Họa Phố

Chương 30: Sơn hải (30):Máu




“Là cái gì?” Kha Tầm hỏi.
“Không thể tả được ——” Ngô Du thậm chí ngồi xổm xuống đất, hai tay chống lên mặt đất tế đàn bị máu tươi ngấm ướt đẫm, cố hết sức nhìn phía dưới “Chỉ có những nơi bị quỷ văn bao trùm mới có thể nhìn thấy, cho nên hiện ra không được hoàn toàn, chỉ có thể thấy được một phần… Nó rất hỗn loạn, tui… tui thật sự không thể tả được nó là cái gì——”
Ngô Du sốt ruột đến nước mắt lại tuôn ào ào, nhưng Kha Tầm vẫn bình tĩnh, trầm giọng nói “Đừng gấp, cô thử nói xem, nó là có sinh mệnh hay là không có sinh mệnh?”
Ngô Du lắc đầu “Tui không biết… Nó vẫn luôn nhúc nhích, tui nhìn không được toàn bộ diện mạo của nó, không biết nó có đầu hay là đuôi không, tui thật sự không biết nó có phải là một thứ đang sống hay không…”
“Vậy nó màu gì?” Kha Tầm lại hỏi.
“Nó… Nó không có màu sắc, tui cũng không biết tại sao mình có thể nhìn thấy nó nữa, nhưng tui có thể khẳng định là nó không có màu sắc, hoặc.. hoặc cũng có thể bản thân nó là vô hình hoặc là trong suốt —— tui không biết nói như vậy có đúng hay không nữa, nó giống như.. giống như vốn được khảm vào bên trong lòng nham thạch vậy. Nhưng nó vừa nhúc nhích, những chỗ nham thạch quanh nó đều bị xóa đi hoặc là đào rỗng tuếch, thứ tôi nhìn thấy chính là những phần nham thạch xung quanh bị biến mất ấy —— thật sự rất kỳ lạ, nham thạch cứng như vậy mà bị nó đào đến trống không —— nhưng mà khi nó tránh ra, những phần nham thạch biến mất kia lại đột ngột xuất hiện ở chỗ cũ… Tui không biết tui nó như vậy có rõ ràng hay không…” Ngô Du gấp rút đến độ nói năng lộn xộn kể lại thứ mà mình nhìn thấy.
“Tôi hiểu được đại khái rồi,” Kha Tầm nói “Vậy cô có thể nhận ra hình dạng của nó thế nào không?”
Ngô Du lại chăm chú nhìn xuống dưới một lát, mới cau mày lắc đầu “Nhìn không ra, nó không có quy tắc, thay đổi liên tục…”
Kha Tầm không hỏi nữa, mà xoay qua nhìn những người khác “Có lẽ, chỉ khi nào máu của chúng ta trải đầy tế đàn này, mới có thể xem rõ ràng được thứ kia. Không thể xác định thứ đó có phải yêu quỷ hay không, nếu chúng ta từng bảo yêu quỷ là sinh vật cao cấp xuất hiện từ thời cổ xưa, cũng không loại trừ khả năng nó có đặc tính tàng hình hoặc là đặc tính gì đấy mà con người không thể thấy được. Mà những bóng ảnh xuất hiện mơ hồ hoặc là rõ ràng trong cột lốc xoáy kia, hoặc là ảnh chiếu của yêu quỷ dưới lòng đất, hoặc là loài nào đó khác với yêu quỷ.”
Nghe Kha Tầm nói chuyện, mọi người ngẩng đầu nhìn lên trên cao, thấy được đám quái vật bên trong tường gió sau một khoảng thời gian im lặng lại bắt đầu giãy dụa đánh vào màng gió.
“Dù cho chúng ta dùng máu của bản thân nhuộm đầy cái tế đàn này đi nữa, cũng có ích lợi gì đâu?” Thiệu Lăng cắn răng nói “Lúc ấy toàn bộ đều đã chết, làm gì còn ai có thể nhìn thấy thứ bên dưới tế đàn kia nữa? Mà thấy rồi thì để làm gì?”
Kha Tầm không đáp lời hắn, khom lưng cúi xuống duỗi tay ra, ngay trước lúc lòng bàn tay tiếp xúc với vết máu của đồng bạn thì chợt khựng lại, như có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn là đè xuống, sau đó cậu mang theo bàn tay đầy máu, xoay người bước đến một chỗ trống vẫn chưa bị máu thấm ướt, ấn lòng bàn tay lên trên.
