"Nếu anh không đi thì đừng trách chúng tôi không khách khí".
Nói xong, tên cầm đầu ra hiệu cho hai tên bảo vệ đứng kè kè bên cạnh Lý Phong.
Sau đó chúng kéo cánh tay anh, định nhấc anh ra ngoài.
Nhưng hai tên bảo vệ to con đứng sau lưng Lý Phong.
Dù bọn chúng có gồng thế nào cùng không sao nhấc nổi anh.
Lý Phong giống như pho tượng mấy trăm cân, thậm chí còn nặng hơn cả tượng đá.
Lý Phong nhìn hai gã bảo vệ, tay vung nhẹ một cái.
Hai tên đó đã bị Lý Phong đánh văng ra.
Bọn chúng bay qua đỉnh đầu mọi người, ngã rầm xuống cửa sảnh tiệc.
Mọi người sốc!
Bọn họ trợn mắt há miệng nhìn Lý Phong, không ai ngờ một người nhìn bình thường như Lý Phong lại khỏe thế.
Lý Phong bước đến trước mặt Hứa Mộc Tình cười nói.
"Bà xã, chúng ta đi thôi, sắp đến giờ rồi".
Cố Ngôn Hi đứng bên hỏi: "Sắp đến giờ gì thế?"
Lý Phong cố tình quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường gần đó.
"Tầm nửa tiếng nữa nơi này sẽ bị nước nhấn chìm".
Hứa Mộc Tình hiểu rất rõ thực lực của Lý Phong, cô cũng biết khi gặp chuyện lớn anh nghiêm túc hơn ai hết.
Vừa nghe Lý Phong nói thế, sắc mặt Hứa Mộc Tình lập tức thay đổi.
Cô vội hỏi: "Chồng ơi, thật sao? Hòn đảo nhỏ này sắp bị nước nhấn chìm thật á?"
Lý Phong khẽ gật đầu.
"Ừ, không còn nhiều thời gian nữa. Chúng ta mau đi thôi, anh chuẩn bị sẵn trực thăng rồi".
Lúc Lý Phong nói thế, mọi người xung quanh cười vang.
"Vừa nãy tôi có nghe nhầm không thế, hắn nói hắn chuẩn bị trực thăng rồi đấy".
"Trực thăng gì cơ, trực thăng làm bằng giấy á?"
"Chém gió thành thần. Diện tích đảo này nhỏ thế, máy bay bình thường không thể hạ cánh được. Cả hòn đảo này cũng chỉ có cô ba nhà họ Trần mới có thủy phi cơ".
"Chả nhẽ tiền tài và thực lực của hắn còn trên cơ cô ba nhà họ Trần à?"
"Ha ha ha, anh đừng đùa nữa".
"Ha ha ha, đây là chuyện buồn cười nhất tôi nghe được trong mấy ngày qua đấy".
Đám đông nhìn Lý Phong như nhìn thằng ngu.
Trong mắt bọn họ, Lý Phong đúng là thằng ngu hết thuốc chữa.
"Này, óc cậu có phải làm từ bã đậu không thế?"
"Trời đất ơi! Không ngờ tôi lại hít chung bầu không khí với một thằng hèn lâu như thế".
"Mau đuổi hắn đi đi, cứ thấy hắn tôi lại buồn nôn".
Lý Phong nhìn lướt qua đám người này.
Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười khẩy.
Một lũ ngu tự cho mình là đúng.
Anh không thèm nói gì nữa, xoay người rời đi.
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi liếc mắt nhìn nhau, bọn họ không chút nghi ngờ hay chần chờ, lập tức đuổi theo bước chân của anh.
Trần Du Khê không hiểu gì về Lý Phong.
Cũng không biết có chuyện gì sắp xảy ra.
Cô ấy vội nắm lấy tay Hứa Mộc Tình hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Hứa Mộc Tình nói:"Tôi cũng không rõ. Nhưng cô ba à, vừa nãy cô cũng thấy rồi đấy".
"Nói thật tôi hơi thất vọng".
"Tôi không thể tiếp tục ở lại đây nữa, giờ chúng tôi sẽ rời đi ngay".
Trần Du Khê cười gượng, cô ấy lớn lên trong môi trường như vậy.
