Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 257: Mua lại




Lý Phong nói tiếp: “Tôi định dùng đinh sắt, nhưng ở chỗ mấy người không có, nên tôi miễn cưỡng lấy ghim dùng tạm”.
“Sau hai cái tát, kết cục tốt đẹp nhất đó là những chiếc ghim này chọc ra khỏi miệng ông”.
“Chọc nát cái miệng xấu xí của ông”.
“Còn kết quả kém may mắn hơn một chút là ông có thể nuốt một phần nhỏ những chiếc ghim này xuống”.
“Chúng sẽ mắc kẹt trong cổ họng và dạ dày của ông”.
Trong khi nói, Lý Phong dùng ghim ở góc hộp cứa vào cổ họng của Nguyễn Đại Bảo.
Đau âm ỉ!
Sắc nhọn thấu xương!
Nguyễn Đại Bảo không ngừng lắc đầu, ánh mắt tha thiết khẩn cầu.
“Bây giờ ông có thể nói cho tôi biết điều kiện để chấm dứt hợp đồng trong hòa bình được chưa?”
Nguyễn Đại Bảo gật đầu lia lịa.
Vương Tiểu Thất nhận thấy ánh mắt Lý Phong, lúc này mới buông ông ta ra.
Nguyễn Đại Bảo lập tức phun những chiếc ghim trong miệng ra.
Ông ta run rẩy nhìn Lý Phong.
Người đàn ông trước mắt vẻ mặt dửng dưng, nói chuyện thản nhiên như đang nói chuyện phiếm với bạn.
Nhưng anh mang đến một cảm giác vô cùng đáng sợ.
Khi đối mặt với Lý Phong, Nguyễn Đại Bảo có cảm giác như đang đối mặt với một con thú dữ từ thời cổ đại xa xưa.
Chỉ cần một ánh mắt của đối phương đã khiến Nguyễn Đại Bảo sợ đến mất mật!
Nguyễn Đại Bảo vội vàng nói: “Cố Ngôn Hi là ca sĩ nổi tiếng của công ty chúng tôi”.
“Bởi vì cô ta bây giờ có danh tiếng rất tốt trên thị trường và độ hot của cô ta cũng rất cao”.
“Vì vậy nếu tính theo giá thị trường thì ít nhất phải đưa cho chúng tôi một trăm triệu!
Lý Phong gật đầu nói: “Giá cả rất hợp lý”.
Nghe Lý Phong nói như vậy, Nguyễn Đại Bảo mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, Lý Phong lấy trong túi ra một đồng xu đặt lên mặt bàn.
Nguyễn Đại Bảo ngơ ngác nhìn đồng xu trên bàn.
“Đây, đây là gì?”
Giọng điệu Lý Phong vẫn bình thản như trước, nói: “Vừa nãy tôi dùng một tỷ để chuộc lại tự do cho cô ta, ông không chịu”.
“Vậy thì bây giờ tôi chỉ có thể dùng một đồng tiền này để mua lại công ty giải trí của ông thôi”.
Vừa dứt lời, Vương Tiểu Thất bên cạnh ngay lập tức lấy từ trong túi quần sau ra một tờ hợp đồng nhàu nát.
Nguyễn Đại Bảo choáng váng khi nhìn thấy chữ ký ở cuối hợp đồng.
Ông ta đã quá quen thuộc với chữ ký này.
Đây chính xác là nét chữ của Lương Thế Thành, trưởng tộc gia tộc họ Lương.
Nhưng tại sao có thể như vậy?
Dưới trướng công ty giải trí của bọn họ có mười mấy ngôi sao cùng với mấy minh tinh lưu lượng, giá trị thị trường lên đến hơn mười tỷ.
Lương Thế Thành làm sao có thể bán công ty với giá chỉ một đồng?
“Nếu như không tin thì hãy gọi điện cho Lương Thế Thành hỏi xem”.
Nguyễn Đại Bảo không dám lơ là, ông ta vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Lương Thế Thành.
“Chủ tịch…..”
