Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 127: Cơ hội trả thù




Editor: Hương Cỏ
Kể từ sau khi Tự Cẩm quyết định thì đã biết nàng và thái hậu hoàn toàn không có bất kỳ khả năng hoà giải nào. Cho nên lúc đó, nàng tóc tai bù xù, bên ngoài khoác áo choàng ngoài xiêm y, ngồi ở đầu giường, mặt không thoa chút son phấn nào, toàn thân từ trong ra ngoài đều biểu lộ vẻ mệt mỏi yếu đuối đáng thương.
Thi cô cô không nghĩ tới Hi Dung Hoa lại gặp bà ta trong phòng ngủ, khi thấy dáng vẻ nàng như vậy trong lòng cũng khá kinh hãi. Nhưng rốt cục là người từng trải nhiều năm trong cung, hành lễ vấn an đều bình thản như không có phát hiện gì, vừa cười vừa nói: "Thái hậu nương nương mời Hi Dung Hoa đi một chuyến, cũng thể hiện coi trọng đối với tiểu hoàng tử tương lai." Một câu nói áp xuống, xem nàng trả lời như thế nào.
Tự Cẩm mày liễu khẽ giương, nhìn Thi cô cô, cực kỳ bất đắc dĩ nói: "Cô cô, ngươi nhìn ta bây giờ, đi gặp thái hậu nương nương quả thực là làm cho lão nhân gia ngột ngạt. Hôm qua buổi tối bị chuột rút, lăn lộn một đêm không ngủ ngon. Thái y cũng nói ta mang thai này vất vả, thật sự là không dám khinh thường. Chờ thần thiếp sinh con khỏe mạnh sẽ tới chỗ thái hậu nương nương thỉnh tội."
Thi cô cô thế nào cũng không dám nghĩ đến, Hi Dung Hoa lại dũng cảm như vậy, dám nói thẳng không đi, nhất thời chân mày cau lại, đang muốn nói một hai câu khó nghe để nàng ta kinh sợ thì nhìn thấy Hi Dung Hoa ôm bụng khẽ kêu lên. Mấy tên cung nhân bên ngoài Di Cùng hiên lũ lượt chạy vào như nước chảy. Bọn họ đứng xúm xít lại, vây trước giường, vô tình đẩy Thi cô cô ra ngoài.
Thi cô cô thấy trên mặt Hi Dung Hoa đầy mồ hôi, sắc mặt cũng trắng bệch, trong lòng suy nghĩ, có lẽ sức khỏe Hi Dung Hoa quả thực không tốt lắm. Một phòng cung nhân ngay ngắn trật tự lấy nước tới, lau mặt lau tay, người này lấy khăn người kia bưng nước, ai nấy đều căng thẳng như sắp đánh trận. Bận rộn một hồi đến khi xong việc, đúng lúc Thi cô cô nghĩ tới đã có thể nói một hai câu thì lại chứng kiến Hi Dung Hoa bị chuột rút.
Vân Thường cực kỳ có kinh nghiệm quỳ trước giường, giơ tay xoa bóp chân cho Hi Dung Hoa, một hồi lâu sau nước mắt Hi Dung Hoa mới ngừng rơi.
Thi cô cô:...
Cũng quá già mồm!
Đợi đến Thi cô cô thật sự là không chịu được thì mới đen mặt cáo từ về Thọ Khang Cung.
Đợi đến lúc Thi cô cô đi, Tự Cẩm này mới phất phất tay, nói với Vân Thường: "Mau đứng lên đi, lần trước còn nhớ đặt cái đệm quỳ dưới đất mà." Trước kia xoa bóp chân đều để Vân Thường ngồi trên giường. Nhưng có mặt Thi cô cô ở trong này, Vân Thường đương nhiên không dám có bất kỳ sai sót nào trước mặt bà ta, không khéo lại bị người ta điểm tội chủ tớ không phân biệt.
