________
"Cẩm Chi, Cẩm Chi, Tô Cẩm Chi!"
Tô Cẩm Chi bị Tô Thiển Thiển gọi thần về lại. Từ ngày cậu thấy Kiều Vũ đi cùng cô gái kia, không ngày nào là cậu không thất thần vài lần. Cậu biết việc đem tình cảm cá nhân ra công việc là sai, nhưng cậu không biết phải làm thế nào, càng muốn quên đi thì lại càng quan tâm hơn.
Nhìn vẻ mặt cau mày, bộ dáng mặt ủ mày ê của cậu, lại liên tưởng mấy ngày nay Tô Cẩm Chi đều như thế, cô không khỏi có chút lo lắng, "Cẩm Chi, cậu có việc gì phiền não à?"
Tô Cẩm Chi lắc đầu không nói lời nào, đổi chủ đề: "Tôi đi lấy nước, cậu có cần không?"
"Hả? Không, không, tôi không cần." Tô Thiển Thiển xua tay.
Thấy Tô Thiển Thiển không cần, Tô Cẩm Chi bưng cái chén đến phòng đựng thức ăn, vừa bước tới cửa, suýt nữa đụng phải người nào đó. Cậu chưa kịp phản ứng thì bên kia đã xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không để ý."
Đó là một giọng nữ điềm mỹ.
"Không sao..." Tô Cẩm Chi ngẩng đầu, tầm mắt rơi vào khuôn mặt thanh tú của người kia, con ngươi co rút lại.
Cô gái trẻ trước mặt cậu là người đi chung với Kiều Vũ trong trung tâm thương mại ngày hôm đó.
"Cho hỏi, phòng làm việc của Kiều Vũ ở chỗ này đúng không?"
Tô Cẩm Chi sững sờ một lúc mới đáp lại: "Vâng, đúng."
Kiều Di Thư nhìn người vừa bị cô đụng phải này, trông cũng khá, nhưng mà nhìn qua có điểm ngốc? Sau khi nhận được câu trả lời, cô nhìn vào thấy bên trong có hơn một văn phòng độc lập, cô cau mày với vẻ khó chịu.
Đây là lần đầu tiên cô đến công ty tìm Kiều Vũ, cô chỉ biết ở tầng nào, không ngờ bên trong lại có nhiều phòng làm việc như vậy, sớm biết thế đã nhờ cô thư ký đưa mình lên rồi.
Cô thu hồi ánh mắt, lại nhìn thanh niên trước mặt, nhìn qua trông khá hiền lành, bằng không hỏi luôn cậu ta.
"Ở đây có rất nhiều văn phòng, cậu có thể nói cụ thể cho tôi không?"
Người bên kia do dự một lúc rồi nói: "Tôi đưa cô đến đó."
"Vậy thì làm phiền cậu rồi." Kiều Di Thư hơi ngạc nhiên khi thấy đối phương thân thiện như vậy, sau khi cảm ơn, cô liền đi theo bước chân của người kia.
Đến cửa phòng làm việc của Kiều Vũ, Tô Cẩm Chi dừng lại, nói cho Kiều Di Thư ở phía sau: "Văn phòng của Kiều tổng ở đây."
Kiều Di Thư gật đầu, mỉm cười cảm ơn: "Cảm ơn."
Đối với ánh mắt mỉm cười của cô, ánh mắt của Tô Cẩm Chi bàng hoàng, một cảm giác thân quen không thể giải thích nổi tự nhiên xuất hiện. Tại sao cậu lại cảm thấy nụ cười này có vẻ quen thuộc?
Kiều Vũ gõ cửa, một lúc sau, tiếng 'mời vào' của Kiều Vũ bên trong vọng ra, cô liền nghe theo.
Trước khi đi, Tô Cẩm Chi nghe thấy ngữ khí Kiều Vũ hơi kinh ngạc: "Di Thư, sao em lại tới đây?"
"Đương nhiên là em nhớ anh rồi!"
Sau đó, cửa đóng lại, thanh âm của anh bị cắt đứt.
Tô Cẩm Chi siết chặt tay cầm cốc, rũ mắt xuống, bước ra ngoài.
Tô Thiển Thiển liếc nhìn thời gian, nhận ra rằng mình sắp tan sở, cô ruỗi eo một cái, quay sang Tô Cẩm Chi: "Xuống bếp riêng ở tầng dưới ăn tối đi."
