Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 151: Cưỡng hôn




“Ha ha ha!” Tưởng Tín Hồng chợt cười to đứng lên: “Ta biết, ta biết ngay sẽ là kết cục này. Nhưng ta vẫn là muốn thử một lần, bởi vì có người nói cho ta biết, quyền lực, danh dự, địa vị, những thứ này sẽ gia tăng phân vị cho một nam nhân, vì ngươi, ta nguyện ý đi mạo hiểm một lần, cho dù là chết! Bởi vì ta biết nếu ta không đi tranh giành lần này, ta vĩnh viễn cũng không thể có được ngươi.”
Hắn càng nói càng kích động, bỗng nhiên hai tay bắt lấy bả vai của Tiêu Kỳ, dùng sức lay: “Kỳ muội muội, ta không cầu ngươi lập tức yêu thích ta, ta chỉ hi vọng ngươi cho ta một cơ hội, chờ ta cướp được vương vị trở về, ngươi lại quyết định gả cho ta hay không, được không?”
Hắn dùng sức quá mức, nắm đến mức bả vai Tiêu Kỳ đau đớn kịch liệt, thêm chi tiếp xúc như vậy cũng khiến Tiêu Kỳ chuẩn bị không kịp, nàng nhất thời quá sợ hãi, dùng sức giằng co. “Buông tay! Mau buông tay!”
Tiêu Kỳ trong suy nghĩ của Tưởng Tín Hồng giống như nữ thần, hắn chẳng bao giờ nghĩ tới sẽ làm gì Tiêu Kỳ. Tiêu Kỳ quằn quại thế này, Tưởng Tín Hồng cũng có chút luống cuống, “Kỳ muội muội, ta... ta...”
Đúng lúc này, vừa khéo có một đội tuần tra trong cung đi tới, thanh âm của một người tuổi còn trẻ nhưng tràn đầy uy nghiêm truyền tới: “Người nào?”
Chỉ nghe thấy có tiếng một người truyền đến: “Đội trưởng, chúng ta đi xem một chút!”
Thanh âm uy nghiêm kia lại nói: “Các ngươi ở lại nơi này, ta tự mình đi kiểm tra xem.”
Nhất thời truyền đến thanh âm phản đối: “Đội trưởng!”
Người kia nói: “Các ngươi dám cãi lệnh hay sao?”
Tất cả mọi người không dám nói. Tên đội trưởng kia lúc này mới một thân một mình vội vã chạy tới, người này không là ai khác, chính là Lục Văn Đình được phong làm ngự tiền thị vệ.
Hắn mới vừa rồi tuần tra tới đây, mơ hồ nghe thấy tiếng người, lỗ tai hắn thính, mơ hồ cảm thấy phảng phất là thanh âm của Tiêu Kỳ và Tưởng Tín Hồng. Cảnh tối lửa tắt đèn này, có thể có chuyện gì tốt? Chẳng lẽ là hai người ở chỗ này hẹn hò.
Trong nháy mắt Lục Văn Đình không bình tĩnh nổi, nhưng hắn lại không muốn khiến các huynh đệ cùng tuần tra nhìn thấy, cho nên mới lưu bọn họ lại tới đây điều tra.
Chờ hắn vào tiểu hoa viên, vừa lúc nhìn thấy Tưởng Tín Hồng hai tay nắm bả vai của Tiêu Kỳ, mà Tiêu Kỳ tựa hồ đang giãy dụa.
Lục Văn Đình vốn không phải là người dễ dàng vọng động, nhưng hắn rất thích Tiêu Kỳ, thấy Tưởng Tín Hồng lại dám đối đãi với người trong lòng như vậy, là nam nhân liền nhịn không được. “Tưởng Tín Hồng ngươi tên súc sinh này, người trước giả dạng chó hình người, không ngờ ngươi dĩ nhiên là người như thế!”
