Tịch Dã được rất nhiều người yêu thích.
Bình thường, bệnh hoạn, cuồng tín, ôn nhu, nhưng đều không có ngoại lệ, chúng tồn tại vô cùng ngắn ngủi, không cần chờ đến hồi kết, thậm chí không cần ngoại lực cản trở, cũng sẽ tự vỡ tung như bọt nước.
Tiết Minh lãng chính là ví dụ thường thấy nhất.
Cho nên khi trước đó Cố Tông thổ lộ, Tịch Dã vẫn chưa quá để ở trong lòng, y không chán ghét Cố Tông, đối phương lại biết giữ chừng mực, lưu ở bên người cũng không có gì.
Dù sao y cũng không có ý định thật sự dùng Cố Tông như một con chim hoàng yến.
1101 khiếp sợ: [Dùng?]
Đây là lời mà một hệ thống thuần khiết có thể nghe sao?
Tuy nhiên nó một chút cũng không lo đối phương sẽ xằng bậy, dữ liệu lớn của các thế giới trong quá khứ nói cho nó biết rằng, Tịch Dã, ___ một ký chủ xinh đẹp với diện mạo trời sinh đã vượt quy chuẩn, khả năng cao là một người tính cách lãnh đạm, từ đó đến giờ chưa có một lần nào nó phải thăm phòng tối. (zị chắc sắp rồi đó thống ơi:>>)
Tô Thanh Duyệt giữa chừng rời khỏi, Tiết Minh Lãng với thiết lập sư huynh luôn lấy lòng tự nhiên cũng không có khả năng tiếp tục tham gia, khách mời cố định thiếu đi hai người, tổ tiết mục "Cùng nhau du hành" sầu đến trọc cả đầu, phải lùi lại thời gian ghi hình, dựa vào hàng tồn kho trước đó để cầm cự.
Nhờ chuyện này, Tịch Dã bị một chú chó lớn nào đó năn nỉ ỉ ôi ấn trên giường bệnh nghỉ ngơi suốt một tuần, xương cốt nằm đến mềm mới được bác sĩ cho phép xuất viện.
Chuyển tiền chuyển đến là vui vẻ, vào ngày xuất viện, thủ tục đổi công ty của Cố Tông vừa vặn hoàn tất, Chu Minh đưa Tịch Dã về, lại tự nhận săn sóc đến ký túc xá của Cố Tông dạo qua một vòng, trực tiếp thu dọn đóng gói cả người lẫn hành lý, đồng loạt đưa đến trước cửa nhà Tịch Dã.
Tịch Dã ngoài cửa nhà đột nhiên có thêm một chú chó lớn:...
"Anh Chu nói hôm nay sẽ có rất nhiều phóng viên ngồi canh bên cạnh bệnh viện, nên anh ấy không cho em đi," không chút khách khí vào cửa, Cố Tông thuần thục đổi sang đôi dép lê mình đã từng mang, "Hành lý có hơi nhiều, thầy Tịch có thể cho em mượn nửa tủ quần áo không? Còn có vài chậu sen đá, để ngoài ban công được không?"
Hoàn toàn bỏ lỡ cơ hội đuổi người ra ngoài, Tịch Dã chậm miệng, tủ quần áo treo đầy áo sơ mi đã bị hoodie và áo thun màu sắc rực rỡ xâm chiếm, treo thành đống ở một góc.
Ban công trống vắng cũng nhiều thêm những mảng màu xanh lục, những đồ ăn hết hạn trong tủ lạnh bị vứt bỏ, đổi thành rau củ trái cây tươi mới, phòng làm việc hiếm khi mở ra đã chất đầy nhạc phổ cùng đàn ghi-ta rõ ràng không liên quan đến việc diễn xuất.
Chiếc nồi trong phòng bếp đang nấu món canh theo công thức chính mình hướng dẫn, Tịch Dã đang ngồi trên sô pha xem kịch bản, trước mặt là Cố Tông đang vừa lau sàn vừa ngân nga.
Trầm thấp, giai điệu nhẹ nhàng, tuy không có câu từ, nhưng lại thật êm tai.
Tịch Dã ngước mắt: "Mới viết?"
Cố Tông: "Đúng vậy, còn có mấy bài đã viết xong, đều gửi cho anh Chu."
Tịch Dã: "Tại sao không công bố?"
