Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 100: Vĩnh viễn sẽ không trở thành tình nhân




Editor: Xám
Tần Cửu gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nàng khoác y phục của Nhan Duật, lấy y phục của mình về, đi đến chỗ tối đống lửa không chiếu tới, quay lưng lại, nhanh nhẹn mặc vào.
Đây không phải vùng đất có thể ở lại lâu, Nhan Duật nói không sai, bọn họ nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây.
"Thật không ngờ, Cửu gia còn sợ thấy! Có điều, có phải bây giờ mới tránh có hơi muộn không?" Nhan Duật lười biếng nói.
Tần Cửu cười xinh đẹp nói: "Nếu vương gia không thích ta, đương nhiên ta không thể cho vương gia nhìn một cách uổng phí được."
Nàng nhanh nhẹn mặc y phục xong, thướt tha đi ra từ trong bóng tối, ném áo đen của Nhan Duật mà mình khoác lúc đầu lên vai hắn: "Vương gia vẫn nên mặc vào nhanh một chút đi, ta lại thật sự thích ngày đấy, nếu ngài để lộ thêm nữa, ta sẽ không khách sáo đâu."
Nhan Duật cười mỉm: "Quả nhiên vẫn là lúc tỉnh táo Cửu gia khiến người khác yêu mến hơn, vừa nãy khi suýt chút nữa cho ta một chưởng, thật sự không hề đáng yêu, khiến bản vương cho rằng mình không có chút sức quyến rũ nào đấy." Miệng hắn trêu đùa, động tác dưới tay không ngừng, rất nhanh đã mặc y phục chỉnh tề.
Tần Cửu không để ý đến Nhan Duật nữa, nhanh chóng đi ra khỏi sơn động.
Bên ngoài hoàn toàn tối đen, gió đêm cực lạnh, có mưa bụi cực nhỏ mà dày rơi từ trên trời xuống, giống như chiếc võng dệt thành từ mưa bụi, mà Tần Cửu nhanh chóng bước ra từ sơn động giống như một chú chim lạc đường, đâm vào chiếc võng dệt bởi mưa đó.
Mặc dù vừa rồi nàng có thể mặt không đổi sắc mà trêu đùa với Nhan Duật, nhưng lúc này, nàng vẫn không nhịn được che mặt, cả người run rẩy ngồi xổm trong mưa.
Vì sao lại cứ tẩu hỏa nhập ma ở trước mặt hắn?
Vì sao sau khi tỉnh dậy lại gặp nhau khi hai bên lõa thể?
Vì sao?
Chỉ có thể nói, đời người có quá nhiều bất ngờ!
Luôn luôn có chuyện nàng không thể khống chế bất ngờ xảy ra vào lúc không ngờ tới.
Những cảm xúc trong lòng nhộn nhạo đến mức khiến nàng cũng không thể hiểu rõ, phía sau vang lên tiếng bước chân của Nhan Duật, nàng đứng dậy không để lại dấu vết, ngẩng mặt lên trời, cảm giác lạnh lẽo khiến những cảm xúc dao động của nàng bình tĩnh lại.
"A, trời mưa sao?" Nhan Duật dập tắt đống lửa, nhanh chóng đi ra khỏi sơn động. Hắn khoanh tay đứng ở cửa động, tấm thân thon dài đứng thẳng tắp, đưa mắt trông xuống chân núi. Trong bóng đêm, dung nhan hoàn mỹ quyến rũ của hắn lạnh lùng mà tuyệt đẹp. Trong ánh mắt của hắn, có ánh sáng rét lạnh giống như ánh sáng lóe lên từ lưỡi đao bị ánh trăng chiếu rọi, nhưng khóe môi hắn lại có ý cười, ý cười khiến người ta kinh tâm động phách.
Sơn động bọn họ ở không phải nằm trên đỉnh núi cao và dốc lắm, mà ở trong chỗ trũng của sườn núi Long Ngâm, xung quanh đều là cây rừng xanh tươi. Khắp nơi hoàn toàn tối đen, chỉ có hồ Long Ngâm cách đó không xa, lấp lánh ánh sóng lăn tăn trong bóng đêm, tựa như minh châu trong đêm tối.