Lục Văn Đình căn bản là không cho Tưởng Tín Hồng cơ hội giải thích, một quyền đánh ngã Tưởng Tín Hồng xuống đất. Tưởng Tín Hồng vốn uống nhiều rượu, vừa rồi một phen tỏ tình, hắn cố lấy tuyệt đại dũng khí, cơ hồ đã tiêu hao hết tất cả thể lực, một quyền này của Lục Văn Đình đánh lại nặng, Tưởng Tín Hồng nhất thời té xỉu.
“Lục Tam ca!” Tiêu Kỳ cũng là kinh hồn dần bình tĩnh, nhìn thấy Lục Văn Đình một thân nhung trang, tư thế oai hùng cao ngất đứng ở trước mặt nàng, nàng nhất thời liền an lòng. “Sao ngươi lại tới đây?”
Lục Văn Đình có chút giận không kìm được, vươn chân ra đá Tưởng Tín Hồng một cái: “Tên vương bát đản này, lại dám vô lễ với ngươi, xem ta có đánh gãy chân chó của hắn không.” Hắn cũng không biết hỏa khí ở đâu lớn như vậy, nhìn thấy Tưởng Tín Hồng bắt lấy cánh tay của Tiêu Kỳ, trong lòng quả thực tức giận muốn bùng nổ.
Tiêu Kỳ thấy Tưởng Tín Hồng bị Lục Văn Đình đá một cước, động cũng không động một chút, mới phản ứng tới hắn là bị Lục Văn Đình đánh ngất xỉu rồi. Nàng sợ hết hồn, lôi kéo tay áo của Lục Văn Đình: “Lục Tam ca, hắn đã té xỉu, ngươi cũng đừng đánh nữa. Huống chi hắn cũng không làm gì ta.”
Lục Văn Đình nghe lời này trong lòng vô cùng không phải là tư vị, nhíu mày nói: “Ta đánh cái đăng đồ tử này ngươi còn đau lòng hay sao? Hai người các ngươi ở chỗ tối lửa tắt đèn này, ta còn chưa hỏi ngươi rốt cuộc làm cái trò gì đâu?” Hắn lúc trước tuy nói hơi điêu, nhưng quyết không đến mức miệng không che đậy như vậy, thật sự là nhìn thấy Tiêu Kỳ bảo vệ Tưởng Tín Hồng, trong lòng rất là ghen tị, mới có thể nói ra lời như vậy cộng thêm chỗ này u ám, bên cạnh Tiêu Kỳ lại không mang theo nha hoàn, cũng khó trách Lục Văn Đình hiểu lầm.
Tiêu Kỳ giận đến vành mắt đều đỏ: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Ta ở đâu có... Ta vẫn xem ngươi là một nam tử hán có trách nhiệm hiểu đạo lý, không ngờ ngươi lại là người như vậy, thuận miệng vu tội danh dự người khác...” Nàng vốn là nữ hài cực kỳ kiên cường, nhưng bị người trong lòng hiểu lầm như vậy vẫn cảm thấy ủy khuất vạn phần, nước mắt nhất thời liền chảy xuống.
“Ngươi đi đi, ngươi đi cho ta!” Tiêu Kỳ đưa tay phải ra đẩy hắn. Lục Văn Đình thấy nàng rơi lệ, trong nháy mắt cũng có chút mềm lòng. Hắn nghĩ lại, tính tình của Tiêu Kỳ như vậy, tuyệt sẽ không làm chuyện ám muội, nghĩ đến đích thị là có chuyện gì hiểu lầm. Hắn liền có chút hối hận, “Kỳ muội muội, ta...”
” Đừng nói nữa! ” Tiêu Kỳ tức giận tới mức dậm chân: “Ta không muốn nghe ngươi giải thích, ngươi đi nhanh đi! Ta không bao giờ muốn gặp ngươi nữa.”
Lục Văn Đình làm sao chịu cứ như vậy đi, vội vàng giải thích: “Ta cũng là nóng lòng, ai bảo họ Tưởng khốn kiếp đối đãi với ngươi như vậy! Ngươi đừng nóng giận, ngươi nghe ta giải thích...”
