Họa Phố

Chương 31: Sơn hải (31):Thời không




“Thời gian khẩn cấp, chúng ta vừa chuẩn bị vừa nói,” Mục Dịch Nhiên cầm lấy balô trong tay Kha Tầm, chia di động bên trong cho mọi người “Chúng ta hiện tại phải bắt giữ đường hầm thời không trong tế đàn trước.”
“Vì sao nó lại đi theo balô di động này của Kha Tầm? Tôi đoán có lẽ là do di động phát ra sóng điện từ, nơi này tuy rằng không có tín hiệu, nhưng bản thân thiết bị di động sẽ tự động tìm kiếm cũng gửi tín hiệu đến trạm phát, mà cứ mỗi lần tìm kiếm cùng gửi tín hiệu như vậy, đều sẽ sinh ra sóng điện từ.”
“Tuy sóng điện từ do di động phát ra rất yếu, nhưng bởi vì siêu từ trường dưới lòng đất cùng cột lốc xoáy bên ngoài, cho nên di động này cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.”
“Trước đó chúng ta từng nói qua, quỷ văn, bão lốc, từ trường ngầm, cả ba thứ này tương tác lẫn nhau sẽ sinh ra trường vật chất làm cho thời không thác loạn cùng uốn cong, hay cũng chính là đường hầm thời không hoặc khe nứt thời không. Mà di động vốn là một thiết bị có thể ‘tương tác’ với cả từ trường lẫn sóng điện từ, cũng vô tình biến thành điểm neo định hướng cho đường hầm thời không, cho nên chúng ta có thể lợi dụng nó, dẫn đường hầm thời không từ trong tế đàn trồi ra ngoài.”
Hắn vừa nói vừa chỉ huy mọi người đứng ở vị trí xung quanh, vây thành một vòng tròn, đặt toàn bộ di động nằm dưới mặt đất tế đàn, đầu của di động hướng về phía trung tâm vòng tròn, sau đó dựa theo chỉ thị của Mục Dịch Nhiên, cấp tốc bấm số 112 trên mỗi cái di động.
Khi điện thoại không gắn thẻ sim thì đây là con số duy nhất có thể gọi đi. Tất nhiên, hiện tại ở chỗ này dù có bấm số ấy cũng không gọi đi được, nhưng không gọi đi được cũng không ảnh hưởng gì đến việc di động phát ra tín hiệu, mà di động trong trạng thái gọi đi phát ra sóng điện từ thường là gấp 3 lần trạng thái chờ.
“Tôi trịnh trọng gửi lời xin lỗi cậu,” Chu Hạo Văn nhanh chóng lướt nhanh bấm số trên từng cái di động theo thứ tự, vừa nói với Kha Tầm ở bên cạnh “Trước đó lẽ ra tôi không nên cho rằng hành vi mỗi ngày dùng máy phát điện trên xe nạp điện cho lũ di động này là hành vi vô dụng lại vô vị.”
Khi ấy Kha Tầm trả lời hắn, bảo rằng mình có một chút ám ảnh cưỡng chế đối với lượng pin trên di động, mỗi khi pin di động tụt xuống dưới 60% sẽ cảm thấy cả người đều bứt rứt.
Dù cho đó chỉ là mấy cái di động bị xem như vật thay thế thuốc nổ, chỉ dùng được một lần hoặc có khi chẳng dùng được lần nào.
“Hiện tại có phải anh nên mau chóng giải thích cho chúng tôi biết, anh tính mang chúng tôi xuyên trở về chỗ nào của quá khứ?” Thiệu Lăng hỏi Mục Dịch Nhiên “Cũng giống như trước đó chúng ta từng nói —— làm sao anh biết chắc chúng ta xuyên qua sẽ là quá khứ, mà không phải là tương lai? Đám người chúng ta xuyên trở về quá khứ lại có tác dụng gì đối với việc này?”
“Không, người sẽ đi không phải là mọi người, mà là tôi,” Mục Dịch Nhiên nhìn đồng bạn trước mặt “Và Kha Tầm.”
