Vào lúc tám, chín giờ trong rạp chiếu phim ngoài trời có rất nhiều người, vị trí lớn bé đều đã có người đỗ, bọn họ đành đỗ ở vị trí sau cùng. Nói thật, màn hình chiếu phim không được rõ ràng, phía trước còn có người ngồi trên xe, chặn tầm nhìn, môi trường xung quanh cũng không tốt lắm. Nhưng không có ai để ý đến những chi tiết này, chỉ cần là ở bên nhau thì làm cái gì cũng được.
Bộ phim là phim tình cảm lãng mạn nước ngoài, mới được chiếu gần đây. Danh tiếng không tốt lắm nhưng diễn viên đều là trai xinh gái đẹp, Diệp Đằng một bên ăn khoai tây chiên, một bên cảm thán: “Anh xem kìa, nam chính đẹp trai thật.”
“Hối hận.” Đào Dã mở đồ uống ra đưa cho cô: “Chúng ta nên đi xem riêng.”
Diệp Đằng cười nhìn anh: “Không, anh đẹp trai hơn.”
“Nói dối sẽ dài mũi đấy.” Anh thuận tay nhéo nhéo mũi cô.
“Thật sự!” Diệp Đằng ném túi khoai trong tay xuống, duỗi tay ôm lấy cổ anh, tư thế không quá thoải mái nhưng không muốn buông tay nên tạm chấp nhận: “Anh Dã, sao trước kia em không phát hiện ra anh đáng yêu thế nhỉ?”
“Trước kia em cảm thấy anh thế nào?”
“Ừm…. rất đáng sợ.” Diệp Đằng hồi ức: “Nhưng cũng rất ấm áp. Anh rất tốt nhưng chỉ có một điểm hơi buồn.”
Từ lúc bắt đầu Đào Dã không phải là người đáng sợ, anh rất thích nói giỡn, chẳng qua là lúc tâm tình không tốt sẽ tương đối hung ác. Mọi người cũng đều biết nếu thấy sắc mặt anh không tốt thì sẽ không trêu chọc, lúc anh nghiêm túc làm việc cũng không ai dám quấy rầy.
Anh cầm lưng với tay cô kéo về phía mình. Diệp Đằng rất gầy, có thể nghiêng người ngồi trên đùi anh. Cứ như vậy không gian liền trở nên chen chúc dị thường. Anh ngả ghế về phía sau, cô ngồi trong lòng anh giống như trượt cầu trượt, không gian trong ô tô trở nên rộng hơn, cô cười hỏi: “Không chê nóng à?”
“Mở điều hòa lên rồi.” Anh thản nhiên: “Em nói anh đáng sợ, khi nào anh làm em sợ?”
“Không có, chỉ là em nghe Mạt Mạt kể anh còn đánh người.” Diệp Đằng nhớ trước kia có nghe Lâm Mạt nói qua một lần. Cũng chính là lần đấy làm Lâm Mạt có bóng ma tâm lý đối với anh. Nghe nói anh còn bóp cổ người ta nói muốn giết người ta, hình ảnh như vậy Diệp Đằng thật sự không thể nghĩ ra được.
“Ừ, có một lần.” Đào Dã thấp giọng lẩm bẩm như đang thành thật khai báo sai lầm của mình: “Tần Quân, vẫn là vì vấn đề đó. Lúc ấy tính tình của anh không được tốt, không giống như bây giờ. Nếu đặt chuyện đấy ở bây giờ, anh sẽ không làm thế.”
“Anh trở về tiếp tục tham gia thi đấu có phải là vì anh ta hay không?” Diệp Đằng thắc mắc. Chuyện năm đó đến bây giờ vẫn không có một đáp án chính xác, rốt cuộc có phải là do Tần Quân động chân động tay chân xe anh nên mới xảy ra tai nạn hay không, ngoại trừ bản thân Tần Quân, ai cũng không biết.
“Cũng không phải.” Đào Dã vuốt ve ngón út của cô: “Em có biết câu này không? Tát Cương nói, sinh mệnh là một cuộc đua xe, anh có quyền tự hủy. Năm đó sau khi xảy ra chuyện trong đầu anh tràn ngập sợ hãi cùng tự trách, loại cảm giác đó làm anh không có cách nào trở lại sân thi đấu. Lúc đó anh nghĩ làm gì cũng được, chỉ cần không bao giờ chạm vào xe nhưng thứ đồ kia lớn lên trong cơ thể anh, dứt bỏ không được.”
“Cho nên không bằng trở về, làm những chuyện nên làm sau đó bình tĩnh rời đi. Con người sống trên đời có thể làm rất nhiều chuyện nhưng có một số việc một khi đã bỏ lỡ thì sẽ không làm lại được nữa.”