"Không sao quỳ có một lúc thôi, nô tỳ không đau chút nào, thế này thì có là gì đâu." Vân Thường vừa cười vừa nói, "Trước kia đi theo các cô cô học quy củ, quỳ một ngày, còn phải giữ lưng thẳng tắp, dám sụp lưng sẽ phải quỳ thêm một ngày nữa cơ."
Biết rõ trong cung rất giữ quy củ, Tự Cẩm cười cười cũng không nói gì, chỉ nói: "Ở bên ngoài đừng phạm quy củ, đóng cửa lại thì không cần quá cẩn thận nữa."
"Tất cả nô tài trong Di Cùng hiên đều một lòng cảm tạ lòng khoan dung của chủ tử, chỉ ở đây người hầu mới cảm thấy thoải mái một chút." Vân Thường cười nói.
Tự Cẩm cũng cùng cười theo. Mặc dù nàng yêu cầu không cao nhưng Vân Thường vàTrần Đức An lại quản lý chặt chẽ. Nàng cũng biết bọn họ làm thế đều là tốt cho nàng, không thể để cho người ngoài bắt được sai lầm của chủ tử. Huống chi hai người này cũng cần biểu lộ quyền uy, làm mấy người khác kính sợ trong Di Cùng hiên. Cho nên Tự Cẩm biết rõ Vân Thường nói thoải mái là chỉ mấy người thân cận so với những người hầu khác mà thôi.
Buộc lại đầu tóc, sau khi thay quần áo, Tự Cẩm đi ăn sáng. Cháo nấu nhừ nhuyễn thơm ngát, cho thêm chút hạt, quả khô. Tự Cẩm ăn hai chén nhỏ. Lại ăn trái cây, mấy thứ tráng miệng rồi buông đũa. Mắt thấy ngày sinh càng ngày càng gần, để bảo đảm mình có thể sinh sản thuận lợi, nàng phải chú ý giảm bớt lượng đồ ăn từ bây giờ. Dù sao thời đại này cũng chưa có công nghệ sinh mổ để bảo vệ tính mạng. Vì mình suy nghĩ, Tự Cẩm phải áp chế ham mê ăn uống của mình lại.
Ăn sáng xong đi một vòng quanh sân, Tự Cẩm không biết rõ trong cung đang bàn luận sôi sục chuyện ngày hôm qua.
"Hi Dung Hoa kia quả là lợi hại, ánh mắt người ta còn không thèm nhìn tới Kiều Tiểu Nghi, chỉ bằng một cái bóng lưng đã câu Hoàng thượng đi mất, sao mà lợi hại như vậy chứ?"
"Đây chính là số mệnh, từ sau khi Hi Dung Hoa thị tẩm thì nàng ta đã không buông Hoàng thượng rồi, rất bá đạo lợi hại."
"Còn không phải sao, may mà Quý phi nương nương Ngọc Trân công chúa, một tháng cũng có thể gặp Hoàng thượng vài lần. Chứ như tôi và cô, trừ phi trong cung thiết yến, nếu không thì ngay cả bóng lưng Hoàng thượng cũng không thấy. So với người ta quả là tức chết người."
"Các cô nói xem Hi Dung Hoa kia rốt cục... sao lại giỏi như vậy chứ?"
"Không lẽ là con hồ ly tinh đội lốt..."
"Hôm nay Kiều Tiểu Nghi đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương, mặc dù nàng ta vẫn cười tươi, nhưng vòng bầm đen dưới mắt không lừa được người khác. Cũng khó trách, là thanh mai trúc mã của Hoàng thượng mà, kết quả... Vẫn không giữ được."
"Trước đó vài ngày cũng không biết là người nào không biết xấu hổ, trước mặt mọi người, không danh không phận mà dám ngồi bên cạnh hoàng thượng đấy. Hi Dung Hoa ở kia cũng thấy mà, trong lòng cô ta lúc ấy chắc cũng kìm nén lắm. Tôi đoán chừng là cô ta đã sớm có ý định lấy lại danh dự rồi."
