Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 30: Chết đạo hữu không chết bần đạo




Lúc này mà gọi hắn qua, chẳng qua cũng lại là vì chuyện lập hậu mà thôi.
Lão thái giám vẻ mặt khôn khéo, nghe Ngọc Sanh Hàn trả lời không bất ngờ lớn lắm, chỉ nói tiếp, “Nếu đã như vậy, nô tài cũng không tiện kiên trì, chẳng qua Thái hậu nương nương có truyền một khẩu dụ khác, nói nếu Hoàng Thượng không rảnh, thì để nô tài mời Tần cô nương qua Ninh Nhiễm cung cùng nhau dùng bữa.”
Tay của Hương Diệp khựng lại, không ngờ Thái hậu cuối cùng cũng vẫn tìm đến cô, buông lông tơ trên tay xuống, Hương Diệp đi tới, mỉm cười đầy mặt, “Làm phiền công công, Hoàng Thượng lát nữa sẽ qua.”
Lão thái giám kia tựa hồ như không ngờ đến đáp án như vậy, Thiên tử trước mặt còn chưa lên tiếng? Nàng ta lại dám quyết định thay Hoàng thượng?!
Ngọc Sanh Hàn nhìn cái mặt vô tội nhẹ nhàng của Hương Diệp, chỉ có thể khoát khoát tay, “Cứ như vậy, đi xuống trước đi.”
Đợi cho người ngoài đã lui xuống hết cả, Ngọc Sanh Hàn mới quay đầu trừng cô, hàn quang bắn phá, khiến cho người ta tâm cốt đông lạnh triệt để, chẳng qua là sức đề kháng của Hương Diệp từ trước đến nay vẫn rất tốt, lãnh đạm cười một tiếng đáp lại, “Tôi đột nhiên nhớ tới một câu, gọi là “Chết đạo hữu không chết bần đạo.” Phật viết, ngươi không vào địa ngục ai vào địa ngục.
Khóe miệng Ngọc Sanh Hàn hiếm khi co quắp, cô nàng này, quả nhiên lãnh huyết vô tình.
“Chúc anh ăn trưa vui vẻ.” Hương Diệp khoát khoát tay, đang muốn rời đi, đột nhiên cổ áo lại kéo căng, Ngọc Sanh Hàn đang túm lấy áo cô, khóe miệng treo lên một nụ cười ấm áp, “Tôi nghĩ, không bằng Hương Diệp Nhi thay quần áo theo Trẫm cùng đi dùng bữa với mẫu hậu đi ~”
Hương Diệp mày liễu khẽ nhíu lại, “Tôi không muốn.” Giống như là giọng nói giận dỗi của trẻ con, nhưng mà, cô thực không thích ở cùng một chỗ với Nhiễm Thái hậu, hơn nữa trước kia, mỗi lần nhìn thấy cô với Ngọc Sanh Hàn ở cùng với nhau, ánh mắt của Nhiễm Thái hậu như muốn chọc thủng cô vậy.
Sự khôn khéo của Nhiễm Thái hậu không giống với sự khôn khéo của Vũ Thái hoàng thái hậu, nó mang theo âm mưu tính toán, cô thực không thích.
Mặc dù không muốn, vẫn bị hắn xách tới Tiêu Ninh cung, Ngọc Sanh Hàn vẫn là lần đầu tiên thấy cô giận dỗi như vậy, chẳng còn chút khí thế khốc lạnh phách lối như mấy ngày trước tẹo nào, trong lòng không nhịn được cười trộm, cuối cùng cũng không bị cô ta ăn gắt gao.
”Ngọc Sanh Hàn, tự tôi đi được.” Hương Diệp bị hắn kéo tay, vẻ mặt bất mãn, Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh liếc một cái, “Tôi không tin nổi cô.”
“Chữ tín của tôi rất đầy đủ.”
Hai người kéo nhau ồn ào đi về phía Tiêu Ninh cung, lại không thấy, một bóng người sau lưng, lẳng lặng dõi theo, khóe mắt sáng khẽ lay động, khuôn mặt tuấn tú mang theo bi thương nhè nhẹ, mang vẻ tâm tình hỗn loạn.
“Tham kiến Thái hậu nương nương.” Hương Diệp phép tắc nghiêm mặt, cung kính hành lễ, Ngọc Sanh Hàn thấy cô thay đổi dáng vẻ quái đản lúc trước, cung kính nghe lời khéo léo như vậy, ngược lại thấy rất thú vị.
“Ừ.” Nhiễm Thái hậu buồn bực đáp lại một tiếng, nhấp một ngụm nước trà, “Ai gia vốn nghĩ, có người có thể cùng ai gia dùng bữa là tốt rồi, không ngờ cả Hoàng Thượng và nha đầu Tần gia đều tới.”
“Mẫu hậu quá lời, mẫu hậu muốn tìm người dùng bữa cùng, nhi thần cùng Hương Diệp Nhi đương nhiên phụng bồi.” Ngọc Sanh Hàn vừa nói, cố ý kéo tay Hương Diệp, tay Hương Diệp cựa rồi cựa, cũng không tránh khỏi hắn, biết hắn muốn cố ý làm cho Thái hậu xem, cũng chỉ có thể theo hắn.
Nhiễm Thái hậu nhìn tay của hai người, khẽ nhíu mày, lại không nói gì.
“Canh giờ không còn sớm, truyền thiện đi.”
“Ai gia nghe nói sáng nay Hoàng thượng lúc thượng triều đã tuyên bố lập nha đầu Tần gia làm hậu.” Trong lúc ăn, Nhiễm Thái hậu đột nhiên mở miệng, giọng nói ung dung, không có chút nhấp nhô, Ngọc Sanh Hàn không mở miệng, Hương Diệp cũng yên lặng không nói, Nhiễm Thái hậu giống như thở dài, “Ai gia tuy không đồng ý với chuyện tiền trảm hậu tấu, nhưng Hoàng Thượng vẫn khăng khăng như vậy, ai gia cũng không nói thêm nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.