Nguyễn Đại Bảo đang định nói, Lương Thế Thành ở đầu dây bên kia dường như đã biết ông ta định nói gì.
“Có phải có người mua lại công ty chúng ta với giá một đồng không?”
“Vâng ạ, vâng ạ”.
“Lập tức bảo Phòng pháp chế soạn hợp đồng bán công ty cho hắn ta”.
“Nhưng chủ tịch à, hắn ta chỉ trả một đồng, một đồng thôi đấy!”
Mấy cao thủ của gia tộc Lương Thị đã chết rồi.
Lương Thế Thành bây giờ trong lòng hoảng loạn.
Làm gì còn sức để quản lý một công ty giải trí nhỏ dưới trướng tập đoàn nữa?
Ông ta lập tức chửi bới: “Lời của tao, mày nghe không hiểu à? Có cần tao nói lại một lần không?”
“Không cần, không cần ạ, tôi đã hiểu rồi!”
Nguyễn Đại Bảo mồ hôi chảy ròng ròng.
Ông ta không ngờ rằng, người đàn ông vô danh trước mặt lại thực sự mua được một công ty giải trí có giá thị trường lên đến hơn mười tỷ đồng chỉ với giá một đồng!
Anh ta rốt cuộc là ai?
Ngay sau đó, người của Phòng pháp chế đã đến.
Khi bàn giao công ty, Lý Phong bình thản nói với Cố Ngôn Hi: “Từ nay về sau, cô chính là giám đốc của công ty này, ký tên lên đây đi”.
Lúc này, trong văn phòng có mười mấy người.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Lý Phong.
Bọn họ đều cho rằng mình nghe nhầm rồi.
Lý Phong lại nhượng lại công ty cho Cố Ngôn Hi.
Hơn nữa, lời nói của anh rất nhẹ nhàng như thể anh chỉ đưa một hoặc hai tệ cho Cố Ngôn Hi!
Cho đến giờ phút này, những người không quen biết Lý Phong đều cho rằng Lý Phong là người bao nuôi Cố Ngôn Hi!
Cường hào, thật đúng là đại cường hào.
Người ta bao nuôi ngôi sao, chỉ tặng biệt thự, xe thể thao, túi xách hàng hiệu.
Lý Phong thì khác, anh bao nuôi ngôi sao, lại tặng cả một công ty trị giá hơn mười tỷ!
Tất nhiên không một ai trong số họ biết rằng Lý Phong mua lại công ty giải trí chỉ với một đồng.
Nếu không thì bọn họ đều sẽ ngất vì quá ngạc nhiên mất.
Lý Phong không để tâm những suy đoán của đám người này.
Sau khi hợp đồng được ký kết, anh lập tức đứng dậy và rời đi.
Những việc còn lại đều giao cho Cố Ngôn Hi giải quyết.
Lý Phong và Vương Tiểu Thất đến ga ra dưới tầng hầm, Cố Ngôn Hi đột nhiên chạy ra khỏi thang máy.
Khi Lý Phong hạ cửa kính xe xuống, Cố Ngôn Hi xúc động nhìn anh: “Cám ơn anh, cám ơn anh”.
Lý Phong cười lãnh đạm: “Cô là bạn tốt của vợ tôi, giúp cô là việc nên làm”.
“Tôi biết, nhưng tôi thật sự rất cảm ơn anh. Từ nay về sau, tôi có thể đường đường chính chính làm những việc mình muốn rồi”.
“Ra thêm vài bài mới nữa nhé, mọi người trong nhà tôi đều thích nghe cô hát, mẹ tôi mỗi khi nấu ăn dưới bếp lại ngân nga những bài hát của cô đấy”.
“Ừm! Tôi nhất định sẽ cố gắng, tôi nhất định sẽ điều hành thật tốt công ty mà anh đã giao cho tôi!”
Lý Phong khẽ gật đầu, cửa kính xe lại nâng lên, chiếc xe chậm rãi rời đi.
Cố Ngôn Hi vẫn đứng đó, nhìn chiếc xe dần dần đi xa.
