Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết

Chương 3:




Dương Trung giật mình, mắt mở to như muốn rớt con mắt xuống mà trầm trồ, miệng thì chữ A chữ O mà nhìn con gái mình như muốn thăm dò kỹ vào bên trong suy nghĩ của đứa con, nhưng mà ngoài vẻ điềm tĩnh thì không thể nhìn ra điều gì nữa nên chỉ biết gật đầu.
Dương Yến thở dài, nói tiếp.
"Phụ thân không hiểu ý hoàng thượng sao? Một là quan văn, hai là quan võ."
Dương Trung nhìn Viên phu nhân, cả hai lắc đầu nhìn nhau rồi nhìn sang Dương Yến.
Dương Yến lại chậm rãi nói tiếp một cách điềm tĩnh, ánh mắt xa xăm hướng ra ngoài cửa như là đã đoán được rất nhiều việc thú vị mà bất giác nở nụ cười nhẹ nhàng rồi hướng về Dương Trung mà nói.
"Hoàng thượng vốn là muốn thăm dò ý của hai người, muốn biết xem hai người sẽ chọn ai, cũng như là ủng hộ ai cho ngai vị tương lai."
Dương Trung há hốc mồm, rồi vội ngậm lại, không hết ngạc nhiên rồi lại thấy lo sợ, vẻ mặt nhăn nhó đến khó coi.
"Vậy giờ ta phải trải lời làm sao đây?"
Viên phu nhân vừa uống trà vừa nhàn nhạt nói.
"Không phải chàng đã tiếp xúc hết các vị hoàng tử rồi sao, chàng ắt phải biết ai xứng đáng để chọn chứ?"
Dương Trung ngẫm nghĩ một hồi lâu, ánh mắt lúc mở to lúc lại thu nhỏ, tầm mắt có lúc mông lung hướng ra ngoài cửa, rồi lại thở dài nói với giọng điệu nghi hoặc.
"Đại hoàng tử đầy mưu tính lại là con của hoàng hậu, cũng có thể. Nhưng mà Tứ hoàng tử khá được lòng dân chúng. Rồi lại đến Ngũ hoàng tử được quân lính ủng hộ. Hay có thể là Thất hoàng tử được gần nửa quan lại trong triều đề bạt, bốn người này thật rất khó mà chọn."
Viên phu nhân như chợt nhớ ra điều gì vội nhìn Dương Trung với ánh mắt kiên định mà nói.
"Ta nghĩ cũng có thể là nhị hoàng tử, hoặc là Lục hoàng tử."
Dương Trung lắc đầu, ánh mắt chắc chắn như điều mình vừa sắp nói.
"Một người thân thể yếu có thể chết bất đắt kì tử, một người lai lịch kỳ bí, cả hai không thể."
Viên phu nhân lắc tay, nhớ lại lần trước vô tình trông thấy hai người kia, không ngừng hồi tưởng lại mà nói.
"Không hề yếu, không hề yếu, ta từng vô tình nhìn thấy hắn biết võ, còn người kia vì bí ẩn nên càng có thể hơn chứ."
Dương Trung ngạc nhiên nhìn hai mẹ con nàng, thở dài mà lắc đầu nói.
"Không ngờ hai người lại biết nhiều đến vậy."
Viên phu nhân che miệng cười đắc ý, vẻ mặt như rất tự hào.
"Thì con ta thông minh giống ta mà."
Dương Trung lại thở dài, đến nỗi mà người hầu bên ngoài còn muốn nghe thấy.
"Càng nhiều người, càng khó đoán."
Dương Yến trầm tư, ánh mắt hướng buồn nhưng lại đầy sâu sắc nói.
"Có thể là bốn người còn lại."
Dương Trung xanh mặt nhìn con gái với cặp mắt đầy ngờ vực.
"Một kẻ hung bạo, một kẻ ăn chơi, một người có thân phận thấp kém, người cuối cùng là công chúa, dĩ nhiên không thể giao cho nữ nhân rồi, mà ba người trên càng không thể, đất nước sẽ loạn mất nếu là một trong ba người đó."
