Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 51: Bà đây không tha cho anh




Tuy Trương Toàn Vũ có xuất thân côn đồ, nhưng không thể nhìn ra chút khí chất lưu manh nào trên người hắn cả.
Khí chất trên người còn có vẻ rất nho nhã là đằng khác.
Hắn mặc bộ vest thẳng thớm, trên tay đeo đồng hồ Rolex, mang dáng vẻ của một người thành công.
Hắn cầm điện thoại bấm xuống phím nghe: “Đại ca”.
Trong điện thoại vang lên giọng nói của Hoàng Chấn: “Cậu đang ở đâu?”
“Hai ngày nay em không ở Giang Châu, phải đến Đông Hải bàn chút chuyện”.
“Được, nếu cậu đã đến Đông Hải rồi thì thuận đường làm giúp tôi một việc”.
“Đại ca nói đi ạ”.
Có hai người tên là Lý Hùng và Hứa Hiếu Dương, cậu đánh gãy tay chân bọn họ, còn người phụ nữ tên Hứa Mộc Tình thì đem về đây cho tôi”.
Trương Toàn Vũ ung dung nói: “Chuyện nhỏ, đại ca đợi tin của em đi”.
Vừa cúp máy, bên cạnh đã có người nói.
“Anh Vũ, em khá quen thuộc với vùng Đông Hải, nhưng thật sự chưa từng nghe nói tới Lý Hùng và Hứa Hiếu Dương này”.
“Sao đại ca lại kêu anh đi đối phó với hai nhân vật nhỏ không chút tiếng tăm nào thế?”
Lúc này, Trương Toàn Vũ nói: “Chuyện nhỏ thế này không cần hỏi nhiều nữa”.
“Cậu đi kêu Lão Hổ dẫn mấy người đánh Lý Hùng và Hứa Hiếu Dương tàn phế, sau đó dẫn Hứa Mộc Tình về Giang Châu, hiểu chưa”.
“Vâng!”
Trương Toàn Vũ im lặng một lát rồi nói tiếp: “Kêu Lão Hổ ra tay nhẹ thôi, đừng giết chết, đại ca của tôi muốn hàng sống”.
Cùng lúc đó, trong một căn biệt thự xa hoa giữa sườn núi Giang Châu.
Hứa Phi Phi mặc váy dạ hội đắt tiền gợi cảm lạnh lùng ngồi trên sofa.
Hứa Phi Phi đứng hàng thứ ba trong nhà họ Hứa.
Từ nhỏ đã không được bố mẹ yêu thích.
Bà ấy tính cách phản nghịch, mười sáu tuổi đã bỏ quê hương lên thành phố phát triển cùng với mối tình đầu.
Liều mạng hai mươi mấy năm, bà ấy cũng đã có mạng lưới quan hệ của riêng mình.
Đừng thấy Hứa Phi Phi chỉ là một người phụ nữ.
Bà ấy làm việc rất cứng rắn.
Hơn nữa thủ đoạn còn tàn nhẫn, nham hiểm giả dối, được gọi là “sói mẹ Đông Hải”!
Mấy năm nay người thua dưới tay bà ấy, cả hai tay cũng đếm không hết!
“Cô, cô về với con đi, trong nhà đang cần cô lắm!”
Hứa Thiên Tứ quỳ trước mặt Hứa Phi Phi than thở khóc lóc.
“Tôi và nhà họ Hứa của các người đã không còn quan hệ gì nữa”.
“Nếu không phải nể tình trước đây tôi từng bế cháu, thì cháu đã bị đá ra ngoài từ lâu rồi”.
“Cô à! Cô về nhanh đi, ông nội sắp không xong rồi!”, Hứa Thiên Tứ đau xót la lên.
“Cháu nói cái gì?”
Hứa Phi Phi đứng bật dậy, sắc mặt tái nhợt!
Nhìn thấy thái độ này của Hứa Phi Phi, Hứa Thiên Tứ thầm thấy đắc ý.
Bố nói đúng thật.
Dù cô mình có tiếng là “sói mẹ Đông Hải”, nhưng thật ra vẫn là một đứa con gái rất hiếu thảo.
Hứa Phi Phi kéo áo Hứa Thiên Tứ, xách cả người anh ta lên.
Sự tức giận khiến nếp nhăn nơi khoé mắt bà ấy cũng bắt đầu run rẩy!
“Nói mau, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Hai tháng trước tôi còn thấy ông ta lên tivi, sao bây giờ đột nhiên lại xảy ra chuyện chứ?”
“Cô, là chú hai! Đều tại chú hai đó ạ!”
“Từ sau khi chú hai bị tai nạn, ông nội đã nghĩ hết cách bù đắp cho chú ấy”.
“Nhưng chẳng những chú hai không biết ơn còn cho rằng tất cả chuyện này là ông nội gây ra, còn hận ông nội nữa”.
“Đồ đê tiện Hứa Mộc Tình kia còn cấu kết với người ngoài, chẳng những cướp tài nguyên của tập đoàn chúng ta còn thành lập một tập đoàn chó má tên là Lăng Tiêu gì đó”.
“Ông nội bị cả nhà chú hai chọc giận đến nhập viện đó ạ!”
“Cô, xin cô mau về đi!”
“Lúc cháu đến, tim ông nội đột nhiên ngừng đập, bác sĩ còn đang cấp cứu!”
Trong phòng khách lập tức vang lên tiếng kêu to của phụ nữ!
“Hứa Hiếu Dương! Tên khốn này, bà đây không tha cho anh đâu!!”
Giang Châu đến Đông Hải, đi nhanh cũng chỉ mất hai tiếng.
Một chiếc Mercedes-Maybach chạy như bay trên đường!
Hơn một tiếng sau, khu chung cư Dương Quang.
Liễu Ngọc Phân đặt một bát canh sườn củ sen nóng hổi lên bàn.
Bên bàn ăn, hai bố con Hứa Mộc Tình và Hứa Hiếu Dương đang cùng nhau bàn kế hoạch thu mua một xí nghiệp nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.