“Ý anh là muốn —— xuyên trở về đêm đầu tiên hai người leo lên tế đàn này sao?” Thiệu Lăng suy nghĩ một chút liền hiểu được.
Đêm hôm đó hai người bọn họ đã từng xuyên thời không, tuy rằng thời gian chỉ có một đêm, nhưng có lẽ đường hầm thời không của đêm hôm đó vừa lúc nối liền với cửa đường hầm thời không hiện tại.
Nào ngờ Mục Dịch Nhiên lại lắc đầu “Không, trở về đêm đó cũng vô dụng, tôi và Kha Tầm cần trở về sớm hơn thế nữa.”
Thiệu Lăng và Chu Hạo Văn vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn.
“Còn nhớ bức tranh 《 Hòa hợp 》 chứ?” Mục Dịch Nhiên đột ngột nói sang chuyện khác như đang đổi đề tài “Mọi người từng hỏi tôi đã trải qua những gì trong bức tranh kia, thật ra thế giới mà tôi đi vào kia cũng không có gì đáng nhắc tới, nhưng sau đó khi tôi ở đại sảnh đã từng xảy ra một chuyện vô cùng quái lạ, mà chuyện đó mãi cho đến lúc nãy tôi mới nghĩ thông suốt được —— khi ấy tôi ở một mình trong đại sảnh, từng bị người nào đó lấy đi một phần máu, mà kẻ lấy máu của tôi chính là… Kha Tầm, cùng chính tôi.”
Mọi người bị lời nói sau cùng của hắn làm cho khiếp sợ đến như quên bẵng đi mọi tuyệt vọng, lo lắng hay là đau khổ, bi thương, chân tướng đột ngột được vạch trần này làm bọn họ hoàn toàn không kịp đề phòng sững sờ tại chỗ.
“Khi đó, tôi là người đầu tiên rời khỏi thế giới chi nhánh,” Mục Dịch Nhiên nói nhanh hơn “Nhưng bởi vì lựa chọn đối đầu trực tiếp với niên thú trong thế giới ấy, bị răng nanh độc của nó cắn phải, khiến cho toàn thân không ngừng đổ máu, cũng vì thế mà từng ngất đi một lúc.”
“Nhưng khi tôi giật mình tỉnh dậy từ cơn hôn mê, lại thấy bóng lưng của bản thân và Kha Tầm, hai người họ đang chạy thật nhanh, nháy mắt đã biến khỏi tầm mắt của tôi.”
“Ban đầu, tôi cứ tưởng là do mình mất máu quá nhiều nên thấy ảo giác, nhưng lúc tôi muốn nói chuyện này với Kha Tầm, lại phát hiện mình không cách nào mở miệng được, cũng không thể thông qua bất cứ vật trung gian nào truyền đạt nội dung mà tôi muốn nói, lúc ấy tôi mới giật mình nhận ra, ‘Ảo giác’ mà tôi đã thấy kia có lẽ không đơn giản chỉ là ảo giác, nó đã bị sức mạnh ở phía sau che lại.”
“Cho nên tôi bắt đầu suy nghĩ tại sao lại xuất hiện tình huống như vậy, nhưng tiếc là khi ấy tôi không hề nghĩ đến những chuyện như xuyên qua thời không, huống hồ gì lại xảy ra ở trong tranh.”
“Lúc ấy tôi phỏng đoán ra hai nguyên nhân, một là do hai nguồn sức mạnh ở phía sau kịch liệt đối chọi, khiến cho xuất hiện một cái bug cực kỳ hiếm thấy, rồi sau đó do cơ chế sửa lỗi nên bug cũng bị cưỡng ép sửa lại, hoặc đúng hơn là che lại, làm cho tôi không thể nói ra ‘mã code lỗi’ mà tôi đã thấy.”