Cô ấy hiểu rõ hơn ai hết dưới lớp mặt nạ của những kẻ giả dối này là gương mặt thế nào.
Thực ra cho dù Lý Phong không nói gì cả.
Hứa Mộc Tình cũng không thể tiếp tục ở đây được nữa.
Ban đầu Hứa Mộc Tình còn cảm thấy cô ba mời những cậu ấm cô chiêu này đến, cho dù bọn họ không lịch sự như lời đồn.
Thì ít nhất cũng phải biết cách cư xử với người khác chứ.
Nhưng giờ cô không thấy điều đó trên khuôn mặt hay trong mắt họ.
Cô chỉ thấy ở bọn họ sự kiêu căng tự đại, không coi ai ra gì.
Cô chả thèm tiếp tục giao lưu với bọn họ nữa.
Dù sao Trần Du Khê cũng là chủ nhân của bữa tiệc này.
Cô ấy không thể bỏ đi nhưng ít nhất cô ấy vẫn tiễn ba người Hứa Mộc Tình ra cửa.
Trần Du Khê nắm chặt tay Hứa Mộc Tình nói.
"Tôi hi vọng chuyện tối nay sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta".
Hứa Mộc Tình cười nói: "Tôi rất vui khi quen biết cô, sau này có thời gian chúng ta nói chuyện tiếp nhé".
Hứa Mộc Tình vừa nói xong, bên cạnh có một chiếc ô tô đi đến.
Trần Du Khê nói với Hứa Mộc Tình: "Tôi đã chuẩn bị sẵn xe cho mọi người rồi".
"Mọi người ngồi thủy phi cơ của tôi đi đi".
Hứa Mộc Tình cười nói: "Nếu chồng tôi đã chuẩn bị sẵn trực thăng thì không cần phiền cô nữa".
Trần Du Khê nhìn Hứa Mộc Tình.
Cô ấy không ngờ người phụ nữ thông minh như Hứa Mộc Tình sẽ tin những lời Lý Phong nói.
Bởi vì Trần Du Khê hiểu rõ nơi này.
Diện tích của hòn đảo này không lớn nên không thể xây dựng sân bay.
Ở đây chỉ có thủy phi cơ mới hạ cánh được.
Tuy là trực thăng có thể hạ cánh ở đây nhưng Trần Du Khê nghĩ. ngôn tình ngược
Hòn đảo này không có chỗ nào để trực thăng hạ cánh cả.
Bởi vì bình xăng của trực thăng không đủ lớn, không thể bay được xa.
Tiêu Hợp Trịnh đứng trong đám đông vẫn luôn tìm cơ hội lập tức bước ra ngoài.
"Cô Hứa, tôi không hiểu sao cô lại tin một cái cớ vụng về như vậy, thậm chí đây là lời nói dối".
"Chả nhẽ bình thường cô vẫn sống trong sự dối lừa như thế này sao".
Lời nói của Tiêu Hợp Trịnh khiến đám đông hoàn hồn.
Đàn bà thì ghen tị với sắc đẹp của Hứa Mộc Tình, đàn ông thì thèm nhỏ dãi thân hình của cô.
Thế là đám người này bắt đầu chửi bới Lý Phong.
Thậm chí còn có người chửi Hứa Mộc Tình.
Ngay sau đó, có một âm thanh rất lạ từ trên trời vọng xuống.
Bỗng nhiên có một người giơ tay chỉ lên trời nói.
"Ơ, cái gì kia?"
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn.
Trên trời phía xa có một điểm đen đang bay về phía bọn họ.
Tốc độ của nó rất nhanh.
Đến lúc nhìn rõ thì đám người kể cả Tiêu Hợp Trịnh trợn mắt há mồm.
Là trực thăng!
Mà còn là một chiếc trực thăng được trang bị hạng nặng.
Nó to gấp bảy tám lần chiếc trực thăng mà bình thường bọn họ nhìn thấy.
Nhìn cứ như cái hamburger trong không trung vậy.
Cái trực thăng này thậm chí có thể nhấc một chiếc xe tăng lên, vận chuyển đến chiến trường.
Trực thăng từ từ hạ cánh trong sự ngạc nhiên của mọi người.
Nhưng cánh quạt của nó xoay mãi.
Gió to đến mức mọi người không thể mở mắt nhìn.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Lý Phong bước lên.