Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 37: Buông tay




“Hương Diệp Nhi.” Tiêu Cẩm thấp giọng gọi cô, giọng nói dường như vọng tới từ một nơi rất xa, lộ ra sự run rẩy nồng đậm.
“Tiêu Vương gia!” Đám cung nữ hiển nhiên bị sự xuất hiện đột ngột của Tiêu Cẩm khiến cho sợ hết hồn, “Xin vương gia buông Hoàng hậu nương nương ra.”
“Nàng vẫn chưa phải.” Tiêu Cẩm hiếm khi trầm giọng xuống, sự hung ác trong mắt khiến cho mọi người phát run, Hương Diệp quẫy quẫy tay, lại không rút ra nỗi.
” Hương Diệp Nhi, đi cùng Tiêu Cẩm ca ca đi. Chỉ cần muội gật đầu, cho dù là nơi đâu ta cũng đưa muội đi! Chân trời góc bể… Tiêu Cẩm cũng sẽ ở bên muội.”
Hương Diệp khó mà tin được, Tiêu Cẩm lại dám to gan lớn mật nói những lời đại nghịch như vậy, nhanh chóng xoay người lại, lãnh đạm nói với đám cung nhân, “Bổn cung muốn nói mấy lời với Tiêu Vương gia, các ngươi tạm thời lui xuống.”
“Nhưng mà nương nương….”
“Lui xuống.”
“Dạ.” Đám cung nữ kinh ngạc, vị tiểu thư Tần gia mới mười bốn tuổi trước mặt đã có khí thế bực này, không dám nhiều lời, cung kính lui xuống, Tiêu Cẩm kinh ngạc nhìn Hương Diệp, mang theo một sự xa lạ.
“Tiêu Cẩm.” Bớt đi tiếng ca ca, lần đầu tiên cô đứng ở cùng một độ cao đối đãi với hắn, “Tiêu Cẩm, huynh quá lỗ mãng.”
“Hương Diệp Nhi, ta không cần biết đây có phải lỗ mãng hay không, ta chỉ biết là, đây là cơ hội cuối cùng, ta không thể nhìn muội gả cho hoàng huynh, không thể… ta không tin muội thực lòng thích hoàng huynh.”
“Ta thích hắn.” Nhẹ nhàng một câu, khiến cho những lời còn sót lại của Tiêu Cẩm đều bị tặc lại nơi cổ họng, nghẹn trong ngực, không phát ra nổi bất cứ thanh âm nào, Hương Diệp chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, tròng mắt tĩnh lặng như nước thu, rõ ràng tự nhiên, “Tiêu Cẩm…. vương gia, buông ta ra đi.”
Nhẹ nhàng rụt lại, tay đã rời khỏi, Tiêu Cẩm kinh ngạc, cả người giống như hồn phách bị rút mất.
Hương Diệp đội chiếc mũ phượng nặng nề lên, quay về phía Tiêu Cẩm chính thức thi lễ một cái, tròng mắt lấp lánh, nhẹ nhàng, nở một nụ cười chân thành, cho tới giờ nàng chưa từng cười như vậy với hắn.
Luôn là dáng vẻ người lớn kia, ở trước mặt những người khác, đều là dáng vẻ một cô gái nhỏ nhu thuận, Tiêu Cẩm luôn cho rằng, Hương Diệp Nhi chỉ khi ở bên hắn mới lộ ra nét mặt chân thật như vậy.
Nhưng mà, giờ đây hắn cảm thấy, thì ra hắn cũng không hiểu rõ Hương Diệp Nhi, Hương Diệp Nhi mặc dù luôn dạy dỗ hắn, nhưng mà, hắn biết, tâm tư của nàng luôn ôn nhu, ôn nhu như vậy, hắn đã từng thấy may mắn chỉ có mình mình mới có thể được Hương Diệp Nhi đối xử như vậy.
Sau đó, Hương Diệp Nhi thay đổi thái độ với Tần Khê, đối với Tần Khê, không còn câu nệ quá, mà giống như một muội muội chân chính, bởi vì đó là ca ca của Hương Diệp Nhi nên không sao, nhưng mà, lúc này, hoàng huynh cũng là người đặc biệt như vậy trong lòng nàng sao?
Trưng lên nụ cười, đáy lòng chua chát, Hương Diệp Nhi xoay người bước về phía phượng giá, những dáng vẻ, cử chỉ mà thân là nương nương nên có, cô đều học rất tốt, trước đây đã lâu, gia tộc của cô cũng yêu cầu cô như thế này, phải ổn định tính tình, phải đoan trang khéo léo.
Học đã lâu, cô cho rằng mình sẽ mệt mỏi, không ngờ rằng, những thứ quy củ đó, đã thành thâm căn cố để trong lòng cô.
Tiêu Cẩm nhìn bóng dáng xinh đẹp của nàng, bước chân không cách nào rời đi, bắt đầu từ giây phút này, sẽ vĩnh viễn mất nàng, sẽ không còn ai mặt lạnh gọi hắn “Tiêu Cẩm ca ca” nữa, từ nay về sau, chỉ có “Tiêu Cẩm”, chỉ có “Tiêu vương gia”.
Ngồi lên phượng giá, một đội cung nhân hướng về phía đại điện từ từ rời đi, hắn cũng nên trở lại vị trí của mình thôi, nhìn nàng, trở thành thê tử của người khác.
Tại sao có thể tàn nhẫn như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.