"Vù!"
Một tiếng gió nhẹ vang lên, Thủy Ma nguyên lại một
lần nữa vô thanh vô tức xuất hiện ở bên cạnh Phương Vân. Ánh mắt của y
nhìn xuống dưới, vẫn đạm mạc như vậy, tựa hồ như là đang nhìn một phong
cảnh tầm thường nào đó.
Phương Vân nghiêng đầu nhìn, trong lòng
không nói rõ được là có cảm giác gì. Hắn chưa bao giờ ngờ rằng, tên gia
hỏa này lại là khí linh của Địa Hoàng xích mà viễn cổ Địa Hoàng luyện
ra. Đường đường là pháp khí trấn phái của môn phái ma đạo, dù sao cũng
khiến người ta khó có thể liên hệ được với pháp khí của viễn cổ thánh
hoàng.
Thủy Ma nguyên thư là một kiện Tam Tượng pháp khí, mà là
Địa Hoàng xích, danh như ý nghĩa chính là một sợi xích, nhưng từ hình
dáng bên ngoài thì lại không như vậy Có điều, lúc này nghĩ lại, nếu như
đây là Địa Hoàng xích thì biến hóa ngoại hình cũng không phải là vấn đề
gì.
"Trả lời ta một vấn đề!" Giọng nói của Thủy Ma nguyên từ bên
cạnh truyền vào tai, hư vô phiêu miểu, tựa hồ như đang ở cực xa: "Nếu
như trả lời đúng, ta sẽ cho ngươi rời khỏi nơi này. Nếu không, ngươi
đừng hòng mà rời khỏi đây. Ngươi chắc hiểu ý của ta chứ?"
Phương
Vân im lặng, nơi này là thế giới của Thủy Ma nguyên. Y có năng lực điều
động lực lượng của cả thế giới này. Nếu như y rắp tâm làm khó mình, e
rằng là thật sự khó mà ly khai được.
"Vấn đề gì?" Phương Vân nói, hắn biết bản thân mình không có quyền lựa chọn.
Thủy Ma nguyên tư cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Phương Vân, cực kỳ nghiêm túc nói.
"Nói cho ta biết? Ngươi là ai? Ta là ai? Ta và lão rốt cuộc ai là khí linh
của Thủy Ma nguyên thư, ai là khí linh của Địa Hoàng xích?"
"A!"
Phương Vân ngây ra, căn bản không ngờ rằng lại là vấn đề này. Có điều, hắn dẫu sao cũng là người cực kỳ thông minh, rất nhanh liền hồi thân lại. Trong lòng hắn biết rõ, Thủy Ma nguyên thư lấy tự do của mình làm điều kiện,
vấn đề mà y đề ra này, căn bản không thể là vấn đề đơn giản ai là ai.
"Đáng tiếc, nhưng khí linh này tuy có lực lượng cường đại hủy thiên diệt địa, một khi nổi cơn, ngay cả thỏ gia cũng phải bỏ chạy. Đáng tiếc lại đắm
chìm trong vấn đề ngu xuẩn, nhàm chán "ta là ai" này. Hẹ hẹ..." Bỗng
dưng, giọng nói kiêu ngạo của Thỏ tử lại một lần nữa vang lên trong đầu. Lúc trước, nghe thấy sẽ cho là Thỏ tử oán thán trong lúc buồn chán,
nhưng lúc này lại có một hàm nghĩa khác.
"Kiện pháp khí này thủy chung mê man trong sự tồn tại của bản thân, y không thể nào nhận rõ được y rốt cuộc là gì.”
Phương Vân nhìn khí linh vẻ mặt đạm mạc ở bên cạnh, trong lòng lờ mờ có một
tia đồng tình. Hắn loáng thoáng hiểu rằng vì sao khí linh cường đại này
lại hoang mang trong tự tại của bản thân.
"Nếu như ta đoán không
lầm, hai khí linh này đều là khí linh của Địa Hoàng xích. Chỗ bất đồng
là, một là viễn cổ Địa Hoàng tự mình sáng tạo ra. Còn người kia lại là
trong cơ duyên xảo hợp được đản sinh."
Phương Vân trong đầu trăm
ngàn mối suy nghĩ, rất nhiều đường dây dần dần liên quan lại với nhau.
