Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 159: Cơ hội nghìn năm khó gặp




Vết sẹo dữ tợn như những con rết đang bò trên lưng Lý Phong.
Trong đó có một vết sẹo dài đến mười mấy centimet!
Trong khoảnh khắc đó, trái tim Hứa Mộc Tình thoáng run rẩy.
Cô chậm rãi đến gần, bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng sờ lên lưng anh.
Cô chưa từng gặp vết thương như vậy bao giờ.
Càng không tưởng tượng nổi Lý Phong đã bị thương trong tình huống nào.
“Có đau không?”
Hứa Mộc Tình ma xui quỷ khiến hỏi một câu.
Lý Phong hơi khựng lại, hờ hững nói: “Không đau”.
Đến bây giờ Hứa Mộc Tình mới biết, năm đó sau khi Lý Phong rời xa cô đã chịu bao nhiêu khổ cực.
Cô chậm rãi giang hai tay, từ phía sau ôm chặt lấy tấm lưng dày rộng rắn chắc của Lý Phong.
Hơi nước trong phòng dày đặc mông lung.
Trong mơ màng, Lý Phong nói một câu: “Bà xã, cúc áo của em hơi cấn, có thể cởi ra không?”
“Được”, Hứa Mộc Tình thản nhiên đáp lời.
Cùng với tiếng cởi quần áo “sột soạt”.
Lý Phong còn nói một câu: “Bà xã, anh đột nhiên thấy hơi lạnh, có thể ôm chặt anh thêm một chút không?”
Hứa Mộc Tình không nói gì, hai người càng dán sát vào nhau hơn.
“Bà xã, môi anh hơi khô rồi”.
“Em đi lấy nước cho anh”, Hứa Mộc Tình nói.
“Nước để xa quá, anh muốn uống ngay bây giờ, hay là em dùng miệng giúp anh đi?”
Lý Phong xoay người, cúi đầu nhìn Hứa Mộc Tình đã mơ màng.
Anh dùng hai tay nâng khuôn mặt tinh xảo không chút tì vết của Hứa Mộc Tình lên, chậm rãi cúi đầu.
“Ầm!”
Cửa đột nhiên bị đẩy ra.
“Anh rể, chị, em đến rồi!”
Hứa Hạo Nhiên la to đi vào.
Hứa Mộc Tình bị doạ sợ theo phản xạ có điều kiện đẩy Lý Phong ra.
Khiến anh ngã ngửa vào trong nước.
Không bao lâu, trong phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết của Hứa Hạo Nhiên.
“Anh rể em sai rồi!”
“Anh rể, anh rể đừng đánh! Đừng đánh vào mặt, sẽ sưng lên đó!”
Trong lúc vui đùa ầm ĩ, không khí càng mờ ảo hơn.
Ánh mắt Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong cũng càng lúc càng mê ly.

Nhà họ Miêu ở tỉnh.
Hơn một tiếng trước, Miêu Lạc hùng hổ chiếm đoạt mấy gia tộc nhỏ.
Sau khi thắng lợi trở về, anh ta gọi một vài thân thích trực hệ trong nhà đến biệt thự.
Tối nay, bọn họ muốn tổ chức một buổi tiệc long trọng.
Một mặt là chúc mừng gia tộc của bọn họ sắp trở thành gia tộc đứng đầu tỉnh Giang Châu.
Một mặt khác là để nịnh bợ Lôi Nhất Minh.
Chẳng mấy chốc, thân thích của nhà họ Miêu đều đã ngồi xuống, bắt đầu vui vẻ nói chuyện phiếm.
Bây giờ một vài người trẻ tuổi trong gia tộc đều rất hăng hái.
Mở miệng ra đều là kiếm tiền như thế nào? Làm sao để mua xe thể thao bao nuôi ngôi sao, ngủ với người mẫu?
Miêu Lạc vừa đi xuống lầu, các khách khứa đều nịnh hót.
“Anh Lạc, anh thật sự là người có công lớn của gia tộc chúng ta mà”.
“Nếu tiếp tục thế này, đừng nói là gia tộc đứng đầu tỉnh, dù trở thành gia tộc lớn nhất khu phía Đông cũng không phải xa vời”.
“Anh Lạc thật sự đúng là thiên tài, khiến tụi em vừa hâm mộ vừa ghen tị đấy”.
“Sau này gia tộc chúng ta hưng thịnh phồn vinh, chuyện phát triển gia tộc đều phải dựa vào anh Lạc rồi”.
“Bây giờ tôi đề nghị mọi người đứng lên kính anh Lạc một ly”.
Lúc mọi người đang ồn ào, quản gia vội vàng đi vào.
Quản gia nói vứi Miêu Lạc: “Cậu chủ, Lôi đại ca đến rồi”.
Khi nghe thấy Lôi đại ca đến, Miêu Lạc vô cùng vui mừng.
Đây là cơ hội tốt nghìn năm khó gặp để nịnh bợ Lôi đại ca đấy!
Miêu Lạc biết Lôi Vũ Giáp cũng thích chơi đùa mấy người phụ nữ trưởng thành giống con trai ông ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.