Hôm Nay Rung Động Vì Em

Chương 56:




Tố chất thân thể của Diệp Đằng từ nhỏ đến lớn không có tồi. Tuy rằng lớn lên thì rất gầy nhưng khi còn nhỏ khá thích vận động nên thể chất tốt hơn so với các bạn gái khác. Tuy nhiên mỗi khi dì cả đến vẫn cảm thấy khó chịu nên đi về phòng nằm trước.
Trong nhà Đào Dã chỉ có nước đá. Bởi vì anh không có thói quen uống nước ấm nên trong đến cả ấm đun nước cũng không có. Anh vào phòng bếp tìm nồi cơm điện đun nước nóng rồi đổ vào cái cốc cho cô.
“Không thoải mái thì ngủ một lát đi.” Đào Dã nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô.
“Em đi thay quần áo.”  Diệp Đằng lấy quần áo ngủ với đồ rửa mặt từ trong vali ra ôm vào trong nhà vệ sinh. Cô dành ra gần một tiếng để tẩy trang, sau đó đơn giản dùng nước ấm tắm qua, mặc quần áo ngủ vào, thuận tay tìm một cái chậu để giặt nội y.
Đào Dã thấy cô một lúc lâu không quay lại, đi đến nhìn thoáng qua. Cô đang giặt quần áo, tóc rũ xuống, dùng cánh tay vén lên một chút. Cô giương mắt thấy Đào Dã đang dựa vào khung cửa nhìn cô.
“Nhìn cái gì? Chưa thấy mỹ nữ giặt quần áo bao giờ à?”
“Chưa thấy một người đẹp như vậy.”
Diệp Đằng nhếch môi cười, thuận tay ném bong bóng xà phòng vào người anh: “Đi nhanh đi.”
Đào Dã không những không đi mà còn giúp cô thử nhiệt độ của nước, sau đó xoay vòi nước sang bên cạnh, mở một ít nước nóng.
“Anh giúp em lấy hai cái mắc áo vào đây.” Diệp Đằng có chút xấu hổ. Vốn dĩ cô muốn ở trước mặc anh là hình tượng đẹp đẽ, kết quả lại thành bộ dáng này. Cô ngẩng đầu nhìn mình trong gương, giống như lúc ở trong phòng kí túc xá… sinh hoạt quá mức chân thật.
Cô nhanh chóng giặt sạch quần áo, phơi đồ ở ngoài ban công. Ở trên có áo sơmi với áo ngắn tay của anh, cô phơi đồ nội y của mình ở giữa, cảm thấy có một loại cảm giác rất kì diệu, giống như bọn họ cứ như thế mà ở bên nhau.
Anh nhìn cô phơi quần áo cũng cảm thấy thú vị, từ sau lưng ôm lấy cô.
“Làm gì?” Diệp Đằng đặt gậy phơi quần áo xuống, cô đi về phía trước, người phía sau cũng đi theo, hai người giống như liên thể anh* đi ra ngoài ban công.
*Liên thể anh: hai đứa trẻ sinh ra tay chân dính liền vào nhau.
“Em mặc cả bộ à?”
Diệp Đằng dùng khuỷu tay mình đẩy anh ra. Anh buông ra, đôi ra xoa xoa mặt cô: “Thẹn quá hóa giận?”
“Hôm nay em sẽ không để yên cho anh đâu!” Diệp Đằng bắt lấy cánh tay anh, chuẩn bị nợ mới với nợ cũ tính một thể. Anh luôn thích trêu cô, nhưng lúc đang định động thủ thì bỗng nhiên cô nhíu mày, dùng tay che bụng của mình lại: “Đau.”
Đào Dã nhìn cô đau bụng, cũng sốt ruột theo, bế cô lên: “Trở về nằm.”
Diệp Đằng thuận tay vòng quanh cổ anh, anh có chút giật mình cúi xuống nhìn cô đắc ý tươi cười, đôi tay hơi dùng sức bế cô cao hơi một chút: “Đồ lừa đảo.”
Sáng sớm hôm sau, bọn họ lái xe về quê của Diệp Đằng trước, sau đó mới đi đến thành phố A. Toàn bộ hành trình đại khái hết sáu bảy tiếng. Trên đường có một chuyện nhỏ phát sinh nhưng cũng không đáng phải để tâm. Bọn họ vừa mới xuất phát không lâu Lý Nguyên Thanh đã gọi điện thoại đến, vừa mở ra đã nói: “Không ổn rồi!”
Trong xe có mở loa ngoài, Diệp Đằng cũng có thể nghe thấy Lý Nguyên Thanh hoảng loạn kêu to.