Hắn vốn chính là một người thông minh, có một chút manh mối này liền có
thể đoán ra được rất nhiều thứ. Trong Thủy Ma nguyên thư, nhiều manh mối như vậy sớm đã đủ để hắn đoán ra chân tướng của cả sự việc.
Ở
thời đại viễn cố, một chuyện đại sự đã phát sinh, quá trình của sự việc
như thế nào thì không ai biết, chỉ biết được kết quả là: Tam Hoàng biến
mất, thời đại viễn cổ kết thúc, Cửu đại chân long phụng lệnh, sáng tạo
lại thiên địa, cũng chính là thời đại thượng cổ. Mà một thánh lệnh khác
là thánh thú kỳ lân thì tiến vào bên trong Địa Hoàng xích, trông coi một thứ quan trọng gì đó.
Còn khí linh nguyên thủy của Địa Hoàng
xích, thì hóa toàn bộ lực lượng của Địa Hoàng xích thành một tấm phù
triện, dùng để trấn áp một thứ nguy hiểm có liên quan tới việc viễn cổ
biến mất. Toàn bộ năng lượng của nó đã dùng để phong ấn lên thứ này, cái này cũng có thể giải thích vì sao nó tuy có chút lo lắng, nhưng thủy
chung lại không can thiệp, không thể nhúng tay.
Còn ma nhân vô
cùng đệ tam trọng Thủy Ma nguyên thư, còn có ma vật do Hỏa chân nhân hóa thành, đều là thứ bị Tam Hoàng phù triện phong ấn sáng tạo ra. Nói một
cách khác, nhưng thứ này kỳ thực không chịu sự khống chế của Thủy ma
nguyên thư.
Sau thời viễn cổ, không biết bao lâu, khí linh thời
kỳ đầu của Địa Hoàng xích một mực ngủ say. Chỉ còn lại một Địa Hoàng
xích có cái xác không, phiêu lưu ở ngoại giới, bị một võ giả của đời nào đó có được.
Địa Hoàng xích tuy toàn bộ năng lượng đã dùng trong
phong ấn, chỉ còn lại cái xác không, nhưng nó dẫu sao cũng là thánh khí
mà viễn cổ thánh hoàng sáng tạo ra. Sau khi tích súc lại đủ năng lượng,
dưới nhân duyên xảo hợp, đản sinh ra một linh khí mới, cũng chính là
Thủy Ma nguyên, phó chưởng môn của Thủy Ma tông.
Phương Vân thậm
chí có thể đoán ra được, tổ sư sơ khai của Thủy ma tông, dưới tình huống cơ duyên xảo hợp, có được Địa Hoàng xích, hơn nữa lừa nó coi trọng
mình, làm tông phái trấn phái của bản môn. Hơn nữa đáp ứng vào lúc quan
kiện sẽ giúp đỡ hắn.
Địa Hoàng xích đản sinh ra ý thức mới, đây
là chuyện không nằm trong kế hoạch. Song trừ bất ngờ này ra, còn có một
bất ngờ khác đản sinh.
Đó chính là sau thời gan dài, phong ấn do
Tam hoàng phù triện hóa thành cuối cùng cũng lỏng ra, phú triện nứt ra
một cái khe. Sinh vật hắc ám trong đó đào thoát ra, mà chính vào lúc
này, khí linh thời kỳ dầu của Địa Hoàng xích đang ngủ say, cũng chính là Thủy Ma nguyên thứ hai mà Phương Vân thấy đã tỉnh lại.
Khi phát
hiện ra một kiện pháp khí, không ngờ lại tồn tại hai khí linh mà bản
thân mình chỉ chẳng qua là sản vật bất ngờ dưới cơ duyên xảo hợp. Cảm
thụ của Thủy Ma nguyên thế nào thì không cần nghĩ cũng biết. Điều này
cũng có thể giải thích, y vì sao lại ngụy trang thành một kiện ma đạo
pháp khí.
"Nói cho ta biết, hai chúng ta, ai mới là khí link chân chính?"
Thủy Ma nguyên ánh mắt lóe sáng, căn bản không cho phép người ta né tránh.
"Rầm rầm!"
Chiến hỏa kinh thiên ở đằng xa, thánh thú kỳ lân và Đế Nhất liên thủ giáp
công ma vật đó, thánh khí, ma khí, kiếm khí thông thiên triệt địa, cả
không gian dưới đất đều cơ hồ muốn sụp đổ.
