Editor: Senhh
Trận cuồng phong bão táp lần này đã gây ra những tổn thất cực kỳ lớn cho phương Nam. Vùng đất Giang Nam trù phú biến thành "đầm nước" của quốc gia, bá tánh trôi dạt khắp nơi.
Hoàng đế gấp gáp triệu tập các đại thần vào cung để thảo luận về việc cứu tế thiên tai, Lâm Như Hải đã ở lại trong cung mấy ngày liền mà vẫn chưa trở về.
Nhan Hoa viết thư gửi cho người đang giúp cô làm việc ở Cô Tô, nói hắn hết lòng hỗ trợ cho quan phủ cứu tế thiên tai.
Một tháng sau, nước lũ rút đi, Tam hoàng tử và khâm sai đại thần chỉ huy xây dựng lại các châu phủ, dàn xếp cho bá tánh, sau khi hoàn thành tất cả mới hồi kinh diện thánh.
Không lâu sau khi Tam hoàng tử và khâm sai đại thần tiến cung, Lâm Như Hải liền được triệu vào cung.
Ngay sau đó, Nhan Hoa cũng nhận được ý chỉ Hoàng Hậu triệu kiến cô.
Có câu nói là "Có lòng trồng hoa, hoa chẳng nở, Vô tình cắm liễu, liễu lại xanh”. Nhan Hoa cũng chưa từng nghĩ tới bản thân làm việc thiện sẽ được Hoàng đế biết đến, thậm chí còn bởi vậy mà cô và Lâm Như Hải trở thành hình mẫu cho các quan lại.
Trong buổi thượng triều, Hoàng đế hết lòng khen ngợi Lâm Như Hải có nghĩa tạo phúc cho bách tính quê nhà, nhiều năm làm việc thiện nên quê quán Lâm gia gặp rất ít thiệt hại, sau đó lại kịp thời giúp đỡ quan phủ cứu tế, đã cứu giúp vô số bá tánh. Đồng thời Hoàng Hậu cũng ban chiếu chỉ khen ngợi Nhan Hoa, ca ngợi phẩm đức của cô, khuyến khích tất cả các phụ nhân noi theo, trong ý chỉ Hoàng Hậu còn ban thưởng.
Đồ vật thì không phải quá quý giá, mà trọng tâm là ý nghĩa bên trong. Lời biểu dương của Hoàng Hậu đã dập tắt những tin đồn trước đó.
Mà ẩn chứa trong đó, thu hoạch lớn nhất là Lâm Như Hải đã được Tam hoàng tử nhìn nhận bằng ánh mắt khác. Trong trí nhớ của Giả Mẫn, vị Tam hoàn tử nhìn qua thì có vẻ như bất cận nhân tình, khó thể hòa hợp này lại là người cuối cùng bước lên ngôi vị Hoàng đế!. Truyệ𝘯 cop từ tra𝘯g ⩶ T𝑅ÙMT 𝑅U𝑌ỆN.𝓥N ⩶
Mặc dù Lâm Như Hải kiên trì giữ thế trung lập, nhưng Tam hoàng tử biết Lâm gia làm việc thiện không chút cẩu thả, lại nhớ tới chuyện lúc trước Nhị hoàng huynh đã gây ra mà ở trên triều Lâm Như Hải như cũ không thay đổi chính kiến, về phủ lại ân ái với phu nhân, dù phong ba bão táp vẫn giữ nguyên phẩm giá ban đầu, kiên trì không lung lay nên Tam hoàng tử thập phần coi trọng Lâm Như Hải.
Tình cảm giữa Tam hoàng tử và hoàng phi hắn cũng rất tốt, thậm chí còn có chút tương tự với phu thê Lâm Như Hải. Hoàng phi chỉ có một đứa con trai duy nhất nhưng chưa được sáu tuổi đã đoản mệnh, cho tới bây giờ vẫn chưa có động tĩnh. Trong hoàng gia con nối dõi lớn hơn trời, sau một năm hoàng phi dường như đã từ bỏ, thường đẩy hắn đến nơi khác. Khoảng cách giữa phu thê hai người càng lúc càng xa.
Tam hoàng tử nghĩ đến Giả Mẫn liền dự định khi nào có cơ hội sẽ cho hoàng phi trò chuyện với nàng.
