Suy đi tính lại ý nghĩ tráo người kia của Mạnh Hạ Hạ không được Cửu sư huynh thông qua, không phải Tô công công cai quản đám thái giám trong cung sao, đến nhờ ông ấy là được rồi, nhưng như vậy A Hồ mà bại lộ nàng đây cũng xong đời rồi.
Nhưng ngoài cách đó ra nàng chẳng còn cách nào khác cả.
" Tô công công".
" Phương Tần Nô tài xin thỉnh an nương nương".
" Tô công công ta có chuyện này muốn nhờ người giúp đỡ".
" Nương nương có việc cần cứ sai bảo nô tài, đừng nói vậy nô tài không giám nhận".
" Ta có một người bạn từ nhỏ trước khi vào cung, không hiểu sao hắn tự nhiên lại vào cung làm giống ngài, hỏi ra mới biết, nhà hắn gặp vận đen mà khuynh gia bại sản, muốn vào cung làm giống ngày để kiếm chút ít, ta nghe nói trong cung chỉ hầu hạ hoàng thượng hoặc thái hậu là có.
công công ý ta không phải nói ông, ta chỉ nói đa số thôi".
Tô công công nghe Phương Tần nói mà cảm thấy đau đầu, ý của nương nương là bạn nương nương vào cung làm thái giám, muốn làm vị trí tốt để nhanh chóng có nhiều ngân lượng, thế mà nói vòng vo nửa ngày không xong, mà Phương Tần này cũng lạ đi nhờ cậy hoàng thượng không phải nhanh hơn sao, lại đi một đường vòng dài như vậy.
" Chỗ hoàng thượng thì không được rồi, chúng ta thực không được nô tài giúp nương nương bên phía thái hậu nhé".
Mạnh Hạ Hạ chờ nhất câu này của ông ta nhưng vẫn giả vờ tiếc chỗ bên Di hòa cung.
" Ta cứ nghĩ chỗ hoàng thượng các vị phi tần phải phóng khoáng hơn chứ".
" Nương nương không phải chuyện ít nhiều mà là không làm được việc các nương nương sai bảo".
" À thì ra là vậy, thật khó cho ngài".
!
" Tô công công nàng ta đi rồi sao".
" Bẩm Phương Tần vừa đi".
Duật Hy đi ra cửa nhìn thấy Phương Tần đứng thì thầm cùng Tô công công mà không có ý định đi vào bên trong, liền cảm thấy không vui.
" Nàng ta tìm ngươi làm gì".
" Bẩm hoàng thượng là việc riêng, nương nương muốn nhờ nô tài giúp một tiểu thái giám kiếm được chủ nhân tốt để hầu hạ".
" Nàng ta còn có mưu tính đưa người nhà vào cung nữa sao" Duật Hy nghe mà tức giận, nếu muốn dùng quan hệ để cho người quen một chỗ tốt sao không đến tìm hắn mà lại tìm Tô công công, nàng ta bị mù nhận thức rồi sao, không nhìn ra ai mới là chủ nhân của hoàng cung này.
" Ngươi hứa với nàng rồi".
" Bẩm nô ta đã đồng ý với nương nương sẽ giúp tiểu thái giam kia sang cung thái hậu làm chân sai vặt rồi".
" Được rồi ra ngoài đi, nhớ lần sau không được giúp nàng ta nữa".
" Nô tài sẽ ghi nhớ lời hoàng thượng".
Là người nào khiến nàng ta quan tâm như vậy, muốn đưa hắn một bước an nhàn như vậy chứ.
Vài ngày sau như mong muốn của Mạnh Hạ Hạ A Hồ đã thành công vào được Bách Hy Cung của thái hậu làm nô tài thắp đèn.
" Sư tỷ đệ không tìm thấy mật thất ở chỗ nào cả Buổi tối A Hồ liền tới chỗ nàng nói tình hình mấy ngày qua của mình ở cung thái hậu, hắn đã tìm rất nhiều nơi, đến giường của thái đậu cũng đã lên qua mà không có manh mối.