“Nguyên nhân thứ hai, là một trong hai nguồn sức mạnh kia, tại ngay thời điểm ấy bất ngờ chiếm thế thượng phong, lập tức liền nhân cơ hội báo cho tôi ám chỉ nào đó, nhưng bởi vì sau đó nó bị sức mạnh còn lại kềm hãm, nên khiến tôi không thể nói ra ám chỉ mà mình đã đạt được.”
“Cho nên tôi chỉ có thể một mình suy nghĩ ‘Ám chỉ’ kia. Tiếc là cũng không lần ra được chút đầu mối hữu dùng nào, mãi cho đến khi nãy, lão Tần mở ra hộp thuốc của anh ấy, tôi nhìn thấy bên trong có chứa mấy chai truyền dịch—— khi ấy trong tay của bản thân tôi và Kha Tầm đang chạy như bay rời đi chính là đang cầm mấy cái chai truyền dịch ấy, trong bình đựng đầy máu của tôi.”
“Nếu như nói, chai truyền dịch chỉ là một trùng hợp tình cờ, vậy hiện tại đã từng trải qua một đêm xuyên đến tương lai, biết được sự tồn tại của đường hầm thời không bên trong tế đài, hiểu rõ chân tướng của ‘tế máu’ này, tôi rốt cuộc nghĩ rõ ràng, sự kiện quỷ dị kia vì sao lại xảy ra, và xảy ra như thế nào.”
“Ý của anh là —— hiện tại anh cùng Kha Tầm, xuyên qua thời không trở về bức tranh《Hòa hợp》kia!?” Chu Hạo Văn không dám tin hỏi.
“Đúng thế.” Mục Dịch Nhiên mượn cái hộp thuốc của Tần Tứ, lấy từ bên trong ra mấy thứ —— đều là chai truyền dịch, cất hết vào balô của mình.
“Nhưng—— để làm gì!?” Thiệu Lăng cũng không thể nào tin nổi “Tại sao lại phải trở về bức tranh đó? Mà trở về bằng cách nào chứ? Dù cho có đường hầm thời không, chúng ta cũng không có cách nào khống chế được mốc thời không mà mình muốn đến, càng đừng nói đến xuyên vào một bức tranh!? Hơn nữa, dù cho có cách khống chế xuyên về thời gian cùng địa điểm theo ý mình, vậy tại sao không xuyên vào những bức tranh khác? Hoặc là đến những mốc thời gian khác? Tại sao lại là《Hòa hợp》? Tại sao anh và Kha Tầm phải trở về lấy máu của chính mình? Lúc ấy anh chẳng phải suýt chút nữa đã mất mạng sao?!”
Mục Dịch Nhiên còn chưa kịp trả lời, bỗng nghe Ngô Du kinh hoảng chỉ vào đỉnh đầu bên trên hô to “—— chúng nó sắp sửa chui ra ngoài rồi!”
Cuồng phong gầm thét, yêu quỷ rít gào, chỉ thấy vòm úp trên không trung đột ngột cuồn cuộn nổi lên sóng khí đỏ tươi như muốn tung trào, vô số vật chất đen đặc sềnh sệch nhầy nhụa với hình thái vặn vẹo đến không có cách nào tưởng tượng được đang từ trong tường gió phần phật giãy dụa trượt xuống, như trong nháy mắt sau đó là có thể xé toạc chóp đỉnh, lao xuống đỉnh đầu của những kẻ bên dưới.
“Mau mau——” Thiệu Lăng rống lên một tiếng, cả người nhào tới đang tính cầm lấy cây súng mà Phương Phỉ đã dùng để tự sát nằm cách đó không xa, bỗng bị La Bộ nhào tới ôm lấy thắt lưng ngăn lại, cả hai người té dúi dụi xuống mặt đất tế đàn.