“Hai người lên mạng xem đi, có người chụp hai người hẹn hò ở bãi đỗ xe. Tuy rằng đã làm mờ nhưng người nọ có thể là đi theo chụp Lá cây, cái chuyện ở tòa án hắn ta cũng biết. Cả hai cùng nhau là tin tức nóng, bây giờ ở trên mạng rất ồn ào.”
Diệp Đằng lập tức mở điện thoại ra xem. Weibo quả thực loạn hết cả lên rồi. Phần lớn mọi người đều chờ tin tức chính thức nhưng cũng có bộ phận nhỏ muốn làm nhiễu sự tình, hoàn toàn sai trọng tâm:
“Không thể nào, nói không chừng là người nhà đấy.”
“Trời ạ, em gái thật dũng cảm mà cùng Phong Thần của tôi.. vẫn là đừng đi.”
“Loại chuyện này còn muốn công khai ra, xấu hổ biết bao nhiêu. Nói không chừng là cho không anh trai của chúng ta.”
“Nhìn thoáng qua đã thấy…”
Mười phút sau, Đào Dã ngoại trừ đăng lại tin của chính phủ thì đột nhiên online, sau đó đăng một tin lên Weibo: Cảm ơn mọi người đã quan tâm, là bạn gái.
Sau đó các bình luận bùng nó, muốn nó cái gì cũng có. Vốn dĩ loại chuyện riêng tư này Đào Dã không muốn chia sẻ trên mạng nhưng mọi chuyện đã nháo đến nước này, ngoại trừ để cho bọn họ đoán tới đoán lui không bằng nói trắng ra.
Diệp Đằng cũng chú ý đến Weibo của anh. Vì để cho mọi người không chuyển sang soi mói Weibo của cô nên cô không cho Đào Dã làm mình bị chú ý quá. Lúc này lẫn vào đám bình luận nhìn thoáng qua, đa số các fans đều chúc phúc, còn có mấy người khen năng lượng tích cực của cô.
Đào Dã cất điện thoại, khởi động xe: “Xin lỗi.”
“Đột nhiên xin lỗi em làm cái gì?” Diệp Đằng kéo kéo bình luận: “Người khen em nhiều phết. Anh hẳn là phải vui vẻ vì bọn họ đã làm mờ em nếu không mọi người đều nên nói là anh không xứng với em.”
Đào Dã cười cho xe quay đầu: “Là anh không xứng.”
“Cứ vui vẻ đi.” Diệp Đằng cảm thấy trong lòng thả lỏng không ít. Mặc kệ người khác nói như thế nào, giữa hai người họ tựa hồ luôn có một loại ăn ý ngầm. Đối mặt với bất cứ chuyện gì đều thẳng thắn, khoan dung, tín nhiệm lẫn nhau.
Điện thoại Diệp Đằng rung lên, là em gái đồng nghiệp ngày trước gửi đến một đống dấu chấm than: “Là chị đúng không!!!! Em đã nói rồi, hôm đó thảo nào nhìn bạn trai chị có chút quen mắt!!!!”
Diệp Đằng gửi qua một cái nhãn dán xin lỗi.
“Không có việc gì không có việc gì, em hiểu được! Hừ! Em sẽ không nói cho người khác đâu!”
Diệp Đằng có thể mơ hồ tưởng tượng ra vẻ mặt đáng yêu của em ấy, không tự giác nở nụ cười.
“Lại ngây ngô cười cái gì đấy?” Lúc lái xe Đào Dã thường sẽ quay mặt lại nhìn cô một cái, thấy cô một bên ôm điện thoại nhắn tin, một bên cười.
“Có người nói anh không xứng với em.” Diệp Đằng giơ điện thoại rất kiêu ngạo.
Đào Dã cũng không phản bác, ngược lại còn gật đầu phụ họa: “Cô gái đấy cũng thật tinh mắt.”
Diệp Đằng bật cười, tiếp tục cùng em gái hàn huyên một lát, thuận tiện do em ấy dùng quá nhiều lời ngon tiếng ngọt nên cô đồng ý sẽ bảo Đào Dã ký tên cho. Ai cũng đều biết Đào Dã chưa bao giờ ký tên cho người khác, chính bản thân Diệp Đằng còn phải cảm thấy có lẽ mình phải dùng mỹ nhân kế mới được.
Đến nơi thì trời đã tối, trực tiếp đến nhà của chú Kiều. Nhà của cô năm đó đã bị phá đi, lý do là nơi này không được lớn, được bồi thường một căn nhà nhỏ thì vẫn luôn không trang hoàng gì, đặt luôn ở kia.
Vừa xuống xe, nhà chú Kiều một nhà ba người liền vây quanh đến, dì Kiều còn đặc biệt nhiệt tình mà tiếp đón, em gái bên cạnh đã trưởng thành, thẹn thùng hơn so với hồi nhỏ.
