Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 25: Anh rể nhớ dùng 'biện pháp' đấy




Nhân viên vội dùng hai tay nhấc thùng rác lên rồi đưa lại trước mặt Lý Hùng.
Chỉ nghe thấy trong thùng rác vang lên một tiếng, Lý Hùng ném mấy xấp hóa đơn vào trong đó.
“Thưa… Thưa anh, anh làm gì vậy? Không thể vứt hóa đơn đi được ạ”.
“Anh phải cầm đến quầy bên ngoài để thanh toán nữa”.
“Tôi đâu có nói là tôi sẽ thanh toán”.
“Sao ạ?”, nhân viên giật mình hỏi lại.
Lý Hùng nhìn về hướng bà Liễu Ngọc Phân và Hứa Mộc Tình rồi hỏi nhân viên: “Cô có biết họ là ai không?”
“Người phụ nữ chín chắn kia là mẹ tôi, còn người trẻ hơn là vợ tôi”.
Lúc này, giám đốc của trung tâm thương mại cũng vội bước lại, hỏi: “Thưa anh, thật sự xin lỗi, chỗ chúng tôi quản lý không nghiêm khiến mẹ và vợ anh phải chịu uất ức rồi ạ”.
“Để bù đắp lại tổn thất cho anh, tất cả cửa hàng trong trung tâm thương mại của chúng tôi sẽ giảm 30% cho anh ạ”.
Lý Hùng thản nhiên nhìn giám đốc của trung tâm thương mại, hỏi: “Anh thấy tôi có thiếu tiền không?”
Lúc này, nhân viên của cửa hàng đối diện cũng bước lại hóng chuyện, Lý Hùng vẫy tay với cô ta, nói: “Cô đến quầy quẹt một triệu tệ cho tôi, lấy tất cả đồ của cửa hàng các cô ra cho mẹ và vợ tôi mặc thử, phục vụ họ cho tốt, tiền thừa sẽ cho lại cô, coi như tiền bo”.
Tiền… Tiền bo? Lúc này nhân viên kia như ngây người ra. Mặc dù cửa hàng của họ toàn là hàng hiệu nhưng cộng tất cả các mặt hàng trong cửa hàng lại cũng chưa đến tám trăm nghìn tệ. Vậy thì cô ta sẽ nhận được ít nhất là hai trăm nghìn tệ. Trời ơi…! Cô nhân viên đó vui như phát điên.
Sau đó, Lý Hùng quay đầu nói với bà Liễu Ngọc Phân và Hứa Mộc Tình: “Mẹ à! Vợ à! Quần áo của cửa hàng này kém chất lượng quá, chúng ta đến cửa hàng đối diện đi”.
Nhân viên cửa hàng này đờ đẫn nhìn Lý Hùng dẫn theo mẹ vợ và vợ đi vào cửa hàng quần áo nữ ở đối diện. Cô ta thật sự muốn đánh chết mình nhưng vì tay viết nhiều chữ nên lúc này không còn lực nữa.
Giám đốc trung tâm thương mại đứng trước mặt nhân viên, lạnh lùng nói: “Cô đã bị đuổi việc, lập tức cút khỏi đây”.
Lúc này, rất nhiều nhân viên của những cửa hàng bên cạnh đều chen chúc để được phục vụ cả nhà Hứa Mộc Tình.
Ngay cả giám đốc trung tâm thương mại cũng nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi, có cần cầm hộ túi xách không ạ?”
Lúc này, không biết Hứa Hạo Nhiên chui ở đâu ra, lén nhét vào tay Lý Hùng một hộp đồ gì đó.
Lý Hùng lấy ra nhìn… Ôi khỉ gió!
Lúc này, Lý Hùng quay đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên thì cậu ấy đã cười hì hì, nói: “Anh rể, hai người vẫn chưa kết hôn, nhất định phải dùng biện pháp thật an toàn”.
“Nhất định phải “‘đeo”’ vào”.
“Có nó rồi thì hai người không lo xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không lo dính bầu, có thể "làm ăn” vô tư.