“Để… Để tui cho…” Giọng nói non nớt khàn khàn của La bộ vang lên, ánh mắt sưng phù giờ phút này đã sớm cạn khô nước mắt, gương mặt bởi vì khóc quá lâu mà phù lên thậm chí biến cả hình, hắn nhìn về phía những đồng bạn ánh mắt đầy bi thương nhìn hắn, nói “Lần này để tui… Tui chịu không nổi nữa rồi… Chết có khi lại là giải thoát… Dù sao… Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ chết… Anh hai, tui nhát gan, không dám dùng súng tự kết liễu mình, đau lắm… Anh có thể giúp tui…  đánh cho tui ngất đi trước không, sau đó… sau đó mọi người muốn dùng cách gì cũng được, đừng làm cho tui tỉnh lại, dùng cách nào đó giết tui cũng được…”
“Củ Cải…” Kha Tầm bước tới ôm chặt hắn vào lồng ngực “Củ Cải, không cần sợ, anh hai với anh rể đi hoàn thành việc quan trọng kia trước, sau đó sẽ đến với cậu, không cần sợ, cậu sẽ không phải chờ lâu lắm đâu, cậu chờ chúng tôi một chút, chúng tôi nhất định sẽ đến làm bạn với cậu.”
“Xin lỗi… anh hai, con người tui nhát gan quá, không thể giúp mọi người dùng ý thức để nhìn sâu, có, có thể để tui lập tức chết đi, được không?” La Bộ dùng sức níu chặt tay Kha Tầm, cả người sợ hãi đến tuyệt vọng bắt đầu run rẩy không ngừng.
“Được, được mà, Củ Cải, không cần sợ, sẽ không đau, sẽ không đau một chút nào hết, giống như đang ngủ một giấc vậy.” Kha Tầm giơ tay kề gần đến gáy sau của hắn, nước mắt lăn dài trên mặt, rơi xuống cổ áo “Biết đâu chừng cậu sẽ mơ một giấc mơ… cảnh trong giấc mơ ấy nhất định là xinh đẹp hơn thế giới này vô số lần, bởi vì na… Bởi vì lúc ấy, cậu… cậu đã là sinh vật của không gian cao chiều rồi… cao cấp hơn con người nhiều lắm… Củ Cải…”
La Bộ cả người xụi lơ nằm trong ngực cậu, tựa như vừa mới ngủ thiếp đi.
“Tần ca,” Kha Tầm nghẹn ngào, xoay mặt nhìn Tần Tứ “Tôi nhớ anh có mang theo loại thuốc tiêm an tử (*) đúng không.”
Tần Tứ lẳng lặng gật đầu, bước tới, lấy ống chích, chầm chậm đẩy thuốc vào cơ thể La Bộ.
Mục Dịch Nhiên im lặng không nói, chỉ đưa mắt nhìn qua bên này, mãi cho đến khi thất khiếu trên gương mặt La Bộ bỗng trào máu tươi ra ngoài một cách không hợp lẽ thường, mới giống như nhận được đáp án gì đó, hai mắt nhắm lại, sau đó nhìn sang chỗ khác.
Quái vật trong tường gió lại một lần nữa bị đè áp trở về, mà mọi người bởi vì cái chết của La Bộ có chút mất hồn mất vía.
Đến khi giọng nói bình tĩnh của Mục Dịch Nhiên lại vang lên “Ngô Du, nhìn kỹ vị trí ở trung tâm vòng di động, nói cho tôi biết cảnh tượng lúc này thế nào.”
Ngô Du giật mình hồi thần, vươn tay cố chùi hết nước mắt đang che lại tầm nhìn, ánh mắt đăm đăm hướng về phía dưới tế đàn ngay vị trí trung tâm vòng di động.
“Đường hầm thời không đang tập trung ở bên dưới——” Ngô Du đột nhiên mở to hai mắt “Khoan đã—— kỳ quái —— thật kỳ quái —— tại sao —— tại sao bên dưới còn có một cái nữa —— có đến hai cái lận ——”
“Hai cái đường hầm trùng nhau chưa?” Mục Dịch Nhiên bỗng cất cao giọng hỏi.
“Vẫn chưa… Cái thứ nhất không ổn định lắm, nó luôn nhúc nhích, nhưng cái thứ hai thì có vẻ như khá ổn định, vẫn luôn đứng im tại chỗ!” Ngô Du kinh ngạc đến quên luôn cả đau thương, không kềm được ngước mắt nhìn sang Mục Dịch Nhiên.