Cố Tông thản nhiên: "Công ty trước không có nhiều cơ hội sáng tác độc lập."
"Nhưng bây giờ thì khác rồi," vừa vặn đẩy cây lau nhà ra sau ghế sô pha, Cố Tông khom lưng, hôn chụt một cái lên sườn mặt thanh niên, "Cảm ơn thầy Tịch."
"Anh là ngôi sao may mắn của em đó."
Ngôi sao may mắn?
Bàn tay chống trên chỗ tựa lưng của sô pha vẫn còn vết sẹo do bị mảnh vỡ của máy quay quẹt trúng, chân nhảy từ ký túc xá xuống cũng phải khâu vài mũi, điều đầu tiên Tịch Dã nghĩ tới toàn là những thương tổn bản thân mang đến cho Cố Tông, nhưng Cố Tông lại không nghĩ như vậy.
Con ngươi đối phương sạch sẽ, sáng ngời, tràn ngập sự vui sướng chân chính, thanh niên khí chất u ám bị nhìn chằm chằm vài giây, đột nhiên nói một câu: "Nồi canh sắp cạn."
Cố Tông lập tức ném cây lau nhà xuống, chạy như bay vào phòng bếp.
1101: [Tim cậu đang đập nhanh.]
Tịch Dã:...
1101: [Tôi là hệ thống, sẽ không mắc sai lầm.]
Tịch Dã: [... Im lặng.]
Hảo tâm nhắc nhở lại bị nạt, 1101 rất là tủi thân, cục mau xuyên cũng không phải miếu hòa thượng, thật sự muốn yêu đương cũng không sao cả.
Số liệu bay tứ tung, nó tìm được một cái cớ hợp lý: ["Chiến Triều" sắp quay rồi.]
"Chiến Triều", nhờ nó mà Tiết Minh Lãng một lần lấy được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, từ lưu lượng bước lên hàng ngũ diễn viên phái thực lực phim điện ảnh chiến tranh, cũng vì tác giả chủ yếu viết từ góc nhìn của Tô Thanh Duyệt, nên có rất ít chi tiết miêu tả về bộ phim này trong nguyên tác, nội dung buổi thử vai, từng cốt truyện của các nhân vật hết thảy đều không nhắc đến, chỉ có tình tiết Tô Thanh Duyệt ngọt ngào đến thăm ban.
Tuy nhiên, các tình tiết mơ hồ chưa bao giờ là trở ngại đối với Tịch Dã.
Thân là nhân vật phản diện chính, y đã cùng vai chính đấu với nhau quá nhiều lần, một Tiết Minh Lãng cũng không có gì đặc biệt, ba ngày sau, tại hiện trường thử vai, Tịch Dã thành công lấy được vai diễn mà mình muốn.
Tiết Minh Lãng bị thua trước mặt mọi người, sắc mặt xanh mét.
Bởi vì nam phụ trong kịch bản là hình tượng quân sư hào hoa phong nhã, ngoại trừ nam chính, không còn nhân vật nào hắn có thể diễn, chưa bao giờ nghĩ tới Tịch Dã sẽ tranh giành bộ điện ảnh này, hắn thừa dịp xung quanh không có ai, đi theo phía sau thanh niên vào phòng vệ sinh:
"Cậu cố ý."
Những phim Tịch Dã đóng hắn đã đều xem qua, phim chiến tranh từ trước đến nay chưa bao giờ là lựa chọn hàng đầu của đối phương, càng không phải lĩnh vực đối phương am hiểu.
Nhưng hắn vẫn thua.
Dạo gần đây ngủ ngon, biểu tình Tịch Dã tuy vẫn uể oải, nhưng không còn dáng vẻ bệnh tật, vẩy vẩy nước trên tay, y thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy, là tôi cố ý."
Tiết Minh Lãng nghẹn lại, vô số lời chất vấn để buộc đối phương thừa nhận đều mắc kẹt trong cổ họng.
"Làm sao? Lại muốn tìm sư đệ bảo bối của cậu để kể khổ à?" Nhướng mày, Tịch Dã cười, "Nghiệp vụ không được, còn tủi thân cái gì?"
"Hay là nói, bởi vì tôi theo đuổi cậu, nên phải chắp tay dâng lên tất cả những gì cậu muốn?"
Tiết Minh Lãng ngơ ngẩn, nói không nên lời.
