Trong một phiến không gian
khác, Sát Liễu tông chủ Lý Phùng Đạo nắm trong tay một khỏa ánh sánh
ngọc là tinh thể thời gian trầm mặc suy nghĩ. Viên tinh thể này nguyên
bản tán phát ra hồng lưu mạnh mẽ nhưng khi ở trong tay hắn lại không
ngừng tản đi năng lượng, dần dần biến thành thủy tinh bình thường.
“ Thu Lan Mộng Nữ, Ân Vô Ngân, chỉ sợ là có nguy hiểm. Các ngươi phải cẩn thận một chút…”
Lý Phùng Đạo trầm mặc một lát rồi mở mắt ra, trong đầu phân ra hai luồng ý thức mạnh mẽ phá không mà bay đi, hướng về hai phương hướng khác
nhau.
Nhân vật cấp tông chủ dù sao cũng không như bình thường, tuy rằng không
có chứng cơ rõ ràng nhưng Lý Phùng Đạo có cảnh giới Địa hồn nhị trọng,
tu vi cấp động thiên. Với trực giác của võ giả, hắn đã cảm giác được
trong hư không nơi này có một cỗ khí tức nguy hiểm đang rục rịch chuyển
động.
“ Ông.”
Nhưng vào lúc này, một trận dao động mạnh mẽ đột nhiên truyền khắp hư
không. Trong thế giới hắc ám, vốn có hàng trăm ngàn vị diện không gian
lay động mãnh liệt lại đột nhiên như giảm hẳn xuống một tầng, “ không
gian triều tịch” cũng suy yếu đi không ít.
“ Hả.”
Lý Phùng Đạo nhíu mày, nhìn về một phía trong hư không. Hắn nhận ra ý nghĩa ẩn chứa sau dao động kịch liệt này.
“ Lại có người thu được một viên tinh thể không gian? Rốt cuộc là ai?”
Chỉ có thể do số lượng tinh thể không gian cấu thành thế giới hắc ám này giảm bớt mới có thể sinh ra biến hóa lớn như thế. Sát Liễu tông chủ đối với điều này rất rõ ràng, nhưng mặc kệ là ai chiếm được viên tinh thể
không gian kia, đây là một chuyện tốt.
Điều này chứng minh, trong phiến thế giới hắc ám này, “ tinh thể thời
gian” và “ tinh thể không gian” có thực có giả chứ không phải toàn bộ
đều là giả. Chỉ cần có một ít là thực, đối với hắn như vậy là đủ rồi.
“A.”
Ở một nơi sâu thẳm trong thế giới hắc ám, cảm giác được hư không chấn
động kịch liệt, sinh linh tà ác tồn tại không ai chú ý tới kia trở nên
hoảng sợ.
“ Tinh thể không gian của ta…sao lại có người có thể phát hiện được.
Sinh vật nào…rốt cuộc là sinh vật nào lại tránh được cảm giác của ta…”
Ở bên trong vòng xoáy màu đen thật lớn, sương khói quay cuồng, cặp huyết tinh tàn nhẫn như vạn ác chi nhãn đột nhiên chuyển động hung ác nhìn
chằm chằm vào một nơi nào đó trong hư không. Vốn là tại đó huyền phù một viên “ tinh thể không gian” cực lớn nhưng hiện tại thì trống rỗng.
Phù triện và trận pháp huyền ảo dùng để che dấu khí tức của tinh thể
không gian vẫn còn đó nhưng viên tinh thể nằm bên trong đã không rõ tung tích.
Con mắt tà ác trong thời gian ngắn mãnh mẽ đảo qua toàn bộ hư không nhưng lại không có phát hiện gì.
“ Ha ha ha…”
Sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, sâu trong lòng đất lại vang lên một tiếng cười cuồng bạo.
“ Một con kiến thật là giảo hoạt. Ngươi cảm giác được cái gì sao…Ha ha
ha…chỉ là đã quá muộn rồi. Ta đã sắp phá được phong ấn mà ra. Thời điểm
ta xuất hiện lại trên cái thế giới này chính là đại đồ sát và hủy diệt
giáng xuống. Không ai có thể chạy thoát. Nơi này sẽ có một hồi máu tanh
cùng giết chóc để chào mừng ta thoát khốn…”
Nhưng mà ngay cả sinh vật tà ác mạnh mẽ khủng bố này cũng không có phát
hiện vào thời điểm ý thức của nó đảo qua, Phương Vân chính là ẩn thân
trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung. Khi ý thức của nó đảo qua, Phương Vân
căng thẳng đến mức trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
“ Sinh vật thật khủng khiếp. Ai Hào Đại Thâm Uyên sao lại dấu thứ này?”
Sắc mặt Phương Vân tái nhợt, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Hắn rõ
ràng cảm giác được thần thức mạnh mẽ của sinh vật tà ác kia đảo qua đảo
lại cuối cùng không thu được kết quả gì liền rời đi. Nhưng chính trong
nháy mắt này, Phương Vân lại có cảm giác thời gian đã trôi qua vô cùng
dài lâu.