“Đừng nhìn tôi, tiếp tục nhìn chúng nó.” Mục Dịch Nhiên trầm giọng nói “Cô cứ nhìn chằm chằm nó đừng dời mắt, khi nào hai cái đường hầm trùng lên nhau, lập tức báo cho tôi biết.”
“Um.” Ngô Du vội vàng quay lại chằm chằm nhìn vào phía dưới.
“Hiện tại nghe tôi nói,” Mục Dịch Nhiên quay lại nhìn những gương mặt vẫn còn khiếp sợ xung quanh, nói “Kha Tầm, em lại đây, đứng cạnh tôi, chuẩn bị sẵn sàng. Còn về những người khác, sau khi tôi và Kha Tầm rời khỏi, mọi người… cố gắng đợi cho đến giây cuối cùng rồi hãy… Giúp tôi cùng Kha Tầm tranh thủ nhiều thời gian một chút. Khi hai chúng tôi trở về nhất định sẽ giải quyết toàn bộ sự kiện này.”
“Vậy hiện tại anh có thể nói cho chúng tôi biết, việc này rốt cuộc là như thế nào không?” Thiệu Lăng sắc mặt tái nhợt nhìn hắn hỏi.
“Tôi trả lời vấn đề này của anh trước,” Mục Dịch Nhiên cố gắng dùng tốc độ thật nhanh nói chuyện “Chúng ta đã biết, toàn bộ những điểm vào tranh nối liền lại với nhau, là một chữ ‘Quang’, nó là một phù chú mà yêu quỷ đã sử dụng thuật chúc trớ ngẫu tượng vì muốn nối thông hai giới.”
“Cũng bởi thế nên, vách ngăn của cả hai giới, hay chính xác hơn là kết giới, nằm trên quỹ đạo của chữ ‘Quang’ này, dần dần trở nên mỏng hơn yếu hơn. Cao nhân thời nhà Tần đã phát hiện việc ấy, nên đã căn dặn môn đồ bày ra phong ấn trên quỹ đạo của chữ ‘Quang’, để trấn áp sức mạnh của yêu quỷ đang hăm he tấn công xâm nhập nhân gian.”
“Cho nên, chúng ta mới bị kéo vào tranh, mỗi lần chúng ta sống sót thoát khỏi tranh, đều tương đương như đã phá vỡ một cái phong ấn. Mà ảo cảnh bên trong tranh kia, vừa không phải thuộc về giới nhân gian, cũng không hoàn toàn là của giới yêu quỷ, nó là chiến trường nơi mà sức mạnh của cả hai phe đang tiến hành đánh cờ, là một không gian thứ ba bị sức mạnh của quỷ văn và sức mạnh tranh đấu của cả hai bên xé rách mở ra, một không gian nằm ngoài hai giới.”
“Rất hiển nhiên, bởi nếu nó thuộc về thế giới nhân gian thì sẽ không thể xảy ra các hiện tượng siêu nhiên được, mà nếu nó thuộc về thế giới yêu quỷ, yêu quỷ vốn không muốn giết chết chúng ta, hơn nữa mỗi lần chúng ta rời khỏi tranh, thời gian ở thế giới bên ngoài đều không thay đổi, cũng chứng minh ‘Tranh’ là một không gian thứ ba tương đối kỳ lạ.”
“Vậy mọi người có bao giờ nghĩ tới, vì sao những nhóm tiền bối đều chết hết trong tranh không thể đến được Côn Lôn Xu, cũng có thể đạt được hiệu quả phong ấn yêu quỷ trăm năm?”
“Tuy rằng bọn họ không thể đi đến cuối cùng, cũng không thể hiểu rõ chân tướng của toàn bộ sự kiện, nhưng dù bọn họ hồ đồ không rõ mà chết đi ở giữa đường, cũng không ảnh hưởng tới việc phong ấn phát huy tác dụng. Việc này chỉ có thể chứng minh, giữa các điểm phong ấn trên quỹ đạo chữ Quang kia, là thông với nhau, chỉ cần phong ấn một điểm, thì toàn bộ các điểm còn lại sẽ không thể đột phá được nữa.”