"Hoàng thượng thích khoan dung cô ta, người khác thì có biện pháp gì chứ?"
Một câu nói, đem tất cả thanh âm ở đây đều ép xuống.
Đúng vậy, Hi Dung Hoa kia chẳng qua là một Dung Hoa nho nhỏ, cho dù là mang thai, đổi lại là các nàng cũng không dám lấy mất người đi trong ngự hoa viên ngay trước mặt Kiều Tiểu Nghi. Kiều Tiểu Nghi thì không sao cả, nhưng là phía sau cô ta có thái hậu nương nương đó? Nhưng mà người ta Hi Dung Hoa thì dám. Mặc dù người nhà mẹ đẻ được trọng dụng, nhưng chức quan không tính là cao, người ta dựa vào cái gì mà dám làm vậy chứ?
Có Hoàng thượng làm chỗ dựa!
"Tôi nghe nói sáng sớm ngày hôm nay sớm Thi cô cô đi tới Di Cùng hiên."
"Thật sao?"
"Rồi sao?"
"Kết quả?" Một đống người gấp gáp truy vấn.
"Nghe nói Thi cô cô thở phì phì mặt đen lại từ Di Cùng hiên đi ra, chao ôi." Cái gì gọi là bản lĩnh? Đây chính là bản lĩnh, có thể để cho Thi cô cô của Thọ Khang Cung thái hậu nương nương tay không mà về, các nàng ăn gan hùm cũng không dám.
"Các cô nói lúc này Hi Dung Hoa to gan như vậy, sẽ không sợ sinh con xong..." Thái hậu thu sau tính sổ sao?
"Hai ngày nữa là Vương quý nhân và Sở quý nhân tiến cung, các cô nói Hoàng thượng có đi hay không?"
Bởi vì Kiều Tiểu Nghi thất bại. Cho nên mấy cung tần được giữ lại chuẩn bị sắp vào cung cũng thành đối tượng để thăm dò. Cũng đồng thời đang suy đoán, Hi Dung Hoa kia có giơ cao đánh khẽ không nhỉ. Dù sao trong này còn có Sở quý nhân kia, dù sao cũng là muội muội ruột của Hoàng hậu nương nương. Hi Dung Hoa luôn luôn là người theo phe Hoàng hậu nương nương, hẳn là không thể không giữ thể diện cho Hoàng hậu nương nương chứ?
Mà lúc này, trong Thọ Khang Cung thái hậu nhìn Kiều Tiểu Nghi nhíu mày nói: "Đừng cảm thấy ủy khuất, tiến cung thì phải chấp nhận thôi. Có bao nhiêu nữ nhân vây quanh hoàng thượng, ai cũng nghĩ phải lấy được lòng hắn, vậy thì phải xem bản lĩnh từng người."
Kiều Linh Di cảm thấy uất ức. Từ nhỏ đến lớn nàng ta chưa từng bị ủy khuất như vậy. Cho dù cả nhà bị tiên đế giáng chức đày đi Trừ Dương cũng chưa từng chịu ủy khuất thế này. Bởi vì nàng ta biết rõ, sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ trở về. Trừ Dương chẳng qua là chỗ dừng chân tạm thời của nàng ta mà thôi.
Nhưng bây giờ, lần đầu tiên nàng ta thật sự rõ ràng cảm nhận được sự lợi hại của nữ nhân trong chốn hậu cung. Cô cô năm đó cũng không phải là vừa vào cung đã là hoàng hậu, cũng phải trải qua nhiều năm chìm nổi mới được ngồi trên vị trí kia. Nhưng, tới khi nàng ta biết chuyện thì cô cô đã là hoàng hậu. Cho nên đối với những chuyện kia nàng ta chỉ nghe nói chứ không được tận mắt chứng kiến, trong lòng khó tránh khỏi coi nhẹ.