Dương Yến lắc đầu.
"Con biết phụ thân chọn những người vì tài, nhưng theo con thì chỉ nhìn bên ngoài không biết được rằng bên trong sẽ thế nào đâu, có thể trông tầm thường nhưng lại là một người có khả năng trên tất cả."
Dương Trung và Viên phu nhân cùng gật đầu, nhìn nhau rồi hướng mắt nhìn Dương Yến, với ánh mắt đầy mong chờ điều Dương Yến sắp nói.
Dương Yến thu tầm mắt lại, đặt tầm mắt lên tách trà, nhìn làn nước trà có chút chuyển động rồi lại chợt mỉm cười như nhìn thấu được nhiều việc ôn tồn mà cất lên.
"Con thấy tất cả đều có khả năng. Nên con nghĩ câu trả lời tốt nhất là.."
"Các vị hoàng tử đều là thân phận cao quý, thần không dám tuỳ tiện chọn, thay vì vậy thì để các hoàng tử xem ai chịu đứa con gái thấp kém của vi thần thì hơn."
Dương Trung ngạc nhiên, sốt ruột hỏi.
"Như vậy, lỡ như con phải gả cho kẻ bất tài thì chẳng phải hại cả đời con sao?"
Dương Yến lòng cũng nổi lên sự lo lắng, ánh mắt cũng đượm buồn, suy tư, nhưng rồi lại giấu tất cả cảm xúc vào bên trong, mà trình ra một vẻ mặt điềm tĩnh, nàng cúi đầu nhẹ nhàng đáp.
"Ưm, con chỉ mong cả nhà mình an ổn, kẻ bất tài nhưng lại an toàn, thì cũng là điều đáng được chọn cho Dương Gia chúng ta."
Viên phu nhân mặt thoáng buồn, khoé mắt cay cay như đọng giọt nước mắt nơi đó, bà lấy khăn lau vội như che đi giọt nước mắt, cố giữ vẻ mặt bình thản, nhưng ánh mắt lại dối lừa chính bản thân mình, ánh mắt buồn rượi và lo lắng nhìn về Dương Yến.
"Thật ra ta cũng không muốn con gái mình gả cho người không tốt, nhưng hãy nghe lời con gái mình trước đi, xem ý hoàng thượng sao đã."
Cả ba người rơi vào trầm tư rồi tự rời đi hết. Chỉ riêng Dương Yến ngồi lại thẩn thờ suy tư. Đúng lúc này Dương Tử chạy xầm vào vỗ vai tỷ tỷ.
Dương Tử vừa vỗ ngực vừa cười nói.
"Tỷ tỷ! Tỷ đừng buồn, đệ nhất định sẽ bảo vệ tỷ, nếu tỷ không muốn gả thì không, có đệ đây."
Dương Yến xoa đầu đệ đệ, vẻ mặt buồn khi nãy cũng dần tiêu tán mất, ánh mắt trìu mến nhìn Dương Tử, giọng vui tươi nói.
"Đệ đó.. lớn rồi, ta cũng chỉ mong đệ được tự do, và lấy lại danh phận nữ nhi của mình thôi, mà đệ đừng có nghe lén như vậy chứ, phụ thân mà biết lại mắng cho xem."
Dương Tử thụt lùi lại không để tỷ tỷ xoa đầu mình nữa.
"Đệ nào sợ với lại đệ lớn rồi, tỷ đừng có xoa như con nít vậy, người khác nhìn thấy, còn ra dáng nam nhi nữa sao."
Dương Yến cười nhưng thoáng chốc lại buồn, rút tay về lại.
Dương Tử ngồi xuống bàn vớ lấy khối bánh ngọt bỏ vào miệng vừa nhai vừa nói.
"Ngày mai đệ dắt tỷ ra ngoài thành, đến Tô Châu ngắm cảnh."
Vừa nói xong Dương Tử chạy ra ngoài kêu người hầu chuẩn bị chút đồ cho sáng mai. Dương Yến nhìn theo thở dài.
"Đứa trẻ này khi nào mới chịu trưởng thành đây."
* * *

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.