Phủ Vinh quốc công cũng phấn khởi, Liễu thị đích thân đến Lâm gia.
"Biết khoảng thời gian này muội muội nhất định rất bận rộn, tỷ liền tự mình tới. Quả nhiên người tốt tất sẽ có kết cục tốt, rốt cuộc hai người cũng chờ được đến ngày mây tan thấy trăng sáng!”
Nhan Hoa vội vàng chào hỏi: "Ngày đó muội chỉ là muốn tích đức cho bà mẫu, làm việc thiện nhiều năm rồi cũng thành thói quen, muội cũng không nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay."
Liễu thị thật sự rất mừng cho bọn họ, cũng không có ý tứ nịnh nọt gì. Nàng biết nếu nàng không tới, lão thái thái khẳng định sẽ gọi Nhan Hoa tới phủ Vinh quốc công, đến lúc đó lại phải gặp mặt nhị phòng kia, thốt ra mấy lời nói không dễ nghe khiến cho Nhan Hoa cả ngày bực bội.
Nhưng thành thật mà nói, nhìn thấy sắc mặt mấy ngày gần đây của Vương thị, trong lòng cô cũng thập phần vui sướng.
Nhan Hoa chân thành nói: "Đại tẩu, chỉ sợ cả nhà này cũng chỉ có một mình tẩu là thật lòng quan tâm muội!"
Liễu thị ngạc nhiên, không ngờ cô lại nói ra những lời như vậy. Nhưng nghĩ kỹ lại, trượng phu nàng, phu thê nhị phòng thật đúng không phải là người nhiệt tình, đều chỉ quan tâm đến việc làm thế nào để bản thân được sống vui vẻ, sao có thể nghĩ cho người khác. Còn lão thái thái, nàng cũng thấy rõ, bà chỉ muốn sống an nhàn, trong lòng nặng nhất chính là nhị phòng. Nghĩ tới đây liền không khỏi cảm thấy có chút thương tiếc cho người muội muội này.
Dư âm được Đế Hậu biểu dương còn chưa nguôi ngoai, Lâm Như Hải liền được bổ nhiệm làm Ngự sử, sớm hơn ba năm so với kiếp trước.
Nhan Hoa thật sự rất vui vì được rời khỏi kinh thành. Cách xa Giả phủ, không cần phải nhìn thấy những người không vừa mắt, không cần phải ngày ngày nghe Giả mẫu lải nhải hay hết lần này đến lần khác muốn thái y bắt mạch cho cô. Trời cao hoàng đế xa, không ai có thể quản được bọn họ.
Trước khi rời đi còn phải đi qua đi lại rất nhiều phủ, cuối cùng là tới phủ Vinh quốc công cáo biệt sau đó mới rời đi. Giả mẫu tươi cười, con rể thăng chức, thực sự là một chuyện cực kỳ tốt!
Nửa tháng sau, Lâm gia khởi hành đi Dương Châu, đồng hành còn có Giả Hô, Liễu thị phó thác hắn cho Nhan Hoa. Giang Nam là nơi văn thơ thịnh vượng, nếu sau này Lâm Như Hải bận việc công vụ không có thời gian dạy học cho giả Hô được nữa thì Nhan Hoa sẽ đưa Giả Hô đếm thư viện phía nam đọc sách, cũng thuận tiện cho việc đến Kim Lăng khảo đồng sinh.
Năm năm trôi qua trong nháy mắt, năm thứ hai Lâm Như Hải đảm nhiệm chức vụ Ngự sử ở Dương Châu.
Ở khắp đất Dương Châu, các thương nhân buôn muối, các quan lại quý tộc đều biết Ngự sử phu thê ân ái, nhưng mãi vẫn không có con thừa tự. Từ trước đến nay Nhan Hoa vẫn luôn giữ thái độ thản nhiên, vì vậy nên Lâm Như Hải bị lây theo, dường như cũng không thèm để ý đến vấn đề này, thậm chí mấy năm nay thi thoảng sẽ nhắc tới việc nhận nuôi nghĩa tử. Kỳ thật hắn cũng rất yêu thích Giả Hô, đáng tiếc là Giả Hô lại là trưởng tử của đại phòng, cũng là cháu trai nên không có khả năng kế thừa y bát* của hắn.