“Kỳ muội muội, ngươi bình tĩnh một chút mà đi!” Hắn thấy Tiêu Kỳ tâm tình kích động, không ngừng dùng bàn tay nhỏ bé non mềm kia đẩy lồng ngực của hắn, Lục Văn Đình sốt ruột, đưa tay ôm lấy Tiêu Kỳ. Dáng người Tiêu Kỳ ở trong đám nữ tử được tính là rất cao, nhưng Lục Văn Đình vẫn cao hơn nàng một cái đầu, hai cái cánh tay thật dài của hắn vòng lại, liền ôm Tiêu Kỳ ở trong ngực của mình.
Trong nháy mắt đó khuôn mặt Tiêu Kỳ khiếp sợ, nàng đã quên giãy dụa, ngẩng đầu nhìn Lục Văn Đình, nàng không ngờ Lục Văn Đình lại to gan như vậy.
Lục Văn Đình cũng không phải là cố ý, chờ hắn kịp phản ứng, mới biết mình đã ôm tiểu cô nương người ta vào trong ngực, hắn vốn muốn lập tức buông nàng ra, nhưng khi nhìn đến cặp mắt to ướt sũng của nàng, bên trong tràn đầy khiếp sợ, nghi hoặc, thậm chí còn có một tia mong đợi.
Chóp mũi là mùi thơm cơ thể dễ ngửi của tiểu cô nương, trong ngực là thân thể mềm mại, đầu Lục Văn Đình thoáng cái cũng có chút chập mạch rồi, chỉ cảm thấy cánh môi khẽ mở của tiểu cô nương mỹ lệ giống như hoa tươi, tràn đầy hấp dẫn vô tận, phảng phất đang phát ra lời mời không tiếng động, quỷ thần xui khiến hắn cúi đầu xuống, hôn lên.
Tiêu Kỳ bị hắn ôm vào trong ngực, đã đủ khiếp sợ, thật sự không ngờ hắn sẽ thêm một bước, lại dám cưỡng hôn nàng. Trong nháy mắt đó, nàng chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, chẳng qua là theo bản năng nhắm mắt lại.
Lục Văn Đình còn là một sơ ca nhi, không một chút kinh nghiệm về phương diện này. Hắn hôn cực kỳ ngốc, hơn nữa có chút trẻ con, chờ hắn đem đầu lưỡi thăm dò vào đến trong miệng Tiêu Kỳ, Tiêu Kỳ mới phản ứng tới, cũng không biết khí lực ở đâu ra, Tiêu Kỳ đẩy Lục Văn Đình ra, giơ tay lên tát một cái trên mặt hắn.
“Lục Văn Đình! Ngươi vô sỉ!” Nước mắt Tiêu Kỳ nhất thời liền rơi xuống, “Ta vẫn đối đãi với ngươi giống như ca ca, ngươi, ngươi thế nhưng khinh bạc ta như vậy, ngươi xem ta là người nào?”
Vẻ mặt Lục Văn Đình ngạc nhiên che mặt của mình, nói thật đến hiện tại hắn cũng không rõ tại sao mình có làm ra chuyện như vậy. “Kỳ muội muội, ngươi nghe ta giải thích. Ta ta...” Hắn ta hồi lâu, miệng lưỡi kém cỏi cũng nói không ra câu nguyên vẹn, cuối cùng đành phải nói: “Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi!”
“Ai muốn ngươi chịu trách nhiệm!” Nhớ tới vừa rồi mình chẳng những không phản kháng, ngược lại trước tiên nhắm hai mắt lại, Tiêu Kỳ cảm thấy xấu hổ, còn không biết hắn muốn đối đãi với mình như thế nào, quả thực không có cách nào làm người rồi.
Nàng vội vàng thúc giục: “Ngươi đi mau! Đi mau! Ta không muốn gặp lại ngươi nữa!”