Tịch Dã như vậy, bén nhọn, thẳng thẳn, khác xa so với thiếu niên trong trí nhớ lễ phép ôn hòa, nhưng lại vi diệu mà có điểm trùng hợp, cao cao tại thượng, nhìn thoáng qua toát lên một vẻ đẹp sắc bén.
Chỉ với một cái liếc mắt, hỏa khí của hắn liền tiêu tan.
"Tịch Dã," hoãn lại ngữ khí, Tiết Minh Lãng nói, "Tôi không phải có ý tứ này..."
"Tôi chẳng quan tâm cậu có ý tứ gì."
Lạnh lùng ngước mắt lên, Tịch Dã tắt vòi nước: "Muốn có vai diễn thì tới mà đoạt, cần tôi nhắc lại những gì vừa nói để cậu ghi âm luôn không? Dù sao tai tiếng tôi cũng đủ nhiều rồi, thêm một cái cũng không sao."
"Lôi mấy cái cũ ra hoài cũng thật nhàm chán."
Khi sự ôn nhu giả dối do hồi ức mang lại đã phai nhạt, lớp giấy mỏng cuối cùng giữa hai bên đã bị xé toạc, Tiết Minh Lãng làm sao có thể không biết, Tịch Dã bị toàn mạng chửi rủa, sau lưng không thể nào thiếu ảnh hưởng của hắn.
Thanh Duyệt chỉ là rất không có cảm giác an toàn mà thôi.
Tiết Minh Lãng nghĩ, chẳng lẽ những chuyện đó cậu chưa từng làm à?
Lời này hắn đương nhiên không nói ra khỏi miệng, nhưng Tịch Dã có thể đoán được đại khái từ nét mặt của đối phương.
Chán ghét, y nhấc chân, vòng qua Tiết Minh Lãng rời đi. _Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad @chomchomngonnhut, các trang khác đều là reup_
1101 chuẩn xác bổ một đao: [Lêu lêu lêu, cậu ta còn lâu mới đoạt được.]
Tiêu chuẩn lựa chọn nhân vật chính trong phim điện ảnh chính là chỉ luận đến kỹ năng diễn xuất, không sợ cường quyền, sau buổi thử vai, chỉ cần Tịch Dã không làm ra chuyện gì trái pháp luật, nhà họ Tô cũng không thể tạo áp lực.
Tịch Dã nhàn nhạt: [Tôi nhớ rõ trước đây cậu còn muốn tôi phải thu phục cậu ta.]
1101: [Đều là truyện lúc trước, nếu so với tiểu yêu tinh Cố Tông thì tên đó kém xa.]
Ăn trong bát nhìn trong nồi*, do dự không quyết đoán, rõ ràng đã cùng Tô Thanh Duyệt ở bên nhau, còn tới dây dưa với ký chủ nhà mình.
* ẩn dụ cho sự tham lam, giống với "đứng núi này trông núi nọ".
Quả nhiên vẫn là kịch bản của phản diện tương đối sạch sẽ.
"Chiến Triều" chính thức bấm máy là ở một tháng sau, trong thời gian đó còn có các khâu chuẩn bị như hóa trang rồi dàn dựng bối cảnh linh tinh, Cố Tông mấy ngày nay bận thu âm ca khúc, đi sớm về trễ, chỉ đến buổi tối đi ngủ mới có thể nhìn thấy người, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của một cái gối ôm hỗ trợ giấc ngủ.
Dần dần quen với sự tồn tại vừa vô hại vừa hữu dụng của đối phương, Tịch Dã vốn tưởng tối nay lại phải ăn cơm một mình, nhưng vừa vào cửa đã liền bị người ôm vào lòng.
Hơi ngả người ra sau, Tịch Dã áp lưng vào cửa: "Làm sao vậy?"
Cái đầu đang vùi vào cổ y khẽ nhúc nhích: "Chiến Triều."
Buổi thử vai công khai của một đạo diễn nổi tiếng đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý, đặc biệt là khi Tịch Dã và Tiết Minh Lãng đồng thời xuất hiện, bất luận kết quả như thế nào, chỉ một bức ảnh cũng đã đủ lên hot search.
"Em ghen tị." Lời nói không mấy tự tin, Cố Tông há miệng thở dốc, muốn cắn mạnh một cái ở trên vai thanh niên, lại sợ chọc cho đối phương chán ghét, chỉ đành thu lại sức lực, không đau không ngứa mà mài mài.