Bốn phía cực kỳ an tĩnh, rõ ràng Khánh Đế vẫn chưa rời khỏi đế lăng, vẫn chưa phát hiện ra thi thể của ám vệ kia. Tỳ Ba ở phía sau bọn họ, hắn ra ngoài không nhìn thấy bọn họ, đoán chừng đã về Vô Ưu cư trước rồi.
Sau chuyện đêm nay, Khánh Đế đã có phòng bị, e rằng ám đạo này cũng sẽ bị Khánh Đế bịt kín, đoán rằng muốn gặp mẫu phi hắn sẽ càng khó khăn hơn. Bởi vì Khánh Đế nhảy ra giữa đường, Tần Cửu nghi ngờ, liệu rằng Nhan Duật có còn muốn thăm mẫu phi hắn nữa hay không. Rõ ràng quan hệ giữa Khánh Đế và Tĩnh thái phi không đơn giản, điều này cũng khiến bọn họ tin chắc, Tĩnh thái phi thừa nhận hạ độc chính là vì bảo vệ Khánh Đế."Thế giới này thật là kỳ diệu, đủ loại chuyện sẽ xảy ra, ngươi vĩnh viễn không thể đoán trước ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Có điều, dù sao chăng nữa, đêm nay cũng rất cảm ơn ngươi đã đưa ta đến đây."
Giọng điệu của Nhan Duật khiến Tần Cửu không tự chủ mà nghĩ đến, khi hắn bưng một bát thuốc cho phụ hoàng hắn, hạ độc phụ hoàng hắn, hẳn là hắn cũng cảm khái như thế này.
"Cửu gia, trước đây khi chúng ta quyết định làm đồng minh, ngươi nói ngươi có hai mục đích, một là diệt trừ thế lực âm thầm ẩn náu trong triều của Thiên Thần tông, một là không để Nhan Túc làm hoàng đế. Ngươi nói ngươi sẽ giúp ta ba chuyện, một là giúp ta tra ra hung thủ sát hại phụ hoàng ta, một là giúp ta có được trái tim Tô Vãn Hương, chuyện còn lại là giúp ta ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Trước đây, ta nói ta chỉ cần hai chuyện trước, không thấy hứng thú với chuyện thứ ba. Có điều, bây giờ ta thay đổi chủ ý rồi, chuyện thứ ba kia cũng rất mê người!" Hắn đứng khoanh tay, giọng điệu lười biếng giống như tán gẫu chuyện đời thường, nhưng lời nói ra lại là đại nghịch bất đạo.
Khi bọn họ quyết định làm đồng minh, quả thật Nhan Duật đã nói không cảm thấy hứng thú với hoàng vị. Có lẽ, về chuyện này, hắn thật sự có chút do dự, thế nhưng, đêm nay, Tần Cửu có thể khẳng định, hắn đã hạ quyết tâm rồi.
Tần Cửu nhíu mày, nàng không biết rốt cuộc đây là chuyện tốt hay xấu!
Khi hai người trở về Vô Ưu cư, sắc trời đã hơi sáng, mưa bụi vẫn đang tí tách rơi, bọn họ xuống khỏi xe ngựa, vẫn trèo vào từ cửa sau. Hậu viện của Vô Ưu cư hoàn toàn yên tĩnh, vài cây hoa ngọc lan đang hé nụ trong mưa phùn, trong không khí có hương thơm dịu nhẹ nhàn nhạt.
Căn phòng bọn họ chơi bài lá vẫn sáng ánh đèn, Tỳ Ba đang nôn nóng đi ra phía ngoài, trùng hợp chạm mặt Tần Cửu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Để che giấu tai mắt người khác, Nhan Duật và Tần Cửu đã trở lại phòng lần thứ hai, giả vờ ngủ một đêm trong phòng. Hai người thay đổi áo đen đã mặc ban đêