Editor: Hương Cỏ
Tự Cẩm đang phiền não suy nghĩ thì Tiêu Kỳ vào tới. Vừa nghe tiếng chân bên ngoài, Tự Cẩm nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy một bóng người mặc áo choàng màu vàng đi sang phòng bên, hẳn là tới thăm con trai trước. Nuôi dưỡng đứa trẻ trong cung khác với ngoài cung rất nhiều.
Trong cung, chăm sóc trẻ con có rất nhiều quy tắc, tỷ như Dục Thánh còn nhỏ xíu như thế mà người hầu hạ bên cạnh như thái giám cung nữ lại thêm bà vú, tổng cộng cũng có ba bốn mươi người. Mới đầu Tự Cẩm nghe được con số này thật sự là sợ hết hồn. Nàng lên tới Phi vị, người hầu hạ bên cạnh cũng mới có nhiều như vậy. Con trai nàng vừa ra đời đã hưởng đãi ngộ như nàng.
Tự Cẩm cảm thấy hơi xa xỉ lãng phí, liền khéo léo nhắc Tiêu Kỳ một tiếng, kết quả Tiêu Kỳ nghiêm túc nói: "Đây là con trai đầu tiên của trẫm, hơn nữa mỗi hoàng tử sinh ra đều có từng đấy người hầu hạ. Nhìn thì thấy nhiều người, kỳ thật nếu chia việc ra thì chẳng có mấy đâu."
Lời nói này tuyệt không giả. Về sau Tự Cẩm liền hiểu được vì sao Tiêu Kỳ nói như vậy. Mấy chục người này, có người hầu hạ bên cạnh, có người chạy việc vặt, người trông coi cửa nhà. Mặc dù Đại hoàng tử còn chưa có chỗ ở riêng nhưng người hầu hạ, các dụng cụ thiết bị không thể thiếu. Theo lời Tiêu Kỳ nói thì đây là uy quyền của hoàng gia. Còn phải chuẩn bị chỗ chơi trong cung cho Đại hoàng tử, đằng trước có người mở đường, phía sau có người hầu hạ. Bên cạnh có người che dù, quạt mát, bưng trà dâng nước lấy đồ ăn...
Tự Cẩm nghe xong trầm mặc rất lâu, bị đả kích đến nỗi cả đêm còn chưa hồi phục tinh thần.
Chỉ chuyện này thôi nàng đã bị Tiêu Kỳ ôm cười cả buổi tối. Làm người xuyên việt, lần đầu tiên Tự Cẩm cảm thấy mình rõ là nhà quê. Chuyện này cũng chưa tính, Tiêu Kỳ còn nói, chờ qua đầy tháng thì phải mở rộng Di Cùng hiên, bởi vì chỗ này quá nhỏ, không thể để con trai thiệt thòi, ngay cả tẩm điện của con cũng không có được.
Trời đất, bé còn nhỏ xíu, muốn tẩm điện gì chứ. Hơn nữa, Di Cùng hiên cũng không nhỏ mà, một đứa bé ở mà sao hóa thành bị thiệt thòi?
Sau đó Tiêu Kỳ cho nàng biết những tiêu chuẩn thông dụng dành cho hoàng tử ở. Dựa theo các tiêu chuẩn của Tiêu Kỳ thì thật sự Di Cùng hiên quá nhỏ.
Sau đó Tự Cẩm lại bị đả kích.
Vì vậy, mấy ngày nay Tiêu Kỳ đang nghiên cứu việc mở rộng Di Cùng hiên như thế nào. Dù sao bây giờ trong tay có tiền, không cần giơ tay xin xỏ bộ Hộ bộ, không cần làm phiền Nội Đình Phủ, tự mình xử lý. Vốn Di Cùng hiên có hình thoi, kết quả Tiêu Kỳ vẽ ra bản vẽ thành ba phần. Nói cách khác, bản vẽ này so với cung hiện tại thì mở rộng gấp đôi.
Tự Cẩm e dè hỏi: "Có quá lớn không vậy?"
Tiêu Kỳ liền nói: "Về sau còn sinh con gái, trước cứ mở rộng ra rồi bao lại đã, chứ đến khi công chúa của trẫm sinh ra lại không có chỗ ở, thiệt thòi cho con bé."
Tự Cẩm:...
Ngay cả con gái cũng nghĩ đến, ngươi không hỏi ta có muốn sinh con cho ngươi hay không à!