Lục Văn Đình cũng có chút tê dại rồi, hắn cực kỳ chột dạ, không biết làm sao đối mặt với Tiêu Kỳ, nghe lời này vừa lúc lòng bàn chân như bôi dầu chuồn mất, hắn quyết định trở về hỏi Lục Thanh Lam một chút, muội muội nhà mình cổ linh tinh quái, nhất định sẽ có biện pháp giúp hắn. Nghĩ tới đây hắn quẳng xuống một câu: “Ta đi đây!” Xoay người bỏ chạy.
Mới đi ra hai bước, liền quay lại. Tiêu Kỳ tâm loạn như ma, thấy hắn trở lại có chút tức giận lại có chút mừng thầm mơ hồ, nói: “Sao ngươi lại trở lại?”
Lục Văn Đình lại đưa tay xách Tưởng Tín Hồng lên nói: “Ta mang tiểu tử này đi.” Để Tưởng Tín Hồng và Tiêu Kỳ một mình ở lại chỗ này, hắn không yên lòng!
Nói xong câu đó, hắn dùng tốc độ nhanh gấp đôi thoát khỏi “Hiện trường phạm tội”.
Đội Vũ Lâm quân cùng hắn đi tuần tra còn chờ ở bên ngoài, nhìn thấy đội trưởng nhà mình một mình đi ra, đều ào ào xông tới: “Đội trưởng, tình huống như thế nào?” “Ngươi xách theo người nào vậy? Phát hiện thích khách rồi ư?”
Lục Văn Đình lười phản ứng đến bọn hắn. Có một tiểu tử tương đối cơ trí nói: “Đội trưởng, bên trong hình như là hai người, sao ngươi chỉ bắt một người ra?”
Lục Văn Đình đem Tưởng Tín Hồng giao cho một binh sĩ, giơ tay lên đánh đầu của tiểu tử kia một chút, nói: “Cái gì mà hai người, trong tiểu hoa viên này cũng chỉ có một mình Yến quốc vương tử Tưởng Tín Hồng. Các ngươi nhìn lầm rồi!”
Tiểu tử kia kiên nhẫn nói: “Đội trưởng, rõ ràng là có hai bóng người ở bên trong, chúng ta thấy rất rõ!”
Lục Văn Đình đánh tiểu tử kia một cái, trợn mắt nói: “Ta nói một người thì là một người, rốt cuộc ta là đội trưởng hay ngươi là đội trưởng!”
Tiểu tử kia rụt cổ, “Ngươi là đội trưởng, ngươi nói một người thì một người.” Trong lòng lại âm thầm buồn nôn, tối hôm nay đội trưởng giở trò quỷ gì vậy, sao lại cứ kì kì quái quái.
Tiêu Kỳ nhìn thấy Lục Văn Đình đã đi xa, lại vòng trở lại mang Tưởng Tín Hồng đi, có chút dở khóc dở cười. Nàng lúc này cũng bình tĩnh lại, lau khô nước mắt trên mặt, lại ổn định tâm tình một chút, lúc này mới thối lui ra khỏi tiểu hoa viên, chuyện tối nay bị Lục Văn Đình cưỡng hôn, nàng cũng không muốn để bọn nha hoàn biết.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, mới chính mão mười phân, Lục Văn Đình liền vô cùng lo lắng trở lại Trường Hưng Hầu phủ, hắn không đi viện của mình, trực tiếp tiến vào nội viện, đi tới Y Lan tiểu trúc tìm Lục Thanh Lam.
Mặc Cúc thấy Tam thiếu gia lo lắng không yên như vậy, không dám chậm trễ, vội vàng đi vào báo cho Lục Thanh Lam. Lục Thanh Lam hôm qua trong cung đấu trí đấu dũng, mệt mỏi một ngày, còn chưa ngủ đã đâu, đã bị Mặc Cúc kêu dậy.
Nghe nói ca ca đến tìm nàng giờ này, nàng cũng có chút giật mình, vội vàng đứng dậy, thu thập đơn giản một chút liền đi tới khách sảnh tiếp Lục Văn Đình.