Rụt tay về, xuất hiện một cái dấu tay máu ở bên dưới, nhưng lập tức liền bị máu ở bên cạnh lan tràn tới bao trùm lấy, cũng giống như những nơi khác đã bị máu đẫm ướt, nhanh chóng hóa thành một phần quỷ văn, mà những kẻ hở của nét quỷ văn thì lại biến thành những chỗ trống.
Kha Tầm lại dùng lòng bàn tay dính máu đè lên trên quỷ văn, rồi rút tay về, nhìn lại, hoàn toàn không thể làm nhòe hay bôi đi quỷ văn, cậu lại thử dùng ngón tay ra sức cào lấy quỷ văn, nhưng đám quỷ văn đỏ tươi này lại giống như biến thành màu sắc vốn có của nham thạch vậy, không cách nào cào nó tróc ra ngoài được.
Ngô Du vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn Kha Tầm đột nhiên hô lên một tiếng “Lạ quá —— cái thứ tàng hình ở bên trong —— giống như vẫn luôn đi theo Kha Nhi!”
Mọi người nghe thế vừa kinh ngạc lại hoài nghi, đồng loạt nhìn về phía Kha Tầm, mà Kha Tầm thì lại cực kỳ bình tĩnh, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn cô hỏi “Cô khẳng định chứ?”
“Cậu thử đứng lên đi vài bước xem,” Ngô Du chỉ về cách đó không xa “Qua bên kia đi, đừng đi những nơi không có quỷ văn.”
Kha Tầm đứng dậy làm theo, cất bước đi về phía xa một chút, sau đó lại quẹo một vòng trở về tại chỗ, nhìn đáp án được viết trong ánh mắt sưng đỏ trên gương mặt khiếp sợ của Ngô Du “Thật sự đi theo tôi?”
“Đúng vậy, nhưng mà… nhưng cũng không phải theo rất sát,” Ngô Du vươn tay ghì lấy đầu tóc của mình, bắt bản thân phải hết sức bình tĩnh sắp xếp lại ngôn ngữ “Nó nhìn vẫn là vô trật tự lại rối loạn lộn xộn, nhưng hướng nó di động lại nghiêng về phía nơi mà cậu đi tới, tui không dám chắc đây chỉ là trùng hợp thôi hay là gì khác ——có lẽ —— có lẽ nó cảm giác được cậu?”
“Cô đứng yên, đừng nhúc nhích,” Kha Tầm nói “Hạo Văn Nhi, Thiệu tổng, Thanh Thanh, bốn người chúng ta hiện tại đi về bốn phía khác nhau, Ngô Du cô quan sát!”
Bốn người họ đi về bốn nơi khác nhau, hơn nữa còn xoay mấy vòng lắc léo, sau đó trở về chỗ cũ.
Ngô Du lần này khẳng định hơn một chút nói “Nó đi theo Kha Nhi! Tuy rằng cảm giác giống như không phải, nhưng nó rõ ràng không có hứng thú gì với ba người khác, nó vẫn nghiêng về hướng mà Kha Nhi di động!”
“Tại sao lại như vậy?” Chu Hạo Văn nhìn Kha Tầm chằm chằm “Trên người của cậu có cái gì mà chúng tôi không có?”
Kha Tầm tháo balô ném xuống đất, lại đi một vòng.
“Nó không theo!” Ngô Du réo lên “—— Là balô của Kha Nhi!?”
Kha Tầm lập tức chạy trở về, mở balô lôi đồ vật ra bên ngoài.
Dây thừng, đèn pin, dao gấp, băng đạn, bật lửa, album hình, hộp chocolate…
Kha Tầm chia đều mấy thứ này cho mọi người, còn mình thì lại đeo balô trở vào sau lưng, nói “Mọi người tản ra thử lại xem, Ngô Du cô nhớ nhìn cho kỹ.”
Lần này, Ngô Du vẫn chỉ về phía cậu “Kha Nhi, vẫn là cậu!”
“Trong balô của cậu còn cái gì?” Thiệu Lăng gấp giọng hỏi.
Kha Tầm mở túi balô vạch ra cho mọi người cùng thấy “Di động.”
Hơn một nửa balô, bên trong toàn bộ đều là di động.
