Hóa Ra Chúng Ta Vẫn Còn Yêu

Chương 133: Em nên ở giá đi, tôi lấy em!




Kết thúc buổi đấu giá, mọi người được tham gia một buổi tiệc yến tiệc khác ở trên thuyền. Còn riêng Tôn Uyển Đình lại được trợ lí của ông bà Âu mời đi ăn ở một căn phòng cùng với họ. Ban đầu cô cũng có chút ngại, nhưng mà muốn trốn cũng không thể nên phải đi theo!
Không ngờ căn phòng này lại là phòng ăn, bên trong không chỉ có ông bà thôi đâu, mà còn có cả Âu Dương Vũ Thần.
Cô lại quên mất đi việc này, cuối cùng là phải dùng bữa chung. Bà vui vẻ tiếp đón cô nồng hậu: " Tiểu Đình tới rồi à, nhanh chóng ngồi xuống rồi ăn thôi. "
Uyển Đình nhìn tổng quan bàn ăn này, vốn dĩ chỉ có bốn cái ghế, sắp xếp thật là khéo lại để cô ngồi kế Vũ Thần nữa.
- Có chuyện gì sao? _ Thấy cô chần chừ một hồi, Trình Hạ Linh lại lên tiếng để nói. Cuối cùng cũng không còn cách gì nữa cô đành chấp nhận ngồi xuống kế bên anh, ông Lãnh Hiên cùng vợ mình thấy vậy liền không khỏi cười tủm tỉm vui vẻ, giống như là có sắp đặt trước?
- Mau ăn đi, đã lâu rồi chúng ta không có cơ hội tốt như vậy. _ Ông Lãnh Hiên lên tiếng xóa tan bầu không khí cứ thế mà ăn thoải mái. Xuyên suốt bữa ăn, ở trong đây cô cảm giác có chút bứt rứt!
- Nếu tôi nhớ không lầm.. em thích ăn cá chiên nhất đúng chứ? Vậy thì cứ ăn nhiều vào. _ Vũ Thần vui vẻ gắp lấy cả một miếng cá chiên to để vào chén cô.
Vũ Thần... Làm sao lại biết cô thích ăn cá chiên? Trước đây có quan tâm cô à.
- Cảm ơn, tôi ăn được chứ không thích gì cả. _ Thích cá chiên thì thích nhưng cô không để cho anh tấn công thế này. truyen bac chien
Theo đuổi gái trẻ qua đường bao tử có vẻ hợp lý, nhưng mà cô đã là phụ nữ ở ngưỡng ba mươi rồi.. hơn thế cũng đã có con.. chiêu này đối với cô vô dụng!
Theo đuổi qua đường bao tử, thất bại!
- Hai đứa này, làm gì mà xưng hô lạnh nhạt như vậy? _ Không khí trong giây lát liền bị trùng xuống bởi câu nói của cô, Trình Hạ Linh bà liền đổi cách lập tức. Uyển Đình nghe bà hỏi như vậy là không biết nên trả lời ra sao, thì người kia đã trả lời trước rồi: " Uyển Đình đã nói với con li hôn rồi thì là người xa lạ mà thôi. " _ Người đàn ông khốn khiếp này muốn kiếm chuyện với cô hay gì?
Rõ ràng hàm ý của anh ta, là muốn để cho ông bà Âu chỉnh cô đây mà. Cả hai ông bà nghe thấy thế liền nói: " Không sao, không sao... Dù gì tiểu Đình cũng sắp kết hôn rồi. " _ Không ngờ rằng họ lại đứng về phía cô mà chỉnh lại anh?
- Khi nào định ngày rồi hoàn thành tất cả mọi việc, con sẽ gửi thiệp tới cả hai bác. _ Uyển Đình liền vui mừng, trong lòng như đang nở hoa. Cứ ngỡ ông bà,  ủng hộ chuyện cô đi thêm bước nữa?!
Sau đó cô xoay sang nói với anh: " Còn chồng cũ, anh có muốn chúc phúc  tôi không vậy? " _ Âu Dương Vũ Thần liền bị sặc, giọng trầm lại mà nói: " Em thử nghĩ xem? Tôi làm sao có thể nhìn  vợ cũ của mình đi thêm bước nữa chứ? "
- Biết làm sao đây, con cũng đã có rồi.. Không lẽ tôi ở giá? _ Uyển Đình không vừa gì mà trả lời lại. Vũ Thần lại trừng mắt nói lớn: " Em ở giá đi, tôi lấy em. "
- Âu Dương Vũ Thần, não anh bị tắt à? Nói mãi vẫn không hiểu, anh nghĩ anh xứng sao? _ Cô nói xong liền khiến hai ông bà cười rộ lên. Đừng có mơ mà tôi lấy anh, tôi vẫn còn chưa trả thù xong.
Bữa cơm cứ như vậy mà trôi đi, không bình lặn một chút nào cả. Trước khi đi về phòng bà Trình còn kêu người đem lên mấy ly rượu trái cây, nói rằng hôm nay phải ăn rồi uống một bữa ra trò là mới vừa ý của bà được. Cô cũng không có chút nghi ngờ gì mà cầm lấy uống..
Sau đó, ai rồi cũng về phòng nấy. Trên đường về phòng, Vũ Thần cứ đi theo ở phía sau khiến cô không khỏi điên tiết quay lại nói: " Anh có bệnh à? Đi  theo tôi làm gì. " _ Anh cũng không rõ cái lý do gì mà mình bị chửi oan như vậy, rõ ràng đây là đường về phòng anh mà?!
- Phòng tôi là 1010 em có thấy không?
Cô nhìn lại chìa khóa phòng của mình thì lại thấy số 0910, hóa ra là kế nhau!
Ai mà sắp xếp khéo quá vậy, lại còn kế nhau như vậy... cảm giác vừa quê vừa khó chịu trong người cô xoay người đi tiếp. Vào được đến phòng, cô liền nằm ngã xuống giường, cơ thể cảm thấy rất nóng bức, cứ như bị hạ xuân dược rồi.
Trong phòng đã mở máy lạnh.. nhưng cô vẫn thấy nóng, mồ hôi nhễ nhại. Từ nãy đến giờ đã mười lăm phút rồi, khó chịu lại càng thêm khó chịu. Cô thật là rất bức bối, thần trí lại mơ hồ, mở cửa đi ra ngoài lại thấy Vũ Thần ngồi ngay trước cửa phòng mình? Nhìn dáng vẻ lại rất khổ sở, không còn ý thức được!
Khi nãy, cô đã thấy anh đi có chút xiêu vẹo đi không vững thật sự nãy giờ vẫn ngồi ở đây sao? Vũ Thần hé mắt ra  lại thấy có người phụ nữ nào đó ở trước..
Không nhịn được liền kéo tay người ta xuống, trước mắt dần trở nên mơ hồ.. Anh đang hôn một ai đó nhưng lại chả biết là ai: " Giúp tôi.. tôi bị trúng xuân dược rồi. "
- -----------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.