Lục Thanh Lam trực tiếp hỏi: “Ca ca, không phải ngươi đang làm nhiệm vụ trong cung sao, sao lại trở về sớm như vậy?”
Lục Văn Đình không đáp, oán giận nói: “Sao ngươi chậm chạp vậy a?” Nếu không phải ngày hôm qua có nhiệm vụ trong người, không được rời cung, tối ngày hôm qua hắn liền về nhà.
Lục Thanh Lam nhíu nhíu mày: “Ngươi gấp gáp tìm ta như vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì a? Ngươi đã gây họa sao? Lại đánh nhau cùng Khánh vương gia ư?” Nàng biết ca ca nhà mình không thích Tiêu Thiểu Giác, nhưng Lục Văn Đình là người vô cùng thông minh có chừng mực, bình thường sẽ không vọng động hỏng việc liên lụy cả gia tộc. Năng lực của ca ca nàng rất rõ ràng, chuyện hắn không xử lý được đại khái cũng chỉ có chuyện như vậy thôi.
Lục Văn Đình khoát tay, nói với bọn nha hoàn trong phòng: “Các ngươi đều đi ra ngoài cho gia!”
Bọn nha hoàn không dám chậm trễ, tất cả đều uốn gối hành lễ lui xuống.
Lục Thanh Lam thấy ca ca trịnh trọng như vậy, lại càng kỳ quái: “Rốt cuộc là thế nào?”
Sắc mặt Lục Văn Đình có chút chán nản: “Bảo Nhi, ngươi lần này nhất định phải giúp ca ca ngươi. Ca ca ngươi đã gây họa!”
Lục Văn Đình rất ít nói chuyện cùng nàng như vậy, Lục Thanh Lam đều có chút kinh hãi.
“Ta ta...” Lục Văn Đình ấp a ấp úng, hồi lâu nói không ra lời.
Lục Thanh Lam quả thực vội muốn chết. “Ngươi rốt cuộc làm cái gì, ngươi nói a!”
Lục Văn Đình cắn răng một cái, dứt khoát nói: “Tối hôm qua, ta... ta hôn Tiêu Kỳ!”
“Cái gì?”
Lục Thanh Lam đầy mặt khiếp sợ nhìn hắn, sau đó không nhịn được “phốc” một tiếng bật cười. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, càng cười thanh âm càng lớn: “Ha ha ha! Ta còn tưởng chuyện gì cơ, thì ra là chuyện này a!”
Lục Văn Đình giận đến gân xanh trên trán đều bạo ra: “Ta sắp vội muốn chết, ngươi còn cười!”
Lục Thanh Lam chế nhạo nói: “Không ngờ Lục Tam công tử nhà chúng ta cũng có một ngày hoảng hốt lo sợ tiến lui không xong, còn là vì một nữ hài tử!” Nàng dừng một chút, nói: “Chuyện này rất dễ giải quyết a, ngươi tìm người đi cầu hôn là được.”
“À?!”
Lục Văn Đình sắp biến thành kẻ ngốc rồi. “Thế cũng được hả? Kỳ muội muội nàng có thể yêu thích ta không?”
Nhìn bộ dạng hắn rối rắm, Lục Thanh Lam sắp cười chết rồi. Ca ca thông minh tuyệt đỉnh, bất luận tập võ hay là trà trộn quan trường, đều là ngộ tính cực cao, hết lần này tới lần khác về mặt tình cảm còn có chút chậm chạp.
Lục Thanh Lam nói: “Ngươi trước đừng quản Kỳ tỷ tỷ thích ngươi không, trước tiên ta hỏi ngươi, ngươi có thích Kỳ tỷ tỷ không?”. Ngôn Tình Sủng
Lục Văn Đình nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, ấp úng: “Ta, ta thích nàng không ư? Ta chưa từng nghĩ tới những thứ này a!”
Lục Thanh Lam cười nói: “Ngươi có phải, mỗi lần nhìn thấy nàng đều trở nên rất vui mừng, dựa vào nàng hơi gần một chút liền sẽ cảm thấy tim đập rộn lên, nhìn thấy nàng và nam nhân khác ở cùng nhau đều vô cùng không thoải mái! Có phải như vậy không?”