Mang theo vài cái di động sơ-cua vào tranh, đã trở thành thói quen từ lâu của Kha Tầm, dù cho lần này đích đến là Côn Lôn Xu ở thế giới thật, bước lên tế đàn này, cậu cũng không bỏ lại thói quen ấy.
“Tại sao lại là di động?”
“Lúc chúng ta ở trong tranh, bởi vì nó không cách nào phân biệt được di động, thế nên chỉ có thể dựa theo nội dung trong tranh mà che lại các chức năng của di động,” Chu Hạo Văn chau mày suy ngẫm “Nhưng lúc này đâu phải đang ở trong tranh, hơn nữa dù là ở trong tranh đi nữa, di động bởi vì không thể bị phân biệt, đều bị xem như một thứ không quan trọng, tại sao thứ bên trong tế đàn kia lại nhìn chằm chằm di động như vậy?”
Kha Tầm đang suy nghĩ một vấn đề khác,
Một vật không rõ ràng nằm sâu bên trong lòng nham thạch kín kẽ phong bế.
Có thể nhúc nhích, không có màu sắc, không có hình dạng, giống như tàng hình.
Nhưng nó chắc chắn có thể tích, bởi vì nơi nào nó đến, nham thạch đều sẽ bị đào rỗng, không gian bị đào rỗng ấy chính là nơi đang chứa hình thể của nó.
Nó đào rỗng nham thạch vốn cứng chắc kia, mà phần nham thạch bị đào rỗng ấy sau khi nó rời đi lại xuất hiện trở về, chứng tỏ phần nham thạch đó thật ra không hề bị thôn tính hoặc dời đi, nó vẫn luôn ở tại nơi đó, nhưng vì bị thứ kia che đi, mới thấy giống như là đột ngột biến mất.
Thứ nhìn không thấy… có thể xuất hiện ở giữa lòng nham thạch đặc… đột ngột biến mất… rồi một lần nữa xuất hiện.
Kha Tầm ngước mắt lên.
“Hoa quán trưởng… đi rồi.” Giọng nói của Tần Tứ bỗng truyền qua đây.
Mọi người giật mình xoay qua nhìn lại, thấy Hoa Tế Thu đang nằm trong lòng Tần Tứ, lặng im nhắm lại hai mắt.
Máu tươi ồ ạt tuôn ra từ bụng của hắn, nối tiếp nhau nhanh chóng lan tràn về những chỗ trống trên tế đàn, mà bên trong tường gió ở vòm úp trên đỉnh đầu, lũ quái vật xấu xí ghê tởm đáng sợ như bị một sức mạnh vô hình nào đó mạnh bạo ấn trở về, chúng nó không cam lòng rú lên những tiếng rít thê lương oán độc.
Giữa lúc mọi người còn đang tập trung muốn biết rõ ràng thực hư của vật gì đó nằm bên trong tế đàn, lũ yêu quỷ trong gió lại lần nữa xung phong muốn đâm nát vách ngăn xông vào nhân gian, thế nên Hoa Tế Thu đã lẳng lặng âm thầm dâng lên sinh mệnh của mình, để đoạt lấy một chút thời gian thở dốc ngắn ngủi cho những đồng bạn vẫn còn đang nỗ lực tìm kiếm đáp án.
Nhưng tiếc là, hắn cũng không thể lưu lại đôi câu vài lời cho những người khác, thể chất của mỗi người không giống nhau, thế nên đến thời khắc cuối cùng, hắn cũng giống như Lý Tiểu Xuân, dõi mắt nhìn về Mục Dịch Nhiên.
Mục Dịch Nhiên là hi vọng cuối cùng của mọi người, cho dù không thể cứu lại được những đồng bạn của mình, nhưng nói không chừng.. nói không chừng hắn có thể tìm ra được biện pháp triệt để kết thúc việc này, dù cho không thể giúp được hiện tại, có thể giúp cho tương lai, cũng là chuyện tốt.
Mục Dịch Nhiên khẽ cụp mi, ánh mắt như dừng lại trên những quỷ văn đỏ tươi màu máu ngập tràn trên mặt tế đàn, cả người đều bất động, vẫn còn cố hết sức mình xoay chuyển toàn bộ logic tư duy cùng kiến thức dự trữ trong đầu, kiệt lực tìm kiếm một chút linh quang nhỏ bé tựa như một đầu kim giữa thức hải mênh mông cuồn cuộn của mình.