Phương Văn Văn lúc này đi tới, đứng ở bên cạnh Cố Ngôn Hi, nhỏ giọng hỏi: “Chị không nói những lời trong lòng mình cho anh ấy nghe sao?”
Cố Ngôn Hi lắc đầu: “Ngoài em ra, Hứa Mộc Tình là bạn tốt nhất của chị”.
Hơn nữa, chị biết rằng dù cho chị có nói, cũng sẽ không có bất kỳ tác dụng gì”.
“Trong mắt của anh ấy chỉ có Hứa Mộc Tình, trên đời này không ai có thể thay thế được cô ấy”.
Lúc này, đôi mắt Cố Ngôn Hi đã long lanh ngấn lệ.
“Chị thừa nhận chị rất thích anh ấy, rất rất thích”.
“Chị sẽ giấu kín tình yêu này trong tim, và viết nó vào trong bài hát của mình….”
Cùng lúc đó, Lương Hàn Thần tức giận đến biệt thự của mình.
Con đường làm ngôi sao của anh ta đã bị Lý Phong hủy hoại hoàn toàn.
Mặc dù bây giờ anh ta vẫn là con trai của thế gia giàu có, không phải lo cơm ăn áo mặc”.
Nhưng, hình tượng của anh ta trong mắt mọi người không còn được hoàn mỹ như trước nữa.
“Không cam tâm! Tôi không cam tâm!”
Lương Hàn Thần chộp lấy chiếc bình quý giá và ném mạnh xuống đất.
“Tôi phải báo thù! Tôi nhất định phải báo thù! Cục tức này không thể nuốt trôi được!”
Lương Hàn Thần tóm lấy vệ sĩ bên cạnh, phẫn nộ hét lớn: “Cậu lập tức đi Đông Hải, lẻn vào và âm thầm giết chết toàn bộ gia đình Lý Phong cho tôi”.
“Cậu chủ, lão gia đã hạ lệnh, hiện tại không ai được tiến vào Đông Hải, nói gì là ra tay với người nhà Lý Phong”.
“Cậu nói gì cơ? Bố tôi sao lại ra lệnh như vậy được?”
“Tôi là con trai của ông ta, lẽ nào ông ta không quan tâm tôi sao?”
“Hắn ta làm tôi mất mặt với toàn thể gia tộc, lẽ nào lại bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy sao?”
Lương Hàn Thần luôn bị nhốt trong biệt thự, anh ta không hề biết rằng gia tộc Lương Thị đã bị thiệt hại nặng nề như thế nào.
Hiện giờ, nhà họ Lương đã hoàn toàn phong tỏa tin tức không cho người ngoài biết chuyện này.
Một khi người ngoài biết được các cao thủ của gia tộc Lương Thị đều đã chết hết.
Sợ rằng tất cả tài sản của gia tộc bọn chúng sẽ bị chín gia tộc còn lại nuốt chửng trong thời gian ngắn. ngôn tình sủng
Lúc này, Lại Tranh Hồng âm thầm lẻn vào.
Buổi tối hôm qua mặc dù giữ được mạng sống nhưng đến bây giờ mông của anh ta vẫn rất đau.
Anh ta vô cùng phẫn nộ.
Lại Tranh Hồng đánh lạc hướng hai vệ sĩ và nói nhỏ với Lương Hàn Thần: “Cậu chủ, tên Lý Phong này chúng ta không động vào được, thực lực của hắn rất mạnh”.
“Lão gia nếu như không ra tay, chúng ta nhất định sẽ không đối phó được hắn”.
“Nhưng chúng ta có thể tìm một cách khác”.
“Đừng vòng vo nữa, nói mau”. Lương Hàn Thần vẻ mặt sốt ruột.
Nụ cười của Lại Tranh Hồng dần trở nên xấu xa: “Người của chúng ta bây giờ đều bị lão gia khống chế, khó mà ra tay được”.
“Nhưng cậu chủ có thể mượn tay kẻ khác”.
Lương Hàn Thần suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
“Bình thường những người tôi quen đều là mấy tên đầu óc bã đậu”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.