*Y bát: vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng... truyền lại cho đời sau.
Giả Hô đã không còn là đứa trẻ nghịch ngợm chỉ huy đám nha hoàn đánh giặc năm đó nữa rồi, bây giờ đã trưởng thành, cũng tới lúc phải cưới vợ sinh con. Mấy năm nay ở Dương Châu học tập, Lâm Như Hải đã dạy cậu mọi thứ, hắn cũng là người tài giỏi thông minh, một đường thăng quan tiến chức, giờ đã là cử nhân.
Liễu thị tặng rất nhiều lễ vật, trong những dòng thư đã hết lòng cảm tạ phu thê Lâm gia.
Nghe nói Giả Liễn được nuôi dưỡng ở chỗ Giả mẫu đã có thói ăn chơi trác táng, khi Liễu thị phát hiện ra muốn sửa lại nhưng đã quá muộn, văn không được võ chẳng xong. Lúc này Liễu thị hối hận cũng không kịp.
Phu thê Nhan Hoa hết lòng đào tạo Giả Hô, đối đãi như con ruột, Giả Hô cũng coi bọn họ giống như cha mẹ thân sinh, đặc biệt là Lâm Như Hải. Giả Xá suốt ngày ăn chơi không đáng tin cậy, trong lòng Giả Hô hình tượng phụ thân là giống như Lâm Như Hải chứ không phải thứ gọi là phụ thân thân sinh.
Đến nay, mọi người trong nhà đều đã đính hôn, Giả Hô đành phải cáo từ với Nhan Hoa, trở về kinh thành thân.
"Cô mẫu, dạo này thân thể người không tốt, hay là con ở lại mấy ngày nhé---" Giả Hô dựa vào người Nhan Hoa làm nũng, giống như con ruột.
"Còn muốn lấy ta làm lá chắn à!" Nhan Hoa vỗ nhẹ vào trán hắn: "Mẫu thân con đích thân chọn cho con một mối hôn sự, cũng là dựa theo yêu cầu ngày đó của con tìm kỹ, khẳng định không thể sai! Con cũng sắp thành thân rồi, sau này phải trầm ổn một chút, gánh vác trách nhiệm của bản thân!"
Tính tình của Giả Hô rất có phong thái của một vị tướng quân. Tuy rằng hắn là người đọc sách, nhưng lại có tinh thần hào hiệp trượng nghĩa, kết giao được nhiều bằng hữu. Những lần nghịch ngợm gây chuyện dù lớn dù nhỏ vẫn chưa từng thiếu, có thể nói hắn là người lớn tâm chưa lớn.
"Con đương nhiên tin tưởng ánh mắt của mẫu thân con, chỉ có điều là con rất luyến tiếc rời xa người và dượng. Hơn nữa, thật sự là nhiều ngày nay sắc mặt người không được tốt, làm sao con có thể yên tâm rời đi?"
"Sang năm dượng con sẽ hồi kinh báo cáo công việc, ba năm sau con còn phải thi khoa cử, đừng tưởng rằng sau khi thành thân là không phải đi học! Sau này còn có rất nhiều cơ hội gặp ta!" Nhan Hoa không dao động: "Con cũng nên thông cảm cho mẫu thân con. Cả gia đình chỉ dựa vào một mình tỷ ấy, mấy năm nay tỷ ấy cũng đã rất vất vả, con cưới thê tử rồi cũng nên san sẻ gánh nặng cho tỷ ấy."
Giả Hô lập tức nghiêm túc, nghĩ đến tin tức trong kinh thành mấy năm nay, đầu tiên là đệ đệ bị chiều hư, sau đó là nhị phòng sinh "Bảo Ngọc", cơ hồ không có chuyện gì tốt, hắn chỉ là nghe được những tin tức đó nên phiền lòng không muốn trở về, không khó có thể đoán được mẫu thân hắn có bao nhiêu khó khăn? Cũng may hiện giờ phụ thân đã bị mẫu thân quản nên không gây phiền phức gì nữa.