Mà, cũng ngay lúc ấy, thanh âm của Kha Tầm tựa như tiếng hát của một chú cá voi biển sâu, sâu lắng mà dài lâu rót vào lỗ tai hắn “Tôi nghĩ, tôi biết thứ mà Ngô Du nhìn thấy trong tế đàn là cái gì.”
Vô hình vô sắc, có thể xuất hiện ở những nơi không thể tưởng tượng như giữa lòng nham thạch cứng rắn, có thể khiến cho vật chất đột ngột biến mất sau đó lại xuất hiện lần nữa, có thể tích, sức mạnh lớn đến nỗi có thể phun ra nuốt vào bất cứ vật chất gì.
Nó là cái gì?
“Là ‘Thời không’.” Kha Tầm nói.
“Thứ nhìn không thấy kia chính là thời không, hoặc nói đúng hơn là đường hầm thời không, hoặc khe nứt thời không. Nhưng điều duy nhất mà tôi thấy khó hiểu là, tại sao nó lại giống như một ý thức có được sự sống đuổi theo hướng di động.” Kha Tầm đảo mắt nhìn lướt qua những gương mặt khiếp sợ của mọi người, cuối cùng dừng lại ở Mục Dịch Nhiên lúc này bỗng nhiên ngước mắt nhìn cậu.
“Tại sao lại là… thời không?” Ngô Du hoang mang lại bức thiết hỏi.
“Lần đầu tiên, tôi và Dịch Nhiên leo lên tế đàn liền biến mất cả đêm, sau đó xuất hiện vào buổi sáng, rất giống với cảnh nham thạch bên trong tế đàn biến mất rồi lại xuất hiện mà cô đã thấy,” Kha Tầm nói “Hơn nữa, trước đó chẳng phải chúng ta từng nhắc đến sao, thời không nơi đây rất hỗn loạn.”
“Nhưng, sau khi nham thạch biến mất nó gần như lập tức xuất hiện trở lại…” Ngô Du nói.
“Cô có thể xác định nham thạch xuất hiện kia mình nhìn thấy chính là nham thạch của hiện tại không?” Kha Tầm bình tĩnh hỏi lại “Có lẽ nham thạch xuất hiện kia chính là nham thạch của lúc nào đó trong quá khứ, hoặc lúc nào đó trong tương lai, mà nham thạch của hiện tại, có lẽ đang ở một thời không khác.”
Ngô Du giật mình, mở to ánh mắt sưng đỏ.
“Kha Tầm nói rất có lý——” Chu Hạo Văn vẫn không giấu được vẻ ngạc nhiên quá đỗi trên mặt “Nó quả thực rất có khả năng chính là một đường hầm thời không, đường hầm thời không là thứ không thể nhìn thấy nhưng lại là sự tồn tại khách quan, chỉ là thời gian cùng địa điểm nó mở ra là không thể nào xác định được, giống như Dịch Nhiên đã nói, trước khi chúng ta leo lên tế đàn này đã từng bị thời không thác loạn kia hồi tưởng trong thung lũng, nhưng đường hầm thời không bên trong đài nham thạch này lại khá ổn định, dù cho Ngô Du mô tả là nó liên tục nhúc nhích —— tôi nghĩ chỗ này nhất định có nguyên nhân nào đó!”
“Thời không trong thung lũng chết là hỗn loạn, mà đường hầm thời không bên trong tế đàn này rõ ràng lại ổn định như vậy, điều này có phải chứng minh là do năng lượng của nó lớn hơn không?” Thiệu Lăng cố gắng điều hòa lại cảm xúc, bình tĩnh nói “Bởi vì cả hai loại quỷ văn âm và dương đều đang tác động ở nơi này, xung quanh tế đàn lại bị cột lốc xoáy khổng lồ kia bao trùm, có lẽ, ở sâu dưới lòng đất tế đàn này cũng là ẩn chứa từ trường ngầm cực kỳ mãnh liệt, mấy trường vật chất đều tập trung một chỗ —— cũng chính là tế đàn này, thế nên mới sinh ra một cái đường hầm thời không năng lượng cực lớn?”