Tịch Dã hậu tri hậu giác: "Ghen?"
Cố Tông: "Trên mạng đều nói anh đối với anh ta tình cũ chưa dứt."
"Tuy biết đó là giả," không chờ Tịch Dã giải thích, hắn lại nói tiếp, "nhưng mà em vẫn ghen tị."
___ Xem ra có hơi nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức một tiếng thầy Tịch cũng không gọi.
Cho dù lý trí nói với y việc Cố Tông ghen hay không kỳ thật không liên quan gì đến mình, nhưng Tịch Dã lại không quá thuần thục mà vỗ vỗ lưng đối phương trấn an: "Ừm."
Chỉ một chữ này, 1101 nghe được liền đỡ trán.
Cố tình Cố Tông lại rất dễ dụ, bị thanh niên vỗ vài cái, hai mắt đã sáng lấp lánh ngẩng đầu lên, sự phiền muộn bị cuốn đi, cảm thấy mỹ mãn cười nói: "Thầy Tịch đang dỗ em đó à?"
Thầy Tịch...
Thầy Tịch lại vỗ tiếp, gật đầu: "Ừ."
Như thể nhận được tín hiệu gì đó cho phép ăn cơm, thiếu niên một giây trước còn rất ngoan ngoãn đột nhiên thẳng lưng, bóng dáng hoàn toàn bao trùm lấy Tịch Dã, hôn lên miệng thanh niên.
Khác với nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt nước khi ở bệnh viện, lần này hắn rõ ràng muốn thâm nhập sâu hơn, nhưng lại ngây ngô không hiểu được quy luật, khiến cho Tịch Dã có hơi đau.
Nhưng chính nhờ chút đau đớn này lại khiến cho thanh niên há miệng ra, hơi ấm không thuộc về chính mình hung hăng xông vào, công thành đoạt đất, sau đó giống như bỗng nhiên nhớ tới cái gì, liền thả chậm tiết tấu.
Theo bản năng duỗi tay muốn đẩy người ra, Tịch Dã vừa động một cái, cổ tay phải đã bị người bắt được, đem ấn ở trên cửa.
Chất giọng khàn khàn, Cố Tông nói: "Thầy Tịch."
"Dỗ em tiếp đi mà."
Rõ ràng là đang bắt nạt người khác, nhưng ngữ khí của hắn lại nghe vô cùng đáng thương, ngay cả một người như Tịch Dã bị bao nhiêu thế giới tra tấn đến lãnh tâm lãnh phổi, cũng có một góc bị tan chảy.
Hơi thở đan xen càng lúc càng dồn dập, nụ hôn thuần khiết tưởng chừng như chỉ chạm môi đã thay đổi, quấn quýt gợi lên một chút mơ hồ, một tiếng nước ái muội.
Dưỡng khí sẵn có đang trở nên loãng hơn.
Không kiềm chế được nâng tay lên, đầu ngón tay Tịch Dã gắt gao nắm chặt cổ áo người trước mặt: "Chậm lại..."
Một đôi môi khác đã nuốt xuống những lời y sắp sửa nói ra.
Hơn một phút, hoặc là lâu hơn, ánh đèn chập chờn ở huyền quan rốt cuộc đã yên tĩnh trở lại.
Mình hôn thầy Tịch.
Thật thoải mái.
Không làm theo hướng dẫn.
Thật thoải mái. Đam Mỹ Trọng Sinh
Còn cắn vào miệng của thầy Tịch.
Thật thoải mái.
Quần áo nhăn nhúm đến kỳ cục, lỗ tai ửng đỏ như thể vừa bị lửa thiêu, Cố Tông thở hổn hển, nhìn chằm chằm đôi môi so với bình thường càng thêm đỏ tươi ướt át của thanh niên, hắn do dự hồi lâu, mới thật cẩn thận hỏi: "Thầy Tịch."
"Em biểu hiện có tốt không?"
"Nếu là không tốt..." Chưa chờ được câu trả lời đã nhìn thấy vết thương nào đó do chính mình gây ra, hắn náy náy nghiêng người về phía trước, giống một con Husky vừa nghịch phá, cụp đuôi xuống, nhẹ nhàng liếm một chút máu đang rỉ ra, "Em sẽ cố gắng hơn, để lần sau, lần sau cho anh càng thoải mái."
"Được không?"
"Anh ơi."