Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 160: Mở ra




Loại phụ nữ này, nhà họ Miêu hoàn toàn không thiếu.
Tối nay, trên buổi tiệc có không ít phụ nữ phong thái yêu kiều.
Miêu Lạc kích động vội vàng đón Lôi Vũ Giáp vào trong.
Khí thế mạnh mẽ!
Kiêu căng ngạo mạn!
Chính là Lôi Vũ Giáp!
Lôi Vũ Giáp khinh thường mọi thứ trước mắt, hỏi Miêu Lạc.
“Có một người nói với tôi là con trai tôi ở trong nhà các người. Thằng bé đâu? Bảo nó ra đây ngay”.
Nghe nói thế, Miêu Lạc lại cười thầm trong lòng.
Lôi Vũ Giáp xuất hiện ở đây chứng tỏ danh tiếng của nhà họ Miêu bọn họ bây giờ đã càng ngày càng cao, rất nhiều người bắt đầu chú ý đến bọn họ.
Đồng thời trong lòng Miêu Lạc cũng thầm nghĩ đợi lát nữa phải tìm cơ hội hỏi là ông bạn nào nói.
Anh ta cũng nên chủ động đến cửa nói cảm ơn, có qua có lại một phen, sau đó kết bạn cũng được.
Miêu Lạc cười nói: “Cậu Lôi và chú hai Lôi đến Đông Hải làm việc, tính toán thời gian thì bây giờ chắc cũng gần về rồi”.
“Bọn họ đến Đông Hải làm gì?”
Miêu Lạc đang muốn đáp lời, ngoài cửa lại có người vội vàng chạy vào.
“Cậu chủ, có công ty chuyển phát nhanh đưa hai thứ rất lớn tới đây”.
Ô, còn có người chủ động tặng quà à?
Hôm nay đúng là chuyện vui đến cửa mà!
Biết tối nay nhà bọn họ tổ chức tiệc có nhân vật lớn đến lập tức có người tặng hai phần quà to.
Vì khoe khoang thân phận của mình trước mặt Lôi Vũ Giáp, Miêu Lạc vội vàng nói: “Mau khiêng quà vào đây”.
Sau đó đã có mấy người khiêng hai cái thùng gỗ vừa dài vừa rộng vào trong.
Không ít người bên cạnh nhìn thấy thứ lớn như vậy đều không khỏi tặc lưỡi tò mò.
“Hai thứ lớn như thế, trông có vẻ rất nặng, đừng nói bên trong là tiền mặt nhé?”
“Tôi đoán bên trong là vàng”.
Lúc mọi người ở đây lo bàn tán, nhân viên công ty chuyển phát nhanh để đồ xuống xong thì không dám nói một câu, vội vàng xoay người bước đi.
Miêu Lạc lập tức kêu đàn em mở nắp hai thứ kia ra.
Hộp gỗ chậm rãi được mở ra dưới sự chờ mong của mọi người.
Nhưng bên trong không phải tiền cũng không phải vàng.
Mà là hai cái quan tài!
“Đây, đây, đây, đây là thứ gì thế?”
Miêu Hướng Đông bên cạnh Miêu Lạc sợ hết hồn.
Tuy Miêu Lạc cũng thấy căng thẳng, nhưng vẫn vội vàng cất tiếng cười to, nói với mọi người bên cạnh.
“Người bạn này của tôi thích làm mấy trò thế này, hai cái quan tài không phải có ý là thăng quan phát tài sao”.
Miêu Lạc vừa nói thế, người bên cạnh vội vàng vỗ tay: “Đúng vậy, thăng quan phát tài!”
“Nếu nói thế, chắc chắn trong quan tài có để tiền hoặc vàng đấy”.
“Anh Lạc mau mở ra đi! Cho chúng tôi có thêm kiến thức nào!”
Miêu Lạc tươi cười kêu đàn em mở quan tài ra.
Tiền?
Vàng?
Đều không có!
Lúc mọi người thấy rõ bên trong để thứ gì đều cực kỳ hoảng sợ!
Vì bên trong là một cái xác!
Sau khi nhìn thấy cái xác này, Lôi Vũ Giáp lập tức giận dữ quát to.
“Chú Hai!!”
Lôi Vũ Giáp vội vàng xông lên chạm vào người Lôi Vũ Ất, phát hiện thân thể ông ta đã trở nên lạnh lẽo.
Hơi thở khủng bố trước giờ chưa từng có bắt đầu tản ra từ trên người Lôi Vũ Giáp.
Đám người vốn đang tươi cười rạng rỡ lập tức như rơi vào hầm băng.
Mọi người đều lạnh cả sống lưng, lòng bàn chân cũng lạnh lẽo.
Sảnh tiệc vốn đang ồn ào cũng trở nên yên tĩnh!
Tất cả mọi người nhắm mắt lại, ai cũng câm như hến.
“Cậu, lại đây!”, Lôi Vũ Giáp chỉ vào Miêu Lạc.
Chỉ một cái chỉ tay đã khiến Miêu Lạc cảm thấy hai chân mình như nhũn ra, thậm chí cả đứng cũng đứng không vững.
Một em trai khác của Lôi Vũ Giáp, đứng thứ ba trong nhà là Lôi Vũ Bính.
Nắm lấy cổ Miêu Lạc, đè anh ta lên một cái quan tài khác.
“Cậu mở cái quan tài này ra cho tôi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.