Lục Văn Đình gật đầu: “Làm sao ngươi biết?”
“Ngu ngốc!” Lục Thanh Lam nói: “Đây chính là biểu hiện ngươi thích nàng a!”
Lục Văn Đình vẫn còn có chút há hốc mồm, hắn cắn răng nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, tối ngày hôm qua ta nói với Kỳ muội muội, ta muốn chịu trách nhiệm với nàng... Ta phải đi chỗ mẫu thân, bảo mẫu thân mời bà mối đến Vương phủ cầu hôn.” Hắn cũng là người quả quyết, nói là làm.
Lục Thanh Lam lại ngăn cản hắn: “Ngươi đừng vội, tối hôm qua ngươi mạo phạm Kỳ tỷ tỷ như vậy, ta đi vương phủ giúp ngươi tìm hiểu ý tứ trước rồi hãy nói.”
Lục Văn Đình gật đầu lia lịa: “Ta tới tìm ngươi, chính là ý này, ngươi nhanh đi đi!” Nói xong liền đẩy muội muội nhà mình về phía ngoài cửa.
Lục Thanh Lam bẹp miệng, kháng nghị nói: “Ca ca, người ta có vợ quên nương, ngươi đây bát tự tức phụ còn chưa lấy được đâu, mà đã quên muội muội rồi. Ta ngay cả điểm tâm cũng còn chưa ăn đâu, ngươi gấp cái gì nha!”
Mặt Lục Văn Đình đỏ lên, buông cánh tay của muội muội ra.
Lục Văn Đình kể từ khi làm ngự tiền thị vệ, suốt ngày trực trong cung, bình thường phải cách mấy ngày mới trở về nhà một lần, hiếm khi mới trở về một lần, Kỷ thị liền kêu Lục Thần tới, toàn gia cùng một chỗ ăn điểm tâm.
Lục Thần, Kỷ thị, Lục Văn Đình, Lục Thanh Lam, Vinh ca nhi, toàn gia vui vẻ hòa thuận ở chung một chỗ. Lục Thần với bọn hài tử luôn luôn ôn hòa, chưa bao giờ yêu cầu bọn họ “Ăn không nói “, cho nên lúc ăn cơm luôn vô cùng náo nhiệt.
Kỷ thị liền hỏi chuyện trên yến hội ngày hôm qua: “Nghe nói Nhu tỷ nhi được hoàng thượng chỉ hôn cho Nhạc Viêm, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Lục Thần cũng lộ ra vẻ mặt lắng nghe.
Lục Thanh Lam ngày hôm qua ngay tại hiện trường, liền đem tình huống lúc đó nói một lần.
Lục Thần nói: “Nhân phẩm của Nhạc tướng quân không còn gì để nói! Hôn sự của Nhu tỷ nhi rước giờ có chút khó khăn, có thể gả cho Nhạc Viêm cũng coi như giải được cọc tâm sự của Đại muội muội.”
Kỷ thị cũng nói: “Chỉ là phải gả tới thượng đô ngàn dặm xa xôi, cũng không biết bao lâu mới có thể trở lại kinh sư một lần, ngày sau Đại muội muội muốn gặp lại Nhu tỷ nhi, sợ là khó khăn. Đại muội muội còn không biết thương tâm thế nào đâu.”
Lục Thần nói: “Vậy cũng tốt hơn là nàng thanh đèn cổ phật, thê thê thảm thảm cả đời.”
Kỷ thị thở dài nói: “Ngàn dặm nhân duyên, đây là số mệnh a. Nếu không phải Nhu nhi có tình có nghĩa, ta thấy Nhạc tướng quân chưa hẳn sẽ đồng ý cửa hôn sự này đâu.”
Lục Thần cũng gật đầu theo.
