương Thị cùng tiền bối thuật sĩ thời nhà Tần kia là một thiểu số rất nhỏ hiểu được cách làm sao xây dựng mối liên hệ với thể ý thức, cho nên《Sơn Hải Đồ》trên Cửu Đỉnh mới có được năng lượng của ý thức, cho nên《Sơn Hải Đồ》trên tướng cốt mới có được khả năng truyền thừa.”
“Nhưng tôi cũng cho rằng, bọn họ không thể thực hiện được việc kết hợp thể ý thức cùng thể xác lại làm một, cũng tương đương với việc ‘dung hợp hai loại vật chất thuộc chiều không gian khác gộp vào làm một’ vậy, bọn họ có thể làm chỉ là lợi dụng thể ý thức sinh ra trường năng lượng khổng lồ, để mà tấn công hoặc khống chế yêu quỷ hoặc con người vốn là sinh vật thuộc không gian ba chiều.”
“Nói đơn giản một chút, thì là bọn họ tìm ra được một loại vũ khí cấp cao có thể đối phó với sinh vật cấp thấp, nhưng bọn họ không có cách nào kết hợp vũ khí cấp cao ấy với sinh vật cấp thấp làm một thể, để tạo ra một sinh vật cấp thấp được.”
“Rất… Rất đơn giản mà dễ hiểu.” Kha Tầm đầu tiên bật ngón tay cái khen tặng hắn, sau đó khẽ nhếch khóe môi lộ ra nụ cười “Cũng tức là nói, chúng ta không cách nào hoàn toàn chung kết việc này, chúng ta vẫn phải… chết?”
“Đúng thế.” Đối với số mệnh của chính mình, Chu Hạo Văn vẫn lạnh lùng tàn nhẫn như thế “Chúng ta chết đi, sau đó biến thành viên đạn của vũ khí cao cấp kia, viên đạn ấy cứ cách mỗi trăm năm sẽ dùng xong, sau đó lại tiến hành bổ sung đạn mới vào.”
Kha Tầm vò vò đầu của mình, đi loanh quanh tại chỗ mấy vòng, sau đó ngước mắt nhìn Mục Dịch Nhiên và Chu Hạo Văn “Vậy theo hai người, toàn bộ sự kiện vào tranh này, rốt cuộc là sự kiện thuộc về huyền học, hay là sự kiện khoa học?”
“Tận cùng của khoa học là triết học, mà triết học đi đến cuối lại là thần học,” Chu Hạo Văn nhún vai “Những hiện tượng khoa học không thể giải thích, con người ta liền thường cho rằng nó là hiện tượng huyền học, nhưng đó có thể chỉ là bởi do kiến thức khoa học mà con người nắm giữ trước mắt vẫn chưa đủ để giải thích các hiện tượng khoa học chưa được biết đến.”
“Vậy Cao Dương Thị cùng vị tiền bối huyền học kia đã làm thế nào để nắm giữa mấy kiến thức kia?” Kha Tầm hỏi “Thời đại lúc ấy của bọn họ không có dụng cụ khoa học, không có vô số những kiến thức vật lý toán học như bây giờ, bọn họ đã thông qua cái gì dựa vào cái gì để chế tạo vũ khí cao cấp kia?”
Chu Hạo Văn nhìn đối phương “Ý cậu là, chúng ta chỉ cần tìm được phương pháp họ đã sử dụng, thì hiện tại dù cho không đủ dụng cụ cùng căn cứ lý luận khoa học, cũng có thể thử chế tạo ra một cái vũ khí cao cấp như vậy?”
“Đúng.” Kha Tầm gật đầu.
Chu Hạo Văn lại xòe hai bàn tay nói “Đáp án của câu hỏi này, có lẽ chỉ chờ sau khi chúng ta chết, điều khiển ý thức xuyên trở về thế giới Sơn Hải, đến hỏi trực tiếp Cao Dương Thị mới biết được.”
Kha Tầm khẽ cau mày trầm ngâm “Làm tôi chợt nhớ tới một nghịch lý thời gian trong mèo máy na…”
Mục Dịch Nhiên “Mèo máy là…”
Kha Tầm “Là Doraemon ấy.”
Mục Dịch Nhiên “…Không phải Doraemu à?”
Kha Tầm “…”
Chu Hạo Văn “…”
* * * * * *
[ Chuyện ngoài lề ]
Đại lão: …Vì sao trước khi chết còn phải bị nhục nhã vì điểm mù kiến thức này, đây là chuyện người nên làm sao.
Kha Tầm: Thể ý thức của user ngài đang gọi đã bay đến chiều không gian cao cấp, hiện không còn trong khu vực thể xác, xin mời gọi lại sau.