"Tiểu tử, võ học của
Kiếm tông không tồi, đáng tiếc, võ đạo của ngươi còn kém một chút. Nếu
không, ta và ngươi liên thủ cũng có thể giải quyết được ma đầu này rồi!" Giọng nói của kỳ lân giống như là sấm chớp vang lên.
"Ha ha ha,
liên thủ, liên thủ thì sao chứ? Từ khe nứt này, ta có thể không ngừng
hấp thu lực lượng. Hai ngươi có liên thủ cũng chẳng làm gì được ta đâu!"
Giọng nói của ma vật giống như là chuông đồng, không hề sợ hãi. Tám cánh tay
của nó có một cánh đánh ra, giống như trời long đất lở, thanh thế hãi
nhân.
"Hừ! Tiếp ta một kiếm!"
Đế Nhất trực tiếp dùng hành
động để trả lời, một tiếng nổ vang lên, trăm ngàn thánh dương lại nổ ra
trong hư không, thiên địa lại một lần nữa hóa thành sáng như ban ngày.
Đế Nhất không nói câu nào, trực tiếp một kiếm mang theo kiếm ngâm vang
trời, điên cuồng chém xuống. Cỗ kiếm ký sát lục đó, ngay cả ma vật cũng
phải ứng đối nghiêm túc.
"Ầm ầm!"
Một tiếng vang rầm rĩ, một kiếm khí thế khôi hoành của của Đế Nhât lại một lần nữa bị ngăn cản.
"Đáng tiếc, tứ đại thánh khí của Kiếm tông, ngươi chỉ có được Lục Tiên kiếm
trong đó. Nếu như có được bốn thanh kiếm khác, cho dù thực lực của ngươi có thấp, nhưng bốn kiếm cùng phát, cũng có thể giống như là thái rau
chém chuối, chém chết tiểu ma vật Địa Hồn cảnh này!" Kỳ lân nhìn thấy
kiếm khí của Đế Nhất bị cản lại, không khỏi thở dài.
"Tên súc sinh ngươi, xem đây!"
Ma vật kêu gào như sấm, ba người hỗn chiến thành một đống, từng đạo không
giam phong bạo trong nháy mắt thành hình, khoách tán ra bốn phía.
Mà trong từng đạo không gian phong bạo, một bóng người của Thủy Ma nguyên
thư khác có thể nhìn thấy được một cách rõ ràng. Thân thể của lão giống
như là hư ảo, tất cả phong bạo đều xuyên thẳng qua cơ thể lão, giống như là vào vô vật.
Phương Vân nhìn khí linh của Địa Hoàng xích, im
lặng không nói gì. Vấn đề này của Thủy Ma nguyên thư, không dễ trả lời,
nhưng lại không thể không trả lời. Nếu không, e rằng mình lập tức sẽ bị
cuốn vào trong chiến hỏa vô ý nghĩa.
"Vấn đề của ngươi thực sự là rất khó trả lời." Phương Vân quyết định nói thực.
"Ta tiến vào Vô Lượng ma vực cũng chỉ mới được một khoảng thời gian ngắn.
Thọ mệnh cũng không thể nào bằng số lẻ của ngươi. Thực sự là không có tư cách đàm luận vấn đề ai là ai..."
"Có điều, ta tuy không biết
ngươi là ai, nhưng ta lại biết ta là ai?" Giọng nói của Phương Vân xoay
chuyển, không chút dấu vết chuyển đề tài sang một phương hướng khác: "Ta chính là ta, thứ tử Phương Vân của Phương gia. Ở trong triều đình ta có rất nhiều phong hào, giáo úy, đô úy, tướng quân, Quan Quân hầu, Chinh
Tiễu đại quân đô thống. Những cái này đều là phong hào mà thôi, không có gì quan trọng. Bất luận là có thêm bao nhiêu phong hào nữa thì cũng
không thể thay đổi được một sự thực. Ta chính là ta, ta có cha mẹ, huynh trưởng, thân nhân, ta có thứ để bảo vệ. Ta hi vọng người nhà của ta
được vui vẻ, hạnh phúc, thoát khỏi tai kiếp, vì những điều này, ta có
thể trả giá tất cả. Đây là lý do mà ta tồn tại, cũng là thứ mà ta giữ
chắc!" Phương Vân dừng lại một chút, trong mắt lộ ra một cỗ ánh sáng tự
tin: "Mục đích của ta trước giờ đều vô cùng rõ ràng! ta cần phải thủ hộ
những thứ này. Có điều, tất cả những thứ này đều cần phải có lực lượng
mới có thể thủ hộ được. Cho nên, ta cần phải có lực lượng cường đại, mà
ta từ trước đến giờ đều không ngừng truy cầu lực lượng cường đại hơn! Mà đây chính là việc mà ta đang hơn nữa một mực đều đang làm!"
