Ngọc Sanh Hàn rất buồn bực, hắn cho tới giờ chưa từng gặp qua cô gái nào giống như vậy, máu lạnh, chẳng lưu tình.
Lần này ngay cả sao cũng không thấy, trực tiếp hôn mê luôn.
Hương Diệp vặn vặn cổ tay có chút tê, lần này dùng sức thật là mạnh, trên đất vừa đúng còn lại bốn đoạn ngọc như ý , nếu mà lần này còn không được, cô cũng chẳng còn ngọc như ý mà đập anh ta.
Hương Diệp nhìn gáy của Ngọc Sanh Hàn mọc lên hai cục u bự, im lặng một lúc lâu, đột nhiên phì cười một tiếng, đây đúng là, kỳ cảnh!
Nếu mà Ngọc Sanh Hàn thật trở lại nhưng lại trở thành ngu dại, đó chẳng phải là lỗi của cô sao?
Thật ra thì, cô cũng đâu phải thật sự máu lạnh như vậy.
Trong lòng Hương Diệp biện giải cho bản thân như vậy, lại nghiêng người đỡ Ngọc Sanh Hàn nằm cho tử tế, sau đó mình ngồi trên giường, chờ.
Lần này Ngọc Sanh Hàn ngất hoàn toàn, Hương Diệp bất đắc dĩ, lại bước thong thả đến bên cạnh khóm sen tím kia, cẩn thận bắt đầu nghiên cứu cánh hoa….
“Aiz…” Sau lưng tựa hồ như truyền đến một tiếng thở dài, Hương Diệp chợt quay đầu, lại thấy Ngọc Sanh Hàn đã tỉnh dậy tự lúc nào, cô không nói gì, chờ xem kết quả.
“Rót cho tôi chén trà.” Giọng điệu ra lệnh, mặt lạnh như băng, là anh ta, Hương Diệp cười thầm, xem ra là thất bại, nhưng không biết sao, lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, xoay người rót cho hắn một chén trà, sau đó đưa cho hắn.
Ngọc Sanh Hàn nhận lấy chén trà, mới vừa uống một hớp, lại nghe cô hỏi, “Hay là, thử lại lần nữa?”
Ngọc Sanh Hàn thiếu chút nữa thì phun hết nước trà vừa mới uống ra, mắt lạnh tỏa ra hàn băng vạn trượng đến trừng cô, một câu nói đến nghiến răng nghiến lợi, “Tôi không cho phép!”
Hương Diệp bĩu bĩu môi, giống như chẳng sao cả quay đầu, không nói thêm gì nữa, Ngọc Sanh Hàn nhìn cái vẻ mặt kia của cô, trong lòng rất hoài nghi có phải cô ta không phải gõ mãi thành nghiện rồi chứ, dù có như vậy, đầu của hắn cũng chịu không nổi sự giày vò này được nữa, mặc dù thân thể này không phải của hắn, nhưng là nói kiểu gì thì, sau này cũng chỉ có thể dùng thân thể này thôi.
“Anh định thế nào?” Hương Diệp thấy anh ta có vẻ như đã làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng liền hỏi, Ngọc Sanh Hàn liếc cô một cái, “Cô nói xem?”
“Nước không thể một ngày không có vua.” Hương Diệp nhàn nhạt buông một câu, lại nói rõ trách nhiệm hắn phải gánh vác, Ngọc Sanh Hàn hừ lạnh một tiếng, “Tôi biết.” Nếu trời cao đã cho hắn địa vị chính chủ thiên hạ, hắn cũng không cần kiêng dè gì nữa, hắn chính là một kẻ có dã tâm, chỉ là bởi vì thân phận Ngọc nhị thiếu gia, đành phải ớ dưới trướng anh cả, nhưng mà ở đây, hắn sẽ không cần băn khoăn gì nữa đúng không?
Hương Diệp nhìn hàn quang lạnh lùng trong đôi mắt hắn, cái loại ánh mắt tràn đầy dã tâm cùng tôn quý tối cao, tràn đầy mưu tính bá chủ, Hương Diệp có chút lo âu, để cho một người đàn ông như vậy làm Quốc quân của nước Tây Ngọc sẽ không có vấn đề gì chứ? Hương Diệp thậm chí hoài nghi, cô không phải đã đánh thức một con mãnh thú đang ngủ say đấy chứ?
Ngọc Sanh Hàn quá khứ cũng không phải là một kẻ có năng lực hơn người, tân hoàng mới đăng cơ chẳng qua cũng chỉ mới một năm, rất nhiều việc chính quyền vấn do Thái hậu quản lý, nếu trước mắt xảy ra xung đột gì, khiến cho Thái Hậu nghi ngờ, mấy người bọn họ chắc chịu không nổi.
“Nếu anh đã quyết định ở lại trong cung thì mời hãy tự cầu nhiều phúc, tôi chẳng qua chỉ nhắc nhở anh một câu, người mẹ hiện tại của anh, không phải là một phụ nữ đơn giản, thân phận của anh lại là Hoàng Đế, ở trong chốn cung đình này, mỗi lời ăn tiếng nói hành động đều có người nhìn chằm chằm, nếu xảy ra chuyện không may sẽ lộ ra nhược điểm.”