“Lá cây, cũng giới thiệu một chút đi!”
“Vâng. Đây là bằng hữu tốt của bố em, chú Kiều, dì Kiều, còn có cả em gái.” Diệp Đằng kéo cánh tay Đào Dã: “Đây là bạn trai của con, Đào Dã.”
“Chào chú Kiều, dì Kiều. Chào em.”
Diệp Đằng nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của anh, cảm thấy không quá quen nhưng không thể không thừa nhận người này một khi đã đứng đắn lên sẽ tạo cho người khác cảm giác rất tin cậy.
Diệp Đằng nhìn Đào Dã từ cốp xe lấy quà ra đưa cho nhà chú Kiều thì chấn kinh: “Anh mua khi nào đấy?”
Đào Dã nhướng mày không nói chuyện, cô trộm nắm ngón tay cái của anh.
Vào nhà, đầu tiên là chú Kiều ho khan một tiếng, sau đó ngồi ngay ngắn trên sô pha, vẻ mặt nghiêm túc. Diệp Đằng chưa bao giờ gặp qua bộ dáng này của ông, dì Kiều cười đi vào phòng cắt trái cây, còn lại Diệp Đằng với người em gái thì ngồi một bên.
Diệp Đằng khó được thấy lúc Đào Dã không tự nhiên, nhớ tới hai ngày trước mình hỏi anh, anh còn khoe khoang mà nói: “Em gặp qua dáng vẻ khẩn trương của anh?”, nhịn không được cúi đầu cười trộm.
“Gọi là Đào Dã đúng không? Bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Công việc thế nào?”’
Chú Kiều bưng chén trà, ném một đống vấn đề ra, Diệp Đằng vội vàng trả lời: “Anh ấy lớn cháu một chút, đã có việc làm.”
“Không hỏi cháu, chú hỏi tiểu Đào?”
Tiểu Đào….
Diệp Đằng yên lặng câm miệng. Bình thường chú Kiều rất hòa nhã, dễ gần, chẳng hiểu sao hôm nay đột nhiên thay đổi. Diệp Đằng với em gái nhìn nhau cười.
Đào Dã vẫn rất ngoan, hỏi gì đáp nấy. Thực tế quan hệ của nhà anh rất đơn giản, từ nhỏ đến lớn tính tình anh quái gở, không có nhiều người thân thích tiếp xúc, người thân cận thì đều đã đi hết rồi, đã lâu không có cảm giác đối mặt với trưởng bối, có chút không thích ứng kịp.
“Đua xe?” Dì Kiều cắt trái cây mang ra, đúng lúc bọn họ đang nói về nghề nghiệp: “Có phải là lái xe như lái máy bay đúng không?”
“Mẹ, đó là trò chơi, tay đua xe không phải như thế.” Em gái hiển nhiên đã tìm hiểu trước, còn cúi đầu nói với Diệp Đằng: “Chị Đằng Đằng, em xem video thi đấu của chồng chị rồi, cực kì đẹp trai.”
Diệp Đằng nghe thấy hai chữ ‘chồng chị’, có chút ngại, cười cười: “Em cảm thấy người thật hay người trong video đẹp trai hơn?”
Đào Dã chưa hề nghe qua có người thảo luận về nhan sắc của anh trước mặt, nhìn thoáng qua hai chị em khí thế ngất trời thảo luận, lại quay mặt lại giải thích với chú Kiều nghề nghiệp của mình, thuận tiện trả lời hết tất cả các câu hỏi. Cuối cùng, chú Kiều gật gật đầu: “Ra là vậy.”
Diệp Đằng bội phục anh có thể có năng lực nói chuyện với ông lâu như vậy: “Chúng ta ăn cơm đi.”
Làn sóng đề ra nghi vấn cuối cùng cũng kết thúc. Buổi tối bầu không khí hài hòa không ít, đặc biệt là sau khi Đào Dã uống cùng chú Kiều hai ly, mối quan hệ giữa hai người nhảy vọt lên một bước mới.
Chú Kiều uống rượu, chỉ một lát sau mặt đỏ bừng, lôi kéo tay Đào Dã gọi: “Đứa nhỏ Lá cây này từ nhỏ giống như con gái tôi cho nên cậu cũng là con rể của tôi.”
“Chú Kiều, còn sớm lắm.” Diệp Đằng ngại ngùng gỡ tay ông đang đặt trên người Đào Dã.
“Cháu không hiểu.” Chú Kiều lại nói tiếp: “Đứa nhỏ Lá cây này từ nhỏ đã rất kiên cường, lòng hiếu kỳ cũng rất nhiều. Tôi nhớ rõ có một lần, nó trên đường đi học gặp phải con chuột chết…”
“Chú Kiều! Chú Kiều, chú ăn nhiều một chút, dạo này tay nghề của dì tiến bộ không ít! Ăn rất ngon!” Diệp Đằng ngăn cản ông nói với Đào Dã mấy chuyện xấu hổ của mình.