"Ừm." Cậu gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn khỏi màn hình.
Tới giờ tan sở, cửa phòng làm việc Kiều Vũ được mở ra, hai bóng người bước ra khỏi đó. Nhìn thấy cô gái bên cạnh anh, Tô Thiển Thiển bất giác mở to mắt, đây không phải là coi gái mà cô nhìn thấy ở trung tâm thương mại ngày hôm đó sao!
Cô gái mỉm cười nắm lấy cánh tay của Kiều Vũ, cả hai vừa nói vừa cười, rời đi.
Khi bóng dáng hai người hoàn toàn biến mất, văn phòng đột nhiên náo loạn.
"Tôi không nhầm chứ? Sếp vừa bị một cô gái kéo tay ra ngoài?"
"Mấy người còn nhiều rõ chuyện lần trước tôi nói không, cô gái mà bước ra khỏi rạp chiếu phim với ông chủ, chính là cô ấy!"
"Cái gì, thật không? Nói cho tôi biết nhanh lên. "
Tô Thiển Thiển quay lại nhìn Tô Cẩm Chi, đối phương cũng thấy rõ, tuy rằng vẻ mặt không thay đổi nhiều, nhưng có thể thấy được đôi tay cậu hơi siết chặt, nhất định không bình tĩnh như bề ngoài. Tô Thiển Thiển khỏi nghĩ đến sự bất thường của Tô Cẩm Chi trong mấy ngày này, phản ứng của của cậu khi thấy Kiều Vũ trong trung tâm thương mại ngày hôm đó. Dần dần, một ý tưởng đáng kinh ngạc nảy ra trong đầu cô.
Cẩm Chi... Không phải là cậu thích học trưởng đấy chứ?
Nhớ lại mỗi lần Tô Cẩm Chi nói chuyện với Kiều Vũ, mặt mũi đều đỏ bừng bừng, giọng nói có chút căng thẳng. Lúc đầu cô còn tưởng rằng đối phương chỉ đơn thuần là xấu hổ, nhưng bây giờ nhìn lại, cô hoàn toàn mới biết đây là bộ dáng thẹn thùng quen thuộc khi gặp người mình thích mà!
Hiện tại, học trưởng lại đang yêu đương, Cẩm Chi phải khó chịu như thế nào, tại sao mãi bây giờ cô mới chú ý!
Tuy nhiên, cho dù cô biết việc này
sớm hơn chút, song cũng chẳng có cách nào...
Nghĩ đến điều này, Tô Thiển Thiển không khỏi có chút nản lòng. Xét cho cùng, từ khi cô và Tô Cẩm Chi trở thành bạn bè, đối phương vẫn luôn khiêm tốn xả thân và giúp cô rất nhiều. Nhưng bây giờ, cô lại không thể giúp được gì.
Cô nhìn Tô Cẩm Chi, người vẫn đang chăm chăm đọc hồ sơ, không khỏi thở dài.
Chao ôi, không giải được bài cho bạn mình thì buồn quá.
***
"A, cuối cùng cũng kết thúc!" Trong văn phòng đột nhiên có người hét lên.
Trong thời gian này, công ty bận rộn với một dự án lớn, mọi người đều tăng ca hàng tuần liền tục. Hôm nay, dự án này cuối cùng đã kết thúc thành công, và mọi người cuối cùng cũng có cơ hội thở phào.
Vì vậy, có người đề xuất đi ăn tối và nghỉ ngơi, mọi người đều hưởng ứng cho rằng khả thi.
Trong khi thảo luận xem nên đi đâu sau giờ làm việc, một người nào đó vẫn nhìn vào văn phòng của Kiều Vũ, hỏi một cách tình cờ: "Mấy người có muốn... gọi cho sếp không?"
Đột nhiên, mọi người dừng cuộc thảo luận và nhìn nhau. Ai đó nói, "Có thể a, nhưng, tôi không biết sếp lúc nào có thời gian nga."
Người nọ hạ thấp thanh âm trêu ghẹo nói: " Rốt cuộc thì, chúng ta biết Kiều tổng có bạn gái rồi mà. "
Dứt lời, tất cả mọi người đều đồng thanh cười.