Vì sao chỉ có một hai đứa trẻ, ở tòa nhà lớn như vậy còn bảo thiệt thòi. Nàng lớn đến từng này, ở Di Cùng hiên đã vài năm chưa từng cảm thấy ủy khuất gì.
Tự Cẩm bày tỏ không phục.
Sau đó Tiêu Kỳ liền nói, "Ta giúp nàng nàng còn uất ức ư?? Ta còn chưa nói uất ức đây."
Hắn nói thế cũng như không nói, nhưng Tự Cẩm lại không có cách nào phản bác.
Sau khi sinh con xong, cả đời cha mẹ bị con cái đè lên đầu, giờ nàng đã cảm nhận được rồi.
Tóm lại, để chuẩn bị nơi ăn chốn ở cho con trai, con gái trong lương lai Tiêu Kỳ muốn mở rộng quy mô Di Cùng hiên. Tự Cẩm cảm nhận được mình nên ủng hộ hắn. Con lớn một chút, đích thực như là hơi nhỏ, rộng một chút cũng tốt hơn. Lúc đó Tự Cẩm mới đồng ý gật đầu, bắt đầu đưa ra các yêu cầu. Dù sao cũng là đào đất động thổ xây nhà, đương nhiên là xây theo kiểu mình thích rồi.
Vì vậy, không bằng trong này đào một cái hồ lớn, nuôi cá chép, thả hoa sen. Chỗ này làm một khoảnh sân nhỏ, đặt thêm xích đu và mấy đồ chơi cho con chơi cũng tốt. Chỗ này thêm một chút, chỗ kia thêm một chút. Chờ đến khi bản vẽ phác thảo sơ bộ, Tiêu Kỳ phát hiện vẫn còn chật. Vì vậy lúc Tự Cẩm không biết rõ lại đi mở rộng thêm chút nữa.
Phòng ở không cần quá lớn, nhưng sân thì nhất định phải lớn. Dựa theo cách nói của Tự Cẩm là để cho con trai có một chỗ tha hồ chạy nhảy an toàn. Truyện Trinh Thám
Sao nói nghe giống như là nuôi cún vậy nhỉ...
Nghe tiếng bước chân đi tới hướng này, Tự Cẩm liền đứng dậy nghênh đón, chỉ nghe bước chân cũng biết là Tiêu Kỳ.
Quả nhiên, nàng mới đi vài bước, Tiêu Kỳ liền vén rèm đi vào vừa cười vừa nói: "Tiểu tử kia thật là mê ngủ, lúc ta đi vẫn còn ngủ mà."
"Có thức dậy một lần vào giữa giờ, chơi một canh giờ rồi mới ngủ lại." Tự Cẩm giơ tay lấy y phục đã chuẩn bị từ sớm đưa cho Tiêu Kỳ, nhìn hắn đi ra sau tấm bình phong thay quần áo, nghe hắn nói với qua bình phong.
"Ham ăn say ngủ, hình như khá giống nàng đó."
"..." Nàng quyết định không để ý tới hắn!
"Đây là cái gì?" Tiêu Kỳ thay xiêm y đi ra ngồi đối diện với Tự Cẩm, nhìn thấy miếng ngọc bội trên bàn, tiện tay cầm lên hỏi.
Tự Cẩm nhìn Tiêu Kỳ không để tâm chút nào, nháy mắt một cái liền cười mỉm nói ra: "Cái này ư, là lễ vật do Kiều Tiểu Nghi vừa mới đưa đến tặng cho Thánh nhi, là ngọc bội cầu bình an đầy tháng cho trẻ con. Ý nghĩa tốt lành, lại là vật khó được, chất ngọc tốt, cầm một lúc thì thấy ấm áp, là đồ tốt." Nói xong nhìn Tiêu Kỳ chằm chằm.
Tiêu Kỳ nghe vậy nét mặt không có thay đổi gì, lật qua nhìn thoáng qua hơi ngẩn ra, sau đó mới lên tiếng: "Miếng ngọc bội này..."
Nói phân nửa thì những lời còn dư lại nuốt trở về.
"Miếng ngọc bội này như thế nào?" Tự Cẩm liền hỏi tới, nàng nhìn ra nét mặt Tiêu Kỳ có gì đó không thích hợp.
Tiêu Kỳ ho nhẹ một tiếng, "Cũng không có gì, nếu là lễ vật đưa tới thì nàng cứ giữ đi."