Lục Thanh Lam lại nhớ tới một chuyện, Tiêu Thiểu Giác lúc trước nói với nàng, Đại Tề phải lưu Nhạc Viêm lại trong biên giới Tề quốc, vạn nhất Nhạc Viêm thật sự bị sát thủ của Đại Tề giết chết, trên danh sách bị Tân Tĩnh Nhu khắc chết phải nhiều thêm một người Nhạc Viêm?
Vinh ca nhi uống cháo tổ yến tơ vàng, ánh mắt lại vẫn đang đổi tới đổi lui trên mặt hai huynh muội Lục Văn Đình và Lục Thanh Lam. Con ngươi lớn của hắn đảo quanh: “Tam ca, ngươi có phải là có chuyện gì muốn cầu Lục tỷ tỷ hay không?”
Lục Thanh Lam sáng sớm vẫn là một bộ dáng vẻ đại tiểu thư, vênh mặt hất hàm sai khiến Lục Văn Đình gắp cái này gắp cái kia cho nàng, Lục Văn Đình tựa như cháu trai nói gì nghe nấy, một bộ dáng nịnh bợ, ngay cả Kỷ thị và Lục Thần cũng đã nhìn ra. Thường ngày hai tiểu tổ tông này trở về ăn cơm không phải là từ đầu chí cuối đều đấu võ mồm không ngừng sao, bộ dạng như vậy thật sự quá khác thường. Chẳng qua hai vợ chồng cũng không suy nghĩ nhiều.
Lục Văn Đình gắp một cái sủi cảo tôm nhét vào trong miệng Vinh ca nhi: “Ăn đồ ngon như vậy, còn ngăn không được miệng của ngươi?”
Ăn xong điểm tâm, Lục Thanh Lam lại ăn mặc một phen, mới dưới sự ba thúc tứ thỉnh của Lục Văn Đình, đi Quảng Ninh vương phủ.
Tiêu Kỳ tối ngày hôm qua trở lại trong phủ, Vương phi liền phát hiện nàng có chút không đúng. Hỏi nàng hồi lâu cũng không hỏi ra cái gì. Tiêu Kỳ trở lại phòng của mình, sau khi tắm rửa đổi một thân xiêm y sạch sẽ, đuổi tất cả bọn nha hoàn ra ngoài, một mình nằm ở trên giường lại trằn trọc trở mình như thế nào cũng ngủ không được.
Hành hạ đến sau nửa đêm mới ngủ, kết quả làm một giấc mộng, trong mộng Lục Văn Đình đặt nàng trên một cây đại thụ dùng sức hôn, hôn đến nàng cơ hồ thở không được, trong mộng nàng chẳng những không phản kháng, ngược lại cực kỳ hưởng thụ nụ hôn của Lục Văn Đình.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Kỳ rốt cuộc tỉnh lại. Nhớ tới vừa rồi chính là mộng xuân, trong lòng nàng xấu hổ cực kỳ. Sau đó nàng liền phát hiện... nguyệt sự của mình tới.
Nàng xưa nay có tật đau bụng kinh, lần này so với trước kia đau đến lợi hại.
Lúc Lục Thanh Lam tới, nàng còn nằm ở trên giường chưa dậy.
Lục Thanh Lam nhìn thấy Tiêu Kỳ chau mày nằm ở trên giường, cảm thấy có chút quái dị, ca ca chỉ hôn nàng một lần, lại khiến nàng dậy không nổi giường ư? Không đến nổi thế chứ!
Tiêu Kỳ hữu khí vô lực nói: “Không sao, chỉ là bụng có chút không thoải mái ” Lục Thanh Lam lúc này liền hiểu ra, Tiêu Kỳ đây là tới kinh nguyệt. Hai người là quan hệ khuê mật, chuyện tư mật như vậy cũng sẽ chia sẻ cùng nhau, cho nên thời gian kinh nguyệt của Tiêu Kỳ nàng là biết, tựa hồ tới sớm vài ngày.
Lục Thanh Lam không khỏi hé miệng cười cười.” Kinh nguyệt của Kỳ tỷ tỷ lần này tới sớm mấy ngày đâu.”