Lần này dự tuyển, trong lòng nàng ta cũng cực kỳ nắm chắc. Dù sao nàng ta và biểu ca là thanh mai trúc mã, tình nghĩa khắng khít. Nhưng …, nhưng …. hôm qua hắn bỏ lại mình, ngay cả một câu nói cũng không lưu lại, cứ thế đuổi theo bóng lưng Hi Dung Hoa kia mà đi.
Hi Dung Hoa một câu nói cũng chưa nói, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không nhìn sang, biểu ca hắn liền vội vã đuổi theo. Khi đó, nàng ta đã biết là không còn như trước nữa.
"Cô cô, Hi Dung Hoa kia tuyệt đối không thể giữ được." Kiều Linh Di cầm khăn lau nước mắt, "Có cô ta ở đây, chỉ sợ biểu ca..."
Thái hậu nhìn Kiều Linh Di, "Bình thường thấy con còn tỉnh táo, sao vừa gặp chuyện thì đã rối loạn hết cả. Thế này đã là gì đâu, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ thôi. Nếu con khóc nháo lên mới khiến Hoàng thượng càng thêm coi thường con, cả chút áy náy sẽ không còn nữa." Nói đến đây dừng một chút, "Chờ đến khi muội muội của hoàng hậu tiến cung, con cứ ngồi chờ xem, xem Hi Dung Hoa kia sẽ làm như thế nào. Ai gia cũng muốn nhìn một chút, cô ta sẽ đoạt hay cướp người."
Đầu tiên Kiều Linh Di sững sờ rồi lập tức liền hiểu được. Sở Trừng Lam kia là muội muội ruột của hoàng hậu, Hi Dung Hoa là người của hoàng hậu, chắc chắn không thể không giữ thể diện cho hoàng hậu. Đúng là nàng ta quá nóng lòng, trong lúc nhất thời trong lòng rối loạn mất bình tĩnh nên mới này mới khóc lóc kể lể trước mặt cô cô, thật sự khiến cô cô coi thường mình cũng đúng.
Nghĩ tới đây Kiều Linh Di liền kéo tay thái hậu làm nũng, "Đa tạ cô cô chỉ điểm, không phải là con thương tâm sao. Biểu ca chưa từng đối với con như vậy, trong phút chốc con không thể suy nghĩ cẩn thận."
Thái hậu liền vỗ vỗ tay Kiều Linh Di, "Cho dù là có tình nghĩa thanh mai trúc mã, nhưng con cũng phải nghĩ Hi Dung Hoa kia có thể mê hoặc Hoàng thượng đến mức này, thấy rõ thủ đoạn phi phàm. Con phải chú ý cẩn thận nhiều hơn mới là chuyện nên làm."
"Vâng, con biết rồi." Kiều Linh Di ngoan ngoãn đồng ý. Nàng ta không thể sợ, không thể sốt ruột. Nàng ta vừa mới tiến cung mà thôi. Hi Dung Hoa kia đã ở bên cạnh biểu ca ba năm, đương nhiên so với người đã rời kinh mấy năm như nàng có ưu thế hơn.
Thái hậu gật gật đầu, nét mặt lạnh lùng nghiêm túc, "Vậy con hãy làm cho Bản cung xem, Hi Dung Hoa sắp sinh rồi. Khi cô ta ở cữ, biểu ca con cũng không thể lưu lại ở Di Cùng hiên. Đây là cơ hội tốt." Nói đến đây dừng một chút, "Lại chú ý chuyện của Sở Trừng Lam nữa, không phải con và Sở Trừng Lam quan hệ không tệ sao? Lúc cần thì qua lại nhiều một chút."
Kiều Linh Di siết chặt tay mình. Nàng ta hiểu rõ ý tứ của cô cô. Tốt nhất Hi Dung Hoa cũng bắt người đi, lúc đó bên chỗ hoàng hậu … Nghĩ tới đây, Kiều Linh Di mới thoải mái thở phào một hơi, cuối cùng cũng còn có cơ hội trả thù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.