" Sư đệ cung thái hậu dễ dàng để đệ làm loạn vậy sao".
" Sư tỷ cho họ chút mê hương là được không phải sao".
A Hồ thấy sư tỷ thật kém thông minh
" Xem như đệ lợi hại" Hắn ta dùng mê hương nàng không còn gì để nói cả, nếu vậy cha đoán sai rồi, cô cô khéo giờ vui vẻ yên nghỉ rồi, là cha bị sự thù hận làm mờ ý trí hay là mong nhớ nên ảo giác không tin vào sự thật là cô cô đã chết, nếu vậy bọn họ rút lui thôi ở lại đây chịu khổ làm kể hầu người hạ của bọn họ làm gì.
" Chủ tử hoàng thượng cho gọi người quaDi hòa cung".
" Hắn ta bị điên sao, giờ là canh mấy rồi không để nàng ngủ sao".
" Tỷ tỷ phần lớn là muốn thị tẩm người rồi" A Hồ vui vẻ khi sư tỷ gặp họa.
" Thị ngươi đấy" Mạnh Hạ Hạ tức giận mắng A Hồ.
" Sư tỷ nếu đệ làm nữ nhân thì tốt, tỷ xem tỷ đi không cần thông minh vẫn được ăn sung mặc sướng còn đệ đây ngày đêm đi cọ bô".
" Cọ cả đời ngươi đi" Mạnh Hạ Hạ nghĩ đến hoàng thượng kia tức giận, ghét luôn sang cả sư đệ mình".
" Hoàng thượng Phương Tần đã tới"
" Thần thiếp xin thỉnh an hoàng thượng".
" Miễn lễ đi, lại đây mài mực cho trẫm".
" Hoàng thượng đêm hôm gọi thiếp đến mài mực".
Mạnh Hạ Hạ thật không vui nổi khi canh 1 rồi còn không được ngủ.
" Đúng, không mài mực nàng nghĩ ta truyền nàng đến để làm gì" Duật Hy nhìn nàng câu nói đầy ẩn ý.
" Mài nhanh một chút, ta cần phê rất nhiều tấu chương trong đêm nay".
Mạnh Hạ Hạ cánh tay mỏi nhừ, mồm lẩm bẩm đứng bên cạnh chửi hắn.
" Phục! " Mạnh Hạ Hạ mệt mỏi vừa mài mực vừa ngủ gật khiến nghiên mực rơi xuống đất.
" Hoàng thượng thiếp thật hậu đậu, Mạnh Hạ Hạ sợ hắn trách phạt mau chóng ngồi xuống nhặt nghiên mực lên đặt ngay ngắn xuống bàn, tiếp tục mài mực.
Duật Hy thấy nàng làm rơi đồ liền không vui nhìn nàng, nhưng thấy vẻ mặt sợ hắn trách tội kia, Duật Hy liền bỏ qua cho nàng.
" Khoan đã, nàng hình như nghĩ tới điều gì đó, hoàng thượng dưới long sàn của người làm bằng chất liệu gì".
" Cái gì long sàn chứ, chỉ là sàn bình thường thôi".
" Đổ đất, sau đó lấy gỗ làm sàn".
" Đúng vậy, nàng giờ còn quan tâm đ ến kiến trúc hoàng cung, chuyên tâm mài mực đi".
" Không phải dưới sàn này có địa đạo sao, rõ ràng tiếng kêu của nghiên mực vừa rồi va chạm xuống sàn ở đây khác với tiếng kêu khi va chạm xuống chỗ khác" Tự nhiên nàng cảm thấy lạnh sống lưng quá, nghĩ tới sự việc kia mà sợ hãi.
Nhưng bằng cách nào mới biết được điều nàng phán đoán đây, phải báo cho cha mới được.