Sau ngày hôm đó, câu chuyện về tình yêu của Kiều Vũ lan truyền khắp công ty, mọi người bàn tán xôn xao. Rốt cuộc, kể từ khi Kiều Vũ tiếp quản công ty, không ai nhìn thấy một người phụ nữ xung quanh anh. Cuối cùng, một người đã xuất hiện, có vẻ rất thân mật, vấn đề này đã trở thành câu chuyện phiếm lớn nhất của công ty trong nửa năm cuối.
Ngoài ra, Kiều Vũ đã đến công ty nhiều lần trong khoảng thời gian này, sự việc này ngày càng trở nên phổ biến. Nghe nói một cổ đông nào đó có quan hệ tốt với Kiều Vũ đã hỏi người có liên quan, nhưng Kiều Vũ chỉ cười cười, không nói gì, cũng không phủ nhận cũng không gật đầu. Mờ ám thực sự.
Trong khi đang buôn chuyện cười đùa, Kiều Vũ từ bên ngoài bước vào, cười hỏi: "Đang bàn tán gì vậy? Trông vui vẻ thế."
Một nhân viên trả lời: "Là thế này Kiều tổng, vì dự án đã kết thúc thành công? Chúng tôi đang suy nghĩ tổ chức một buổi thư giãn. Sếp có muốn chung vui? "
Ánh mắt Kiều Vũ đảo qua Tô Cẩm Chi, sau đó gật đầu cười càng tươi:" Được thôi. "
Nghe được câu trả lời của Kiều Vũ, Tô Cẩm Chi đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt kinh ngạc.
Sau đó, Kiều Vũ nói: "Mọi người đã làm việc chăm chỉ trong suốt thời gian này. Như vậy đi, tối nay tôi sẽ mời, làm một buổi chiêu đãi mọi người."
Ngay khi dứt lời, trong văn phòng đã nổ tiếng hoan hô nồng nhiệt.
"Cảm ơn Kiều tổng."
"Nếu được chào đón, chúng ta sẽ không khách khí đâu."
Đôi mắt Tô Cẩm Chi đặt trên người Kiều Vũ. Giây tiếp theo, Kiều Vũ nhìn cậu, ánh mắt anh xuyên qua đám đông nở một nụ cười, gật đầu với cậu.
Buổi tối, Kiều Vũ đặt chỗ ở một khách sạn nào đó, sau khi đến nơi, mọi người không khỏi thở dài nhìn đại sảnh dát vàng sáng chói, xứng đáng là ông chủ, quả là giàu có..
Bất kể là khách sạn hay nơi giải trí, về cơ bản đều dành cho giới thượng lưu và con nhà giàu ăn chơi. Cho nên, lần này Kiều Vũ đưa bọn họ tới đây, chính là một cái mở rộng tầm mắt.
Sau bữa tối, Kiều Vũ mở một chiếc hộp sang trọng ở KTV gần khách sạn. Vì ngày hôm sau là cuối tuần, nên về cơ bản mọi người đều ở lại, ngoại trừ một số thứ còn lại, sau cùng thì vẫn phải trả tiền, không đi không việc gì.
Trong hộp KTV đầy màu sắc được bao quanh bởi âm nhạc, Kiều Vũ được mọi người vây xúm lại.
Sếp của chúng ta thật là người dễ mến đầy dịu dàng, mối quan hệ với nhân viên luôn rất hài hòa, cuối cùng, tìm thấy cơ hội để có mối quan hệ tốt với anh. Mọi người bắt đầu trò chuyện với Kiều Vũ.
Tô Cẩm Chi ngồi trong góc, ánh mắt vẫn luôn chằm chằm vào Kiều Vũ, người tựa như mặt trăng giữa các vì sao. Điều này đã xảy ra từ thời đại học, Kiều Vũ luôn luôn là tiêu điểm chú ý. Tô Thiển Thiển bên cạnh chạm chạm cậu, hơi tăng âm lượng giữa mảng ồn ào: "Cẩm Chi, cậu có muốn hát không?"
Tô Cẩm Chi không có hứng hát hò, liền lắc đầu cự tuyệt.
"Vậy thì tôi đi hát." Tô Thiển Thiển vô vỗ vai cậu, rồi đi chọn bài cùng đồng nghiệp nữ bên cạnh.