Hứa Hạo Nhiên lại nói: “Nói đi cũng phải nói lại, anh rể à, nhà mình cũng nhỏ quá đi”.
“Hai anh chị mà âm thanh chỉ cần lớn một chút thì cả nhà đều có thể nghe thấy hết đấy”.
“Nếu anh nhiều tiền thật thì mua cho nhà mình cái nhà to một xíu”.
Nếu Hứa Hạo Nhiên không phải là em vợ mình thì chỉ cần dựa vào câu nói này, Lý Hùng đã đá một cái cho cậu ấy lên vách tường rồi.
Nếu như mua một căn nhà lớn hoặc biệt thự thì Lý Hùng chẳng phải sẽ phải chuyển sang phòng khác hay sao? Như vậy thì anh còn lý do gì để ở lại phòng Hứa Mộc Tình nữa.
Đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra, anh kiên quyết không cho phép!
Nghĩ đến đây, Lý Hùng không hề bóc hộp “‘biện pháp an toàn”’ kia ra, anh lén nhét nó vào bên trong bộ đồ âu mà bà Liễu Ngọc Phân mua cho ông Hứa Hiếu Dương…
Lúc chập choạng tối, ông Hứa Hiếu Dương đói bụng ngồi trong phòng khách nhà mình đợi đám người Liễu Ngọc Phân về.
Không bao lâu, cửa nhà mở ra. Ông vội đứng dậy, đang định trách móc người đứng ở cửa là mình đói sắp chết đến nơi rồi.
Nhưng trong lúc cửa được mở ra, ông Hứa Hiếu Dương nhìn thấy một bóng hình vừa quen vừa lạ. Đây là người phụ nữ trung niên rất đẹp. Bà ấy với mái tóc cuộn màu đen, trên mặt có chút phấn hồng nhưng đẹp và hút mắt hơn những bà chị già trang điểm đậm.
Mặc dù thân hình không phải quá xuất sắc nhưng bộ trang phục trên người bà ấy có thể khiến thân hình đó trông thuận mắt hơn rất nhiều. Ông Hứa Hiếu Dương nhìn ngắm đến nỗi ngây người ra.
“Bố làm gì vậy, sao cứ nhìn mẹ con thế làm gì?”, lúc này Hứa Hạo Nhiên đeo cây ghi ta điện từ ngoài cửa bước vào hô lên.
“Hả?”, Hứa Hiếu Dương càng ngây người ra hơn. Người phụ nữ đẹp trước mặt này là vợ mình ư?
Hứa Hiếu Dương vội lên trước, ông nhìn khắp bà Liễu Ngọc Phân một lượt.
“Ông làm gì mà nhìn tôi thế? Vợ chồng già với nhau rồi chứ có phải chưa gặp bao giờ đâu”, nghe thấy giọng nói quen thuộc của vợ, ông Hứa Hiếu Dương nhất thời không biết nên nói gì, chỉ biết nhìn vợ rồi cười gượng.
Rất nhanh, cả nhà đều ngồi cả xuống. Bà Liễu Ngọc Phân và Hứa Mộc Tình vào phòng bếp bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Người nhàn rỗi như Lý Hùng và người “‘tàn phế một nửa”’ như ông Hứa Hiếu Dương ngồi trong phòng khách xem ti vi.
Lý Hùng từ trong túi lớn lấy ra ba túi đặt bên cạnh Hứa Hiếu Dương rồi nói với ông: “Bố ơi! Đây là mẹ chọn cho bố đấy”.
“Lãng phí thế làm gì? Ở nhà vẫn còn hai bộ nữa mà”, không lâu sau đó, Hứa Hiếu Dương dường như phát hiện thấy gì đó giống như vật cấm ở bên trong.
Trước tiên là ông ngây người ra, sau đó sờ vào bên trong túi rồi lấy ra “‘biện pháp an toàn”’ đó.
Hứa Hiếu Dương vội kéo Lý Hùng lại rồi đưa cái hộp cho Lý Hùng nhìn: “Hộp này là ai mua vậy?”