"Cô mẫu nói rất đúng, là con quá ích kỷ... Chỉ là cô mẫu, sức khỏe của người cũng quan trọng, coi như là để con yên tâm, vẫn nên tìm một đại phu tới khám đi!"
Nhan Hoa biết tình trạng sức khỏe của bản thân cô, nhưng nhìn thấy hài tử thật sự thập phần lo lắng cho cô, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Người tới bắt mạch chính là đại phu nổi danh ở thành Dương Châu, sau một phen vọng, văn, vấn, thiết rồi lại tìm hiểu kỹ càng tỉ mỉ tình trạng nhiều ngày nay của Nhan Hoa, cuối cùng chúc mừng Nhan Hoa: "Chúc mừng phu nhân, là chuyện đại hỉ, phu nhân người đang có hỉ!"
"Ong---" Tất cả mọi người trong phòng đều vui mừng khôn xiết, Giả Hô lại càng vui sướng không thôi.
"Thật sao, cô cô ta có hỉ?"
Lão đại phu đương nhiên cũng biết Lâm phu nhân nhiều năm không con, hiểu được tâm trạng của bọn họ hiện giờ, liên tục gật đầu: "Đúng vậy, Lâm phu nhân là người lương thiện tất sẽ có thiện báo, thật sự có hỉ!"
Giả Hô còn kích động hơn cả Nhan Hoa: "Tốt tốt tốt! Nhanh lên, mau phái người đi nói cho dượng, bảo người lập tức trở về!"
Nhan Hoa vội vàng ngăn lại: " Thằng nhóc này, dượng con đang ở phủ nha xử lý công việc, đừng đi quấy rầy chàng. Hài tử chỉ ở yên đây, cũng sẽ không chạy được, đợi chàng trở về rồi nói cũng được mà!"
Bây giờ trong phòng có nhiều người, nha đầu vì quá vui mà bật khóc, cháu trai kích động đến mức hận không thể thông báo cho tất cả mọi người, chỉ có một mình Nhan Hoa là bình tĩnh.
Đến tối, Lâm Như Hải mới trở về. Vừa vào tới cửa liền cảm nhận được sự hân hoan trong cả phủ, gặp người hầu nào đều tươi cười hành lễ với hắn rồi nói chúc mừng, nhưng nguyên đám người lại giống như hồ lô, hỏi thế nào cũng không chịu nói.
Lâm Như Hải ngơ ngác bước vào phòng. Chỉ thấy cháu trai Giả Hô ở bên cạnh thê tử hắn, hai người cười khanh khách vui vẻ. Các nha đầu bà tử lại càng cười lớn hơn, bộ dạng thập phần kích động.
"Hôm nay có chuyện gì tốt vậy?" Lâm Như Hải lòng đầy thắc mắc.
"Dượng đã về rồi!" Giả Hô cười hì hì chào hỏi hắn, sau đó không nói lời nào liền tung tăng cáo lui.
Lâm Như Hải không hiểu chuyện gì đang xảy ra, dễ dàng bắt lấy Nhan Hoa ép hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì tốt vậy? Vẻ mặt mọi người cứ thần thần bí bí, hỏi cái gì cũng không trả lời làm cho ta cảm thấy có hơi khó chịu!"
Nhan Hoa mím môi cười, nắm lấy tay hắn để lên bụng: "Hôm nay đại phu bắt mạch, nói thiếp đã mang thai được hai tháng."
Lâm Như Hải vẫn giữ nguyên tư thế, thân thể cứng đờ tại chỗ.
Đám nha đầu bà tử âm thầm quan sát thấy vẻ mặt sững sờ của lão gia đều không nhịn được cười, Lâm Như Hải giống như không nghe thấy tiếng cười, hai mắt ngơ ngác nhìn thẳng vào bụng Nhan Hoa.
Nhan Hoa suýt chút nữa cho rằng hắn vui mừng quá mức nên bị ngốc rồi, nhẹ nhàng vỗ tay hắn: "Tướng công?"
Lâm Như Hải đột nhiên ôm lấy cô, gục đầu vào vai cô, đôi mắt ươn ướt lệ.
Nhan Hoa vừa buồn cười vừa cảm động, cũng không khỏi có chút chua xót, mấy năm nay Lâm Như Hải đã phải chịu đựng quá nhiều.