Sau khi Tô Thiển Thiển rời đi, Tô Cẩm Chi lại để mắt đến Kiều Vũ. Bên kia một mảng cãi cọ ồn ào, có lẽ nó quá cao, có người đề nghị chơi một trò. Tiếp theo, một đồng nghiệp đến, kéo cậu qua. Trùng hợp đối diện với Kiều Vũ, ngồi xuống bên cạnh một đồng nghiệp nam.
Đồng nghiệp bắt đầu bàn tán về nội quy, miệng chai bia chỉ đến ai thì người đó phải trả lời ngay câu hỏi bốc thăm trên điện thoại. Cũng có thể chọn không trả lời, nhưng bắt buộc phải uống rượu.
Lúc đầu, miệng chai chỉ vào một đồng nghiệp nữ, người quay chai lập tức hỏi: "Em có bạn trai chưa?"
Nữ đồng nghiệp đỏ mặt gật đầu.
Sau những lần liên tiếp, với sự kích thích của rượu và áp lực của nhiều ngày làm việc chính thức được thư giãn, mọi người chơi hết mình, không khí vui vẻ dần tăng lên.
Ánh mắt họ đều đặt ở trên bình xoay tròn, dần dần chậm lại, cuối cùng dừng lại. Nhìn dọc theo miệng chai, ánh mắt họ hướng đến Kiều Vũ.
Điều này mẹ nó thật sự bất ngờ, ai nấy đều phấn khởi đều. Nhìn thấy ánh mắt cấp tốc của mọi người, Kiều Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
"Kiều tổng, em xin lỗi." Đồng nghiệp cười gượng gạo, nói tiêu đề, " Sếp đây đã chính thức thích ai chưa?".
Những ánh mắt sôi nổi đồng loạt phóng tới Kiều Vũ, không ngạc nhiên gì, khi sự tò mò của một đám càng bành trướng. Tô Cẩm Chi ở bên cạnh không khỏi lén lút nhìn anh.
Cuối cùng, Kiều Vũ gật đầu trả lời: "Đúng."
"Ohhh!"
Mọi người nhìn nhau, trên mặt lộ ra nụ cười không rõ ràng. Bây giờ Kiều Vũ đã thừa nhận rằng anh có người thích, hẳn là cô gái ở cùng anh lần trước.
"Ai, là ai vậy, Kiều tổng?" Có người nhịn không được hỏi lớn, hy vọng có một câu trả lời rõ ràng.
Ai ngờ, Kiều Vũ trong mắt lóe lên giảo hoạt, cười cười lắc đầu nói: "Chuyện này cùng vấn đề không liên quan."
Cả một đám thất vọng rít gào.
Ngay sau đó, mọi người lại bắt đầu quay lọ. Lần này, kỳ lạ thay miệng chai lại giở trò hướng về phía anh mà dừng lại. Biểu tình Kiều Vũ bất lực, vẫy vẫy tay.
Đồng nghiệp nhìn câu hỏi, trong mắt hiện lên một nụ cười nguy hiểm, hắng giọng nói: " Người sếp yêu thích nhất là ai vậy?"
" Nga, Kiều tổng lần này sếp không thể tránh được đâu." Cả đám cười lớn một tiếng.
Nghe xong câu hỏi, Kiều Vũ rõ ràng có chút cứng họng, không nghĩ tới là chọn vấn đề này.
"Là ai vậy Kiều tổng?"
Đối diện với ánh mắt tò mò và phấn khích của mọi người, lần này Kiều Vũ không trả lời ngay. Anh nhìn mọi người xung quanh, không biết có phải là ảo giác của Tô Cẩm Chi hay không, khi Kiều Vũ lướt đến cậu, ánh mắt anh như ngưng lại. Giữa ánh sáng và bóng tối, đối diện với đôi mắt tươi cười của Kiều Vũ, nhịp tim Tô Cẩm Chi chậm lại một lúc, bất giác người bên kia lại nhìn qua chỗ khác.
"Kiều tổng à, đừng câu giờ nữa, là ai vậy?" Đã có người nóng lòng hỏi.
Kiều Vũ cười không nói lời nào, cầm lấy ly rượu, ngẩng đầu uống cạn.