Làm sao mà không có gì được, vừa nhìn thì biết là có cái gì rồi. Lúc đó Tự Cẩm cảm thấy cơn ghen dâng lên, khó trách Kiều Linh Di lại cứ muốn đưa một miếng ngọc bội tới, khó trách còn không đợi Tiêu Kỳ đến thì đã đi rồi. Trước đó nàng còn hơi hoài nghi, giờ lại cảm thấy Kiều Linh Di này tính kế rất giỏi. Miếng ngọc bội này nhất định là có chuyện xưa. Tiêu Kỳ vừa nhìn thấy ngọc bội liền liên tưởng tới chuyện của Kiều Linh Di, cho nên Kiều Linh Di ở lại hay không thì có quan hệ gì. Người ta muốn chính là Tiêu Kỳ hồi tưởng, cho nên để lại ngọc bội là đủ rồi.
Nói tới ngọc bội này, cho dù chất liệu quý nhưng cũng chỉ là miếng ngọc bội bình thường. Mấy thứ thế này bản thân mình cũng chẳng tị hiềm gì mà không cho Tiêu Kỳ nhìn thấy. Đúng lúc Tiêu Kỳ sắp trở lại, nàng cũng chẳng có gì giấu giếm, cho nên nhất định Tiêu Kỳ có thể nhìn thấy.
Kiều Linh Di này tính kế tốt lắm, quả nhiên Tiêu Kỳ nhớ tới chuyện gì đó.
Lúc ấy Tự Cẩm đột nhiên cảm thấy, sao mình lại như một con ngu vậy, bị người ta tính kế cũng không biết.
Quả nhiên là một người xuyên việt bình thường, cho dù có bàn tay vàng đi chăng nữa thì kỹ năng cung đấu vẫn có thể bị người ta đè chết. Người ta chỉ cần dùng một miếng ngọc bội cũng có thể tính kế tranh thủ tình cảm, tính kế đúng thời gian, tính kế mình không phản ứng, sau đó... Thành công.
Mà mình, mặc dù trong lòng nổi lên nghi ngờ nhưng vẫn đạp trúng bẫy rập.
Trong nháy mắt Tự Cẩm u buồn.
Tự Cẩm bày tỏ mình cực kỳ đố kỵ, thanh mai trúc mã cái gì chứ, quả nhiên là giẫm một cái hố. Người ta đưa ra miếng ngọc bội cũng có ký ức tốt đẹp, thủ đoạn tranh thủ tình cảm này mặc dù không cao nhưng rất hữu hiệu.
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm cầm ngọc bội kia trong tay, vẻ mặt buồn bực liền biết nhất định người này lại lên cơn dấm chua. Vừa cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy thật khờ. Suy nghĩ một chút liền nói với nàng: "Ngọc bội này để trong hòm là được, không cần để bên cạnh Thánh nhi."
"Vâng." Tự Cẩm không đếm xỉa tới đáp một tiếng, để chỗ nào có cái gì khác nhau, người ta tới là khơi gợi ký ức của ngươi mà.
Tiêu Kỳ còn muốn nói gì nữa, bên ngoài dọn cơm xong, Vân Thường đến mời hai người dùng bữa.
Tiêu Kỳ liền dắt tay Tự Cẩm đi dùng bữa. Trong tâm trí Tự Cẩm tràn đầy hình ảnh miếng ngọc bội kia, lại nghĩ mình mới sinh con xong đã béo ú lên, ngoại hình bị trừ điểm nghiêm trọng. Tình yêu muốn luôn tốt đẹp thì phải giữ gìn và xây dựng, nàng quyết định bước phản kích thứ nhất, giảm cân!
Sau đó, lúc ăn cơm Tự Cẩm nhìn thấy bát của mình bị Tiêu Kỳ gắp đầy thức ăn, bày tỏ rất ưu thương.
Ngươi làm thế này là cho heo ăn sao?
Nàng đã sinh con rồi, thật sự không cần ăn nhiều như thế.
Tự Cẩm rất uyển chuyển bày tỏ bây giờ khẩu vị của mình ít rồi, không ăn được nhiều như thế, sau đó gắp hết lại cho Tiêu Kỳ. Nàng quyết định mình phải giảm cân biến thành một phụ nữ mảnh mai xinh đẹp, sau đó cố gắng biến Tiêu Kỳ thành một hoàng đế mập mạp. Chẳng phải hoàng đế anh tuấn tiêu sái nữa, có lẽ biểu muội thanh mai gì đó liền hết hứng thú thôi.
Kế hoạch hoàn mỹ.