“Tôi cho rằng, đường hầm thời không này chỉ có thể tồn tại bên trong tế đàn.” Người lên tiếng chính là Mục Dịch Nhiên, với ngữ điệu chắc chắn trước nay chưa từng có, vừa nói vừa bước về phía bên này, những người khác lập tức đều nhìn về phía hắn, trong ánh mắt mang theo vô vàn tin tưởng cùng kỳ vọng.
“Nó sẽ ở một thời điểm nào đó từ bên trong tế đàn trồi đầu ra, thời điểm đó có lẽ là vô trật tự, ngẫu nhiên, hoặc có thể có quy luật nhưng chúng ta hiện tại không có cách nào biết được. Mà lần trước nó trồi đầu ra, đúng lúc bị tôi cùng Kha Tầm đụng phải, thế nên mới nháy mắt từ ban đêm đi tới rạng sáng.” Mục Dịch Nhiên nói.
“Thế nên?” Chu Hạo Văn nhìn thẳng vào đối phương, thấy được trong đáy mắt của đối phương như đang chớp nháy ánh sáng.
“Thế nên, giống như thiết tưởng trước đó của cậu vậy ——  chúng ta cần nghĩ cách bắt lấy hoặc là thúc cho nó trồi đầu ra một lần nữa,” Mục Dịch Nhiên nhấn giọng nói rõ từng câu từng chữ “Sau đó, chúng ta trở về quá khứ.”
Mọi người nghe thế đều giật mình.
“Khoan nói đến làm sao để bắt giữ hoặc thúc cho nó trồi đầu ra,” Chu Hạo Văn vẻ mặt không dám tin nhìn đối phương “Dù chúng ta thật sự có thể đi vào đường hầm thời không, có thể trở lại quá khứ, nhưng việc này có tác dụng gì đối với phong trấn yêu quỷ đâu? Mục đích của chúng ta không phải là giữ mạng, mà là muốn phong trấn yêu quỷ, nếu như có thể tốt nhất là kết thúc toàn bộ sự kiện ở nơi đây, chúng ta trở lại quá khứ, chẳng lẽ để đám người Vệ Đông vô cớ chết ở đây sao? Còn nữa, đừng quên nghịch lý thời gian, có trở lại quá khứ cũng không thể thay đổi được kết quả ở thực tại.”
“Trước khi trả lời vấn đề này, tôi cần cùng lão Tần xác nhận một việc,” Mục Dịch Nhiên nhìn Tần Tứ nói “Anh kiểm tra thử một chút, lượng máu đã mất đi của mấy người bọn họ hiện tại đại khái bao nhiêu?”
Tần Tứ không hoài nghi cũng không hỏi lại, ngay từ thời khắc Vệ Đông chết đi, hắn liền trở nên trầm mặc, lẳng lặng mà nhìn họ, hoặc không ngừng tự tay kéo lấy đồng bạn của mình trở về từ bờ vực tử vong, rồi sau đó lại nhìn họ ra đi.
Hắn bước đến kiểm tra thi thể của những đồng bạn đã hy sinh, sau đó trả lời Mục Dịch Nhiên “Khoảng 30% đến 50%.”
Mục Dịch Nhiên chưa kịp lên tiếng, Kha Tầm đã cau mày nói “Nhưng máu của năm người bọn họ, gần như đã bao trùm gần như một phần hai diện tích bề mặt của tế đàn này.”
Lời này của Kha Tầm làm những người còn lại giật mình phản ứng —— trước đó bọn họ chỉ lo khẩn trương sốt ruột nghĩ cách, hoặc là đau khổ nhìn đồng bạn tử vong, lại không ai chú ý đến sự bất thường của máu.
Lượng máu của năm người, mỗi người chỉ mất tầm 30% đến 50%, thì làm sao có thể bao trùm một nửa mặt đất tế đàn với diện tích lớn đến như thế?
“Đúng hơn mà nói, là lượng máu của bốn người bao phủ gần một nửa diện tích,” Mục Dịch Nhiên chỉ tay về phía Lý Tiểu Xuân “Còn máu của Tiểu Xuân, toàn bộ đều chảy về bên cạnh tế đàn, thấy không, máu của cậu ấy biến thành hình dây thừng, dán ở sát bên mép tế đàn.”
Mọi người kinh ngạc giật mình, đều nhìn về phía đường máu ở viền mép tế đàn, sau đó đồng loạt quay đầu trở lại nhìn Mục Dịch Nhiên, đợi hắn nói ra đáp án.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.