Điều này nói lên ý thức tà ác này đã hòa hợp thành một thể với thế giới
hắc ám, tuy rất khó phát hiện nhưng không thể gạt được Thiên Địa Vạn Hóa Chung. Lúc cảm nhận được ý thức của sinh vật thần bí kia, ngay cả
Phương Vân cũng không cầm được mà run rẩy.
Thần thức này khó có thể cảm thấy không phải bởi vì nó quá mức mỏng manh yếu ớt hay là đã suy yếu, mà bởi vì nó mãnh mẽ đến mức khó có thể tưởng tượng nổi. Nếu nói ý thức của Phương Vân tựa như một vầng trăng sáng
thì ý thức của sinh vật tà ác này dường như có thể chiếu rọi hàng tỉ hư
không.
Sát Liễu tông chủ, cường giả tông sư thượng cổ Đao Thần lưu đã có ý thức mạnh mẽ cực kỳ đáng sợ nhưng Phương Vân có thể cảm giác được còn thua
kém ý thức này không ít, ước chừng còn có thể gấp hơn trăm lần đám người Lý Phùng Đạo. Sự mạnh mẽ này đã không thể tưởng tượng nổi, dường như
chỉ có nhân vật cấp đại đế mới có thể đối địch.
Càng thêm đáng sợ là hơi thở hắc ám huyết tinh, âm uế như vậy chỉ cần
lây nhiễm một chút, chỉ sợ sẽ sa đọa thần hồn, vạn cổ vĩnh diệt.
“ Thâm uyên sao lại có loại sinh vật này? Nếu nó phá được phong ấn mà ra không phải toàn bộ cửu châu đều lâm vào một mảnh hạo kiếp sao. Thảo nào Hắc Ám Túc Hoàng luôn ngăn cản mọi người tiến vào, hắn nhất định đã
biết một chút gì đó. Nực cười là những thượng cổ cự đầu này còn tưởng
rằng hắn muốn độc chiếm bảo tàng.”
Phương Vân nhớ tới Hắc Ám Túc Hoàng, đột nhiên cảm giác được Hắc Ám Túc
Hoàng chỉ sợ là đã biết được một bí mật cực lớn. Chỉ đáng tiếc là hắn
lại bị hiểu lầm.
“ Chủ nhân, chúng ta phải nhanh chóng ly khai. Thứ kia đã sắp thức tỉnh
rồi. Nó lấy năng lượng phụ diện làm thức ăn, hiện tại cũng sắp đi ra
rồi. Nơi này đã vô cùng nguy hiểm, cướp được một viên tinh thể không
gian đã là cực hạn của chúng ta. Tiếp tục ở lại chỗ này, lúc nó đi ra
chính là ngày chết của chúng ta.”
Thiên Địa Vạn Hóa Chúng nói, trong thanh âm của nó Phương Vân cảm giác
được một loại áp lực, lo âu mà trước kia chưa từng gặp qua. Phương Vân
rất rõ ràng, đây là vì cái sinh vật kia thật sự là mạnh mẽ đến bất khả
tư nghị.
Chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết, mỗi cường giả của mỗi một thời đại
đều bị nó dụ hoặc đến nơi này, sau đó bị nó đánh chết, nghĩ đến khiến
người ta không rét mà run. Nó tựa như một con mồi khổng lồ, dựng ra một
tấm lưới lớn trong vũ trụ, kiên nhẫn đợi cho một đám võ giả cắn câu.
“ Thảo nào nơi này có tên là Ai Hào Đại Thâm Uyên ( vực sâu bi thương). Những võ giả này đều có cái chết cực kỳ bi thảm. Cho dù là sau khi
chết, linh hồn bọn họ cũng mãi ở đây mà kêu rên thảm thiết.”
Phương Vân cũng không kiên trì, trong vực sâu bi thương này có tổng cộng ba viên tinh thể không gian, một viên tinh thể thời gian. Hắn có thể
mượn dùng Thiên Địa Vạn Hóa Chung để cảm ứng, tìm kiếm được một viên
tinh thể không gian cũng đã quá đủ rồi.
Về phần tinh thể thời gian, nó quá mức mạnh mẽ, một khi đến quá gần nó
sẽ sinh ra phản ứng kịch liệt, không thể che dấu khí tức nữa. Phương Vân căn bản là không có hy vọng xa vời là chiếm được nó.
Bảo tàng khổng lồ trân quý cũng phải có mệnh mà hưởng, cái sinh vật tà
ác không biết tên ở sâu trong kia đã uy hiếp đến tận lửa cháy lông mày
rồi.
“ Đi.”
Hào quang run lên, Thiên Địa Vạn Hóa Chung không một tiếng động đã xuyên qua phù triện hắc ám và cấm chế, dưới tình huống không kinh động đến
sinh vật kia mà hóa thành một đạo tia chớp phá không bay đi.