Những lời này anh chưa bao giờ nói với ai, cho dù là trong những năm tháng khó khăn nhất. Anh tựa hồ đã quen trầm mặc, bây giờ cảm thấy có người ở bên cạnh nghe cũng không tồi, tốt hơn nhiều so với một mình.
Diệp Đằng duỗi tay sờ sờ tóc của anh, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán của anh, giống như an ủi một tiểu đại nhân: “Không có việc gì, em làm gì cũng được, sau này sẽ có chị Diệp sủng!”
Đào Dã bị cô chọc cười, bàn tay dán lên lưng cô, nhìn con ngươi như nước của cô đến ngây người. Hai người quá gần nhau, không gian nhỏ, bịt kín khiến con người ta mơ màng. Trên màn hình là hình ảnh nam nữ đang hôn nồng nhiệt, không khí tô đậm đúng chỗ, tựa hồ hết thảy đều là thuận theo tự nhiên.
Hôm nay cô mặc áo sơmi với váy lót* để đi làm cho nên nhìn không giống với bộ dáng học sinh bình thường. Tiếng vải cọ xát với nhau khó có thể miêu tả. Sau khi hôn một chút, anh vẫn là thức thời mà dừng lại.
*Hình ảnh váy lót: Mình nghĩ là loại có quần ở trong.
“Có phải gần đây anh lại trộm hút thuốc đúng không?”
“Không cai được.” Anh giúp cô sửa sang lại mấy sợi tóc rối, ánh mắt lướt qua cánh môi hồng hồng của cô.
“Vô lại.” Diệp Đằng khẽ cắn răng, thấp giọng nói, sau đó bò lại chỗ ngồi của mình.
Đào Dã lấy từ trong túi ra một món đồ cho cô, là cái kim băng anh mua trong video, đồ thật còn tuyệt hơn trong video, nạm kim cương rất đẹp.
“Giúp em đeo lên.” Diệp Đằng vén tóc của mình lên, ý bảo anh đừng ở trước ngực mình nữa.
Đào Dã nhìn thấy cổ áo cô có cái cúc bị mở ra, thuận tay giúp cô cài lại: “Quần áo phải mặc cẩn thận.”
“Cài như này ngớ ngẩn lắm, giống như học sinh tiểu học vậy.” Diệp Đằng tự tháo ra. Vốn dĩ áo cũng không thấp, một hai phải cài đến cổ áo, cảm giác như mặc áo polo học sinh.
Đào Dã giúp cô cài kim băng lên, ôm cổ cô, lưu lại trên cổ áo một dấu hôn.
“Anh…” Diệp Đằng sửng sốt một lúc lâu, bị động tác này của anh chấn kinh.
Đào Dã làm như không có việc gì xảy ra, thản nhiên thưởng thức cái kim băng: “Đẹp.”
Diệp Đằng bất đắc dĩ mà nhìn cổ áo của mình, đành phải cài cái cúc áo cao lên để chống đỡ. Cô gặp phải Đào Dã mới biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn. Người này sĩ diện nhưng lại lén không biết xấu hổ đến cực hạn.
Bộ phim kết thúc, mọi người bắt đầu rời đi. Hai người bọn họ không vội đi, hẹn hò thật quá khó khăn. Diệp Đằng bắt đầu bội phục những cặp yêu xa, họ sao có thể chịu đựng được sự tra tấn trong những năm này tháng nọ không ở bên nhau?
Rõ ràng mỗi không đều không muốn tách ra, tùy tiện làm cái gì cũng có thể vui vẻ cả ngày, không ngủ được cũng có thể nói chuyện xuyên đêm.
“Muốn khuya nay ăn món gì?”
“Em không đói bụng, sao anh cứ muốn cho em ăn thế?” Diệp Đằng nhìn nhìn thời gian, đã là mười giờ tối: “Con gái buổi tối ăn nhiều quá sẽ béo phì.”
“Sợ em đói.” Đào Dã điều chỉnh ghế dựa, chuẩn bị lái xe đi, ăn vạ mãi ở nơi này cũng không tốt: “Anh lái xe đưa em về nhà em, ngày mai em tự gọi taxi đi làm, có thể không?”
“Em không muốn về, em định đưa anh lên máy bay.” Diệp Đằng không muốn lát nữa anh lại thừa dịp mình ngủ rồi trộm trốn đi.
Đào Dã không tranh cãi với cô, lúc xe chuyển hướng anh hỏi một câu: “Mang theo chứng minh thư không?”
“Mang chứng minh thư cũng vô dụng, em không có hộ chiếu.” Diệp Đằng cho rằng anh muốn đưa mình đi, ngữ khí rất bất đắc dĩ.
“Đi khách sạn không cần hộ chiếu.”
“...” Diệp Đằng an tĩnh như gà.
Đào Dã xoay mặt lại nhìn cô một cái: “Em không bằng lòng trở về, cũng phải ngủ một lát chứ, có muốn chết không?”