Nhìn thấy anh như vậy, tất cả mọi người đều thất vọng kêu lên, tại sao họ lại quên mất chuyện này, còn có thể chọn cách uống rượu mà không cần trả lời aaa.
Mọi người chơi thêm một vài ván nữa, ý vị phía sau rã rời thất vọng não nề, vì vậy họ kết thúc trò chơi này, tách ra rồi tìm trò mới.
Tô Cẩm Chi vừa mới bị rót đầy vài ly rượu, tửu lượng cậu luôn rất kém, đầu óc bắt đầu có chút mơ hồ. Cậu nhìn Kiều Vũ đang bị một đám người vây quanh, cậu không khỏi nghĩ đến cảnh anh tay trong tay với một người phụ nữ xa lạ, trong lòng cậu rất buồn bực. Cậu nhìn ly rượu vang trước mặt, cầm lấy uống cạn.
Tô Cẩm Chi lắc chất lỏng trong suốt trong ly rượu, nheo mắt. Rượu bia thực sự là một thứ tốt, nó có thể khiến con người ta tạm thời quên đi những muộn phiền. Nỗi xót xa trong lòng dường như được xua tan đi một chút, không nhịn được cậu lại uống thêm vài ly.
Rồi cậu lại nhìn Kiều Vũ, những ánh sáng đủ màu xẹt qua khuôn mặt anh, trong trạng thái mơ hồ quái dị, đôi mắt đang cười kia dường như cố ý lại vô ý nhìn về phía cậu. Tô Cẩm Chi đầu óc choáng váng, tiếng huyên náo bên tai cũng dần dần biến mất, dường như đang đi lên mây, cả người lâng lâng. Cuối cùng, cậu mềm nhũn ngã xuống bàn.
"Kiều tổng, chúng tôi đi trước, tạm biệt."
"Cảm ơn Kiều tổng vì sự chiêu đãi hôm nay, chúng tôi đi trước, tạm biệt."
Ai nấy lần lượt rời đi, chỉ còn lại lác đác vài người trong hộp.
"Cẩm Chi, Cẩm Chi." Tô Thiển Thiển lay lay cậu, nhìn Tô Cẩm Chi nằm bẹp trên bàn, cô không khỏi thở dài. Cậu đã uống bao nhiêu vậy trời, sao lại say đến mức này.
"Có chuyện gì vậy?" Kiều Vũ nhận thấy động tĩnh bên đó liền bước tới.
"Học trường." Tô Thiển Thiển bất đắc dĩ nói, "Cẩm Chi hình như uống say quá rồi."
Kiều Vũ nhìn Tô Cẩm Chi đang hôn mê bất tỉnh, trong chốc lát, anh nói với Tô Thiển Thiển: "Cô về trước đi, để tôi đưa em ấy về. "
Tô Thiển Thiển nhìn nhìn, do dự, cô vẫn là bên phái nữ, sức lực cũng không đủ khoẻ, và chẳng dễ dàng để tự cô khiêng Tô Cẩm Chi về được. Mà học trưởng đã nói vậy, thì cứ làm vậy đi. Cô cảm kích nói: "Phiền phức cho học trưởng nhiều rồi."
"Không, chỉ là chuyện nhỏ, chưa kể Tô Cẩm Chi cũng là đàn em của tôi." Kiều Vũ cười, "Tôi sẽ cho tài xế đưa cậu về." Đối với khuôn mặt tuấn tú của Kiều Vũ, nét mặt của anh dưới ánh đèn càng thêm thâm thúy, Tô Thiển Thiển không khỏi nghĩ, học trưởng lúc nào cũng thật dịu dàng, ân cần.
"Không, không cần học trưởng, tôi đã gọi xe rồi. Hôm nay anh cũng uống rượu rồi, để tài xế đưa anh và Cẩm Chi về tốt hơn." Tô Thiển Thiển nhanh chóng từ chối.
Thấy cô từ chối, Kiều Vũ không còn cách nào khác đành phải nói: "Vậy thì, trên đường đi cẩn thận."
"Vâng, tạm biệt, học trưởng." Nói xong, Tô Thiển Thiển rời khỏi hộp.
Lúc này, trong hộp chỉ còn lại Tô Cẩm Chi cùng Kiều Vũ. Kiều Vũ nhìn Tô Cẩm Chi đang bất tỉnh mà cong môi.
Bảo bối...
________