Hư
không mà một mảng tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng chiến hỏa rung trời ở
đằng xa. Thủy Ma nguyên đứng bất động ở trong không trung, trầm mặc
không nói gì. Không ai biết được y đang nghĩ gì.
Phương Vân biết, khí linh cường đại này, trong một thời gian dài tất nhiên đã vô số lần
nghĩ về vấn đề này. Hắn không hi vọng một phen miệng lưỡi của mình lập
tức có thể thay đổi được suy nghĩ của Thủy Ma nguyên. Có điều, cỗ hàn
mang ở trong mắt Thủy ma nguyên quả thực đã dần dần nhạt đi.
"Đế
Nhất đó, trên người có Tam Hoàng thánh chỉ. Lực lượng của Tam Hoàng có
thể khắc chế ma vật đó, cũng có thể tự do rời khỏi nơi này. Ngươi lát
nữa theo hắn là có thể rời khỏi đây." Thủy Ma nguyên nói xong câu này,
thân hình bay lên, lập tức biến mất như sóng nước.
"A!" Phương Vân giật nảy mình, một phen cử động này của Thủy Ma nguyên nằm ngoài dự liệu của hắn, không ngờ lại cứ vậy bỏ đi.
"Hừ! Ngươi muốn chạy đi đâu!"
Một tiếng quát nghiêm lệ từ đằng sau truyền tới. Hàn Băng cung chủ lững
thững từ trong bóng tối bay ra. Chất lượng của Băng Chi Nguyên căn bản
không bằng Vô Câu đế cung, hơn nữa lại bị Đế Nhất và Phương Vân liên
tiếp bổ ra hai vết nứt. Muốn nghịch phiến hư không này cùng với lực bài
xích của không gian pháp tắc mà tới không phải là dễ dàng. Cho nên tới
rất muộn.
"Nữ nhân này không ngờ đuổi mãi không tha1 Thật đúng là phiền phức.!"
Phương Vân lắc đầu, cuối cùng cũng quay người lại, tay phải giơ lên, Vô Câu đế cung hóa thành một con cự long kim chúc, bồng bềnh trên đầu hắn.
"Ong!"
Thân hình của Phương Vân bay lên, xuyên qua tầng tầng hắn không, xuất hiện
trên đỉnh đầu ả, quát to một tiếng, lập tức xuất thủ: "Thanh Long thôn
nhật!" Bản ý của Phương Vân là muốn dùng Minh Vương đại bi chút, một lần nữa đánh bay nữ nhân này. Có điều nơi này có Tam Hoàng phù triện tọa
trấn, công pháp tà đạo căn bản không thể sử dụng được, chỉ có thể sử ra
Thanh long tuyệt học.
"Rầm rầm!"
Hư không kịch chấn, trong thoáng chốc, giống như là ngàn vạn thái dương nổ ra. Một thức này trong Thanh Long bát thức, chỉ trong chốc lát đột nhiên bạo phá ra uy lực hơn hẳn vốn có. Phương Vân mẫn duệ cảm giác được ở bên dưới thân thế, tấm
Tam Hoàng phù triện ở cách cả ngàn vạn dặm đó, lúc mình sử ra Thanh Long tuyệt học, không ngờ lại nổi lên cộng chấn nho nhỏ, một cỗ Tam Hoàng
chân khí to lớn, chân chính không ngờ lại ùa vào trong ý thức của mình.
"Ngươi, a a...!"
Hàn Băng cung chủ vừa tức giận lại vừa kinh ngạc, uy lực của một chiêu này
của Phương Vân bạo phát ra đã dọa ả sợ rồi. Chỉ nghe thấy một tiếng hô
thảm, Hàn Băng cung chủ trực tiếp giống như là một ngôi sao, bay vào
trong bóng tối, biến mất không thấy đâu.