Cô thật sự rất mệt. Sau một ngày làm việc thật sự đã kiệt sức, lại lăn lộn như vậy cả nửa đêm, đến cả người sắt cũng không chống cự được, huống chi cô không phải là người hay thức đêm.
Bọn họ tìm một cái khách sạn gần sân bay, đến quầy lễ tân đặt phòng trước biểu cảm vi diệu của chị lễ tân. Mười giờ tối có nhiều đôi nam nữ đến đặt phòng, hơn nữa cô còn ăn mặc một thân trang phục công sở kiểu ngu đần, vì tránh cho phiền toái, Đào Dã còn đeo khẩu trang với đội mũ.
Diệp Đằng nắm tay anh đi về phòng, nhỏ giọng nói: “Cảm thấy như chúng ta đang đến văn phòng để làm việc…”
Anh mở cửa phòng, kéo cô vào trong, thuận thế đè cô lên trên cửa, tùy tay ném khẩu trang sang một bên: “Đến kia làm khẩn trương, chốc lát nữa anh còn phải đi làm.”
Diệp Đằng cười xì một tiếng, tiếng cười bị nụ hôn của anh nuốt hết. Anh người dây dưa từ cửa đến vào trong phòng, ngồi xuống, nằm mặt đối mặt.
Làm như thế nào một người sẽ có si mê đối với cơ thể của người khác? Kinh nghiệm của bọn họ đều bằng không cho nên càng có vẻ mới lạ lại hưng phấn, chính là loại khát vọng đơn thuần. Anh hôn chóp mũi, môi, trán, gương mặt cô. Cô cảm thấy ngứa, cười né tránh: “Còn phải nghỉ ngơi cho tốt cơ mà?”
“Ừ.” Anh kéo cô lại, ôm vào trong ngực, cằm tựa lên đỉnh đầu cô: “Ngủ đi.”
Cô nghe tiếng hít thở bên tai, căn bản là không ngủ được. Cô không có thói quen ngủ chung với người khác, huống chi còn là anh. Trong lòng giống như có một vạn tiếng trống, nhưng cô thấy anh nhất định sẽ rất mệt, thử nhắm mắt lại không lên tiếng. Đèn từ cửa vào không mở, hai người vội đến mức chỉ tùy tay ném thẻ lên bàn ngoài cửa….
Không biết đã qua bao lâu, Diệp Đằng định đổi tư thế, sau lưng có giọng khàn khàn vang lên: “Ngủ không được?”
“Vâng.” Âm thanh nhẹ nhàng, mang theo sự thẹn thùng của nữ sinh, lại có giọng điệu làm nũng khó hiểu, giống như cọng lông chim cọ vòng lòng anh đến tê dại.
Xoang mũi đều là hương vị của cô, mùi sữa tắm vị sữa bò cô thích nhất, cúi đầu là có thể chạm phải tóc cô, tinh mịn mềm mại. Anh dời đi suy nghĩ của mình, làm bản thân bình tĩnh lại nhưng cũng không buông tay: “Cùng anh nói chuyện gì đó?”
“Lúc anh huấn luyện nhớ cẩn thận một chút.” Cô thấp giọng nói.
“Được.” Anh là một người đàn ông bình thường hai bảy hai tám tuổi, một hai phải ép mình đến bước này. Rõ ràng cô không nói lời nào là còn ổn, vừa nghe thấy tiếng nói mềm dịu của cô trong bóng tối, từng tế bào trong cơ thể kêu gào, chỉ có thể cố kìm nén.
Diệp Đằng mơ mơ màng màng xoay người lại, cánh tay đặt trên eo của anh. Hai người đối mắt trong bóng tối, giống như có ngọn lửa, cô đột nhiên cảm thấy thân thể của đối phương biến hóa, đỏ đến tận mang tai.
Đào Dã xoay người đi xuống giường, mở đèn với điều hòa lên: “Tắm rửa một cái.”
“Vâng.” Tuy rằng Diệp Đằng chưa yêu bao giờ nhưng tài xế già Hứa Miêu Miêu vì các chị em trong phòng đều đã nói qua các kiến thức khoa học.
Đêm nay cuối cùng vẫn không ngủ được. Sau khi anh tắm xong, Diệp Đằng rất săn sóc mà cách anh một khoảng, giả vờ muốn ngủ, nghiêng mình sang một bên. Kết quả anh lại nhích tới gần.
“Làm gì mà cách xa vậy? Sợ à?” Anh chú ý tới hành động tránh xa này của Diệp Đằng, duỗi tay ôm lấy cô như cũ: “Đừng sợ, không làm.”
Sao anh có thể nói những lời này mà mặt không đổi sắc, tim không đập?”
“Anh… Có thể nhịn được không?”
Anh cười: “Anh sẽ cố gắng.”
Tác giả có lời muốn nói: Có thể thấy chương này hay không còn tùy duyên ( ̄▽ ̄)~.