“Hoặc có thể thử tưởng tượng chữ ‘Quang’ kia được cấu thành từ một cái ống dẫn, ở mỗi một điểm phong ấn đều lắp một cái van, chỉ khi nào mở hết toàn bộ van thì dòng nước mới có thể thẳng đường đi tới, nhưng nếu có một cái van bị đóng lại, nước sẽ vĩnh viễn không thể nào chảy ra ngoài được.”
“Mà cái ống dẫn ấy, chỉ có một lối ra duy nhất, lối ra ấy, chính là ở đây. Đã có thể đi ra, đương nhiên cũng có thể đi vào, từ nơi này đi vào có thể tiến đến các chỗ khóa van vốn nối liền với nó.”
“Nhưng, đó là một không gian thứ ba, chúng ta không có hai sức mạnh kia ‘giúp đỡ’, không thể tự mình đi vào được. Nhưng có một loại vật chất, hay nói đúng hơn là một hiện tượng không bị giới hạn bởi điều này, nó có thể băng qua các chiều, có thể vượt qua thời gian không gian, có thể trở thành chất môi giới cho bất cứ vật chất nào, nó chính là đường hầm thời không.”
“Khi đường hầm thời không cùng ống dẫn kia trùng lên nhau, chúng ta có thể từ lối vào đường hầm thời không đi vào ống dẫn, sau đó từ ống dẫn đi đến ảo cảnh trong các bức tranh. Đường hầm thời không có thể thay đổi thời gian, ống dẫn có thể định hướng địa điểm, chúng ta có thể mượn nó đi đến nơi chúng ta cần đến.”
“Nhưng… anh làm sao dám khẳng định anh sẽ trở lại ngay ngày hôm ấy trong《Hòa hợp》chứ?” Chu Hạo Văn hỏi.
“Đừng quên một điều,” Mục Dịch Nhiên bỗng nở nụ cười, chỉ tay vào một nơi hư vô nào đó trong không trung “Những người đồng bạn dũng cảm của chúng ta, có thể nhìn thấy quá khứ cùng tương lai ở chiều không gian cao hơn.”
“Bọn họ biết tương lai sẽ xảy ra cái gì, cũng sẽ biết tôi muốn làm cái gì, dẫu cho hiện tại bọn họ chỉ là thể ý thức, không thể trao đổi truyền lời với chúng ta, nhưng bọn họ hiện tại đã là vật chất cấp cao có năng lực vượt chiều cùng xuyên qua mọi thứ, giống như đường hầm thời không vậy. Tôi nghĩ bọn họ có lẽ sẽ ở một chiều không gian khác giúp chúng ta, làm cho đường hầm thời không đúng lúc dẫn đến nơi đó trong ngày hôm đó.”
“Đó cũng là vì sao lúc Ngô Du vừa nhìn thấy thể ý thức của bọn họ thoát khỏi thể xác, liền nhanh chóng bay vào dưới tế đàn.”
“Bọn họ, muốn giúp chúng ta bắt lấy lối vào của đường hầm thời không, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng để mang hai người chúng tôi xuyên qua thời gian, trở về thời khắc ấy.”
“Nhưng, tại sao lại là bức tranh《Hòa hợp》?” Cố Thanh Thanh vội hỏi.
“Bởi vì bọn họ biết, khi ấy tôi ở trong thế giới niên thú đúng lúc bị thương khiến cho đổ máu rất nhiều,” Mục Dịch Nhiên cúi mắt nhìn xuống mặt đất tế đàn bị máu tươi nhuộm đỏ “Thứ mà tôi và Kha Tầm muốn trở về lấy, chính là máu của tôi ngay lúc ấy.”
_________________________
Chú thích
(*) An tử (hay an tử nhạc): tức là cái chết êm ái không đau đớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.