“Cháu đừng ngắt lời!” Chú Kiều hiển nhiên đã uống say rồi, giơ chén rượu một lát đột nhiên hỏi: “Tôi vừa nói đến đâu rồi?”
Mọi người bên cạnh đều bật cười, Đào Dã có tâm nhắn nhở: “Chuột chết ạ.”
“Đúng đúng đúng. Nó trên đường tan học gặp phải con chuột chết…”
Diệp Đằng ngăn cản không được, đành phải để mặc hai người bọn họ nói từ chuyện chuột chết khi cô còn nhỏ cho đến hôn lễ thì làm ở đâu. Sau khi ăn xong, chú Kiều theo thường lệ ngủ thiếp đi. Đào Dã với Diệp Đằng giúp đỡ thu dọn chén đũa, dì Kiều cười nói: “Hai con ra ngoài chơi đi, đi ra ngoài một chút cũng được, bên ngoài mát mẻ.”
“Con cũng muốn đi!” Em gái đột nhiên nhảy ra.
Dì Kiều cười kéo em ấy lại: “Đứa nhỏ này muốn đi xem náo nhiệt cái gì, ở nhà rửa bát với mẹ.”
“Nhưng con không muốn rửa bát!”
“Nếu không, bọn cháu không ra ngoài, ở ngoài nhiều muỗi lắm, ở nhà xem TV cũng được.” Diệp Đằng đi ra giải vây.
“Nếu không chúng ta chơi trò chơi đi, em muốn cùng chồng của chị chơi đua xe.”
“Ngày mai chơi nhé?” Diệp Đằng cười thấy Đào Dã đã phải lái xe một ngày vốn dĩ rất mệt mỏi, lại còn phải uống rượu, bây giờ mà phải chơi với trẻ con, thật quá mệt mỏi!
“Không sau đâu”
“Yes!” Em gái vui vẻ mà đi ra mở trò chơi trên TV.
Chơi được khoảng hơn một giờ, đứa trẻ này cuối cùng cũng bị dì Thẩm kéo về phòng làm bài tập.
Bọn họ chuẩn vị rửa mặt một chút sau đó nghỉ ngơi. Là một vị khách, Đào Dã được sắp xếp tắm rửa đầu tiên. Anh vừa mới cầm đồ rửa mặt với quần áo đi vào nhà vệ sinh thì dì Kiều ra gõ cửa: “Aigu, cháu xem trí nhớ của dì này. Dầu gội đầu còn chưa có, dì mới mua đang để ngoài phòng bếp.”
Bà nhanh chóng ra vào bếp lấy lọ dầu gội đầu mới mua, theo bản năng đi về phía nhà vệ sinh, lại nhớ ra là Đào Dã ở bên trong, quay trở lại đưa cho Diệp Đằng: “Cháu đưa đi.”
Diệp Đằng đi qua gõ gõ cửa: “Bên trong không có dầu gội đầu, em đưa chai mới cho anh này.”
Cửa mở, cô từ khe cửa dần dần tiến vào, vừa muốn thu tay lại thì bị kéo vào. Áo của anh ném ở trên bồn rửa tay, trên người vẫn còn thoang thoảng mùi rượu.
Diệp Đằng đặt dầu gội ở bên cạnh, không dám nhìn thẳng anh. Tuy rằng đã ôm ấp hôn hít qua nhưng trong phòng sáng sủa như thế này vẫn là lần đầu tiên: “Hôm nay, vất vả cho anh rồi. Cái kia.. Em đi ra ngoài trước.”
“Cứ như vậy?” Anh chống sẵn ở mép bồn rửa tay không cho cô đi: “Không có khen thưởng?”
Diệp Đằng sợ mình một lúc lâu không ra sẽ làm dì Kiều sinh nghi cho nên phá lệ ngoan ngoãn hôn lên môi anh. Anh rất mau đã đảo khách thành chủ, một phút sau mới buông ra: “Phần còn lại cho nợ.”
Diệp Đằng chạy nhanh ra, ầm ầm đóng cửa lại, quay lại ngồi trên sô pha làm như không có chuyện gì phát sinh.
Dì Kiều vừa mới ngó đầu ra xem, vừa thấy cô ra lập tức ngồi xuống, một lát sau giả vờ ngửi ngửi mùi: “Mùi rượu này cũng thật mạnh nhỉ? Đến bây giờ vẫn chưa tan.”
Diệp Đằng dùng tăm cắm miếng dưa hấu thiếu chút nữa là rớt xuống: “Đúng vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.