Tinh thể không gian vừa mới đạt được lúc này phát huy tác dụng thật lớn. Phương Vân cơ hồ không có kinh động bất kỳ kẻ nào liến biến thành một
hạt cát nhỏ, theo bên trong quang mang phi độn mà ra, chỉ lóe lên một
cái đã biến mất vô ảnh vô tung.
“ A.”
Thời gian mà sinh vật khủng bố trong Ai Hào Đại Thâm Uyên phá vây thoát
ra nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của Phương Vân. Cơ hồ là hắn vừa
thoát ly khỏi khu vực có quang màng, rời đi được khoảng ba nghìn dặm thì bỗng nhiên thiên địa chấn động, một tiếng gào rú như dã thú mang theo
huyết tinh, tàn nhẫn phát ra từ sâu trong lòng đất.
“ Rốt cuộc ta đã thoát khốn…hahaha…”
Cùng với tiếng gào rú, toàn bộ khu vực quang màng đều mãnh liệt bạo
phát. Tựa như mười mấy mặt trời cùng lúc nổ tung, lực lượng hắc ám bàng
bạc khó có thể tưởng tượng được từ trong khu vực trung tâm quang màng
bạo phát ra.
“ Hưu.”
Một đạo lôi quang màu đen cực lớn bùng phát ra, quán thông toàn bộ Ai
Hào Đại Thâm Uyên. Cấm địa của tông phái giới chấn động ầm ầm, trung tâm thâm uyên từ ngũ hành thổ nguyên tố mà cấu thành đại lục kiên cố vang
lên tiếng nứt vỡ rồi tứ phân ngũ liệt. “ Oanh” một tiếng, trong nháy mắt đã tan vỡ.
Ma năng hắc ám bàng bạc dâng lên, nguyên bản những thượng cổ cự đầu mà
mọi người thấy đang đứng yên lặng trong đó bỗng nhiên thân hình uốn éo,
trong nháy mắt đã tan rã. Thân hình cùng với pháp khí của bọn họ toàn bộ hóa thành phấn vụn, năng lượng trong đó đã sớm bị hút hết.
Ngay sau đó, nhóm cường giả Địa hồn tiến vào đầu tiên đã bị cỗ năng lượng đáng sợ này đánh trúng.
“ A.”
Giữa tiếng kêu gào thảm thiết, những cường giả Địa hồn này như bị trúng
trọng kích, ai cũng kêu thảm phun ra máu tươi, từ bên trong quang màng
bắn ra như diều đứt dây.
“ A…đây là sinh vật gì? Lại khủng bố như vậy?”
“ Trúng kế rồi! Nơi này căn bản làm gì có bảo tàng gì. Mọi người chạy mau…Oa…Phốc…”
“ Đây là sinh vật tà ác viễn cổ, chúng ta bị nó dẫn dụ, mau chạy nhanh khỏi nơi này…”
“ Cứu ta một lần…ta không muốn chết ở trong này…”
Lực lượng khủng bố chiếm ưu thế áp đảo, hung hăng oanh kích trên người
từng thượng cổ cường giả cấp Địa hồn. Những cường giả có thần thông đệ
tứ trọng, ngoài trừ các Hoang Đại Đế thì đã rất ít có địch thủ rồi.
Bình thường, những cường giả này chỉ cận giậm chân một cái là bát phương chấn động. Một lần nổi giận có thể đồ sát võ giả đứng đầu một mảnh đại
địa. Nhưng giờ phút này mới biết được cái gì mới là lực lượng chân
chính, lực lượng mang tính hủy diệt.
Lực lượng này cũng không thuộc cận cổ, không thuộc trung cổ, thậm chí
cũng không có liên hệ gì với thượng cổ. Nó như đến từ thời viễn cổ xa
xôi.
Loại lực lượng này thậm chí có thể so sánh với lực lượng pháp tắc ước
thúc trên Trung thổ thần châu. Nó thậm chí là không thuộc thế giới này,
không một ai biết được một chút gì về nó.
“ Oanh.”
Lý Phùng Đạo mạnh mẽ chém ra một kiếm, kiếm khí màu xám mênh mông như đủ để xé đôi thiên địa. Nhưng một kiếm này nhập vào bên trong biển sương
khói màu đen kia chỉ có tiếng cười lạnh khinh thường đáp lại.
“ Khặc khặc khặc…sinh vật nhỏ bé, lực lượng thật nực cười…cút.”
Bên trong sương mù cuồn cuộn màu đen loáng thoáng hiện ra một ma ảnh
khổng lồ. Ánh mắt tàn nhẫn huyết tinh nhìn chằm chằm vào từng thượng cổ
cự đầu quát lớn một tiếng. Kiếm khí của Lý Phùng Đạo lập tức như trang
giấy, tê một tiếng bị xé thành mảnh vụn.
“ Phốc.”
Lý Phụng Đạo lập tức bị thương nặng, phốc một tiếng phun ra một ngụm
tinh huyết, bờ mổi đỏ thẫm, cả người như diều đứt dây văng ra ngoài.