Nàng nói nhẹ nhàng bâng quơ, Tiêu Kỳ vẫn không khỏi đỏ mặt, ai ngờ mình kém cỏi như vậy sau khi bị Lục Văn Đình hôn, lại bắt đầu mộng xuân khiến cho kinh nguyệt tới sớm, thật là mắc cỡ chết người, chuyện này ngàn vạn không thể để Bảo Nhi biết được. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Lục Thanh Lam sáng loáng phảng phất hiểu rõ hết thảy trong lòng nàng cũng có chút hốt hoảng.
“Nào có? Thời gian là bình thường đấy!” Tiêu Kỳ cố nói: “Bảo Nhi, sao ngươi tới sớm như vậy?”
Lục Thanh Lam nháy mắt mấy cái cười nói: “Kỳ tỷ tỷ cực kì thông minh, thật sự không biết hay là giả không biết?”
“Ngươi...” Tiêu Kỳ nhất thời ngay cả tai cũng hồng.
Lục Thanh Lam hì hì cười không ngừng: “Các ngươi đi xuống trước đi.” Rốt cuộc không muốn làm cho Tiêu Kỳ quá lúng túng, nàng cho lui tất cả nha hoàn, sau đó nói với Tiêu Kỳ: “Kỳ tỷ tỷ, ca ca của ta sáng sớm trở về Hầu phủ, nói cho ta biết toàn bộ chuyện phát sinh ngày hôm qua!”
Tiêu Kỳ xấu hổ đến hận không thể dùng chăn bụm mặt, chẳng qua nàng ở trước mặt Lục Thanh Lam vốn cũng không có bí mật gì, hồi lâu mới thở dài một hơi: “Ta biết ngay, chính là kết quả như vậy... Hắn nói với ngươi thế nào?”
Lục Thanh Lam vỗ vỗ tay nàng, nói: “Hắn mặc dù là ca ca của ta, nhưng chuyện này, ta tuyệt đối đứng ở phía ngươi. Ta đã cảnh cáo hắn, muốn hắn quên chuyện phát sinh ngày hôm qua.” Dừng một chút, nàng chậm rãi nói: “Tuyệt sẽ không ảnh hưởng đến khuê dự của Kỳ tỷ tỷ, càng sẽ không ảnh hưởng Kỳ tỷ tỷ lập gia đình.”
Tiêu Kỳ thấy nàng nói trịnh trọng, trong lòng không biết tại sao lại có chút thất vọng: “Cứ như vậy là xong ư?”
Đáy mắt Lục Thanh Lam đều là ý cười: “A, đúng rồi, còn có... Ca ca của ta để cho ta thay hắn xin lỗi ngươi. Hắn nói ngày sau có cơ hội, sẽ giáp mặt nói xin lỗi với ngươi, tối ngày hôm qua hắn cũng là nhất thời váng đầu...”
Tiêu Kỳ nhớ tới biểu hiện tối ngày hôm qua của Lục Văn Đình, liền giận không chỗ đánh. Thở phì phì nói: “Ai muốn hắn giáp mặt xin lỗi, không ngờ Lục Tam ca lại là người như vậy, dám khi phụ ta như vậy!”
Lục Văn Đình khiến nàng mất hết thể diện trước mặt bạn tốt, nghĩ tới nàng đã cảm thấy tức giận.
Lục Thanh Lam vỗ hai tay. “Hắn chẳng những ức hiếp ngươi, ở nhà cũng thường xuyên ức hiếp ta...” Liên tục nói xấu Lục Văn Đình, lòng còn đầy căm phẫn hơn Tiêu Kỳ, cuối cùng tổng kết nói: “Ca ca của ta đối với ngươi như vậy, sau này hai người các ngươi không bao giờ gặp mặt nhau nữa rồi, đỡ phải Kỳ tỷ tỷ thấy hắn liền tức giận.”
Không bao giờ gặp mặt... Sao? Không biết tại sao, Tiêu Kỳ lại có chút không muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.