Lý Hùng lén la lén lút nhìn xung quanh, sau đó ghé sát lại bên tai Hứa Hiếu Dương, nói nhỏ: “Bố à, con nói này bố đừng có nói với mẹ đấy nha”.
“Con thấy mẹ lén nhét thứ này vào trong túi đấy”.
Lúc này, Hứa Hiếu Dương dường như liên tưởng đến gì đó, lúc này khuôn mặt có tuổi của ông không khỏi đỏ lên. Ông vội nhét thứ này vào trong túi mình.
Sau đó ông liếc mắt nhìn Lý Hùng, hai người như thầm hiểu với nhau rồi gật đầu một cách ăn ý.
Lúc này, Hứa Mộc Tình từ phòng bếp đi ra, hỏi: “Bố! Hai người lén lút làm gì vậy?”
“Con nói linh tinh cái gì vậy, bố đang nói chuyện về cuộc sống với con rể đấy”.
Hứa Mộc Tình khẽ nhếch môi lên, nói: “Bố à, bọn con vẫn chưa kết hôn mà”.
Hứa Hiếu Dương cười, nói: “Sắp rồi sắp rồi”.
Hứa Mộc Tình biết là nói không lại nên khẽ giậm chân một cái, trừng mắt nhìn Lý Hùng một cái rồi xoay người đi vào phòng bếp. Còn Lý Hùng ngồi trên ghế sô pha cười không biết ngại.
……………..
Trong lúc cả nhà Lý Hùng đang quây quần vui vẻ thì có hai tên côn đồ đi lướt qua cổng nhà họ. Sau đó đám côn đồ nhanh chóng quay về một câu lạc bộ.
Lúc này, Hắc Long ngồi trên ghế sô pha, chiến đấu mấy trăm hiệp với hai cô gái nên giờ sảng khoái hơn rất nhiều. Nhất thời trong phòng không ngừng có những tiếng rên rỉ kêu lên, hơi thở cũng gấp gáp hơn nhiều.
“Đại ca! Đã xác nhận rồi ạ, địa chỉ này là chính xác, thằng Lý Hùng kia đúng là sống trong đó”.
“Thằng ranh đó là thằng ở rể, còn có chút vấn đề về thần kinh, chỉ là thằng yếu đuối vô dụng thôi ạ”.
“Bốp”, Hắc Long tát một cái khiến tên đàn em đó bay ra ngoài.
Hắc Long trừng mắt nhìn lại khiến tên đó sợ đến nỗi lùi về sau.
“Nếu nó chỉ là thằng yếu ớt, vậy thì em trai tao là gì?”
“Đồ bỏ đi sao?”
Đàn em kia vội quỳ xuống cầu xuống xin tha mạng: “Đại ca, em sai rồi, em đáng chết”, nói xong tên đàn em đó không ngừng tát vào mặt mình.
Hắc Long hừ lạnh, nói: “Tao cảnh cáo mày, đừng bao giờ đánh giá thấp đối thủ của mình. Nếu không thì người chết tiếp theo sẽ là mày đấy”.
“Vâng thưa đại ca”.
Hắc Long không thèm để ý đến tên đàn em đó, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Tên đàn em kia cẩn thận hỏi: “Đại ca, vậy tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”
“Bắt cóc người nhà Lý Hùng, sau đó dụ hắn ra sao ạ?”
Hắc Long cười khỉnh một cái, dùng lực chạm vào người con gái ở trước mặt mình.
“Hắc Long tao không thèm dùng thủ đoạn đê hèn đó”.
“Chẳng phải cả nhà nó có mối quan hệ rất hài hòa sao? Nếu đã như vậy thì tao sẽ đích thân đến đó để cho năm người bọn nó yêu thương nhau và cùng chết trong nhà luôn”.
“Ông đây phải vui vẻ với hai người phụ nữ của nhà đó trước mặt đàn ông của nhà đó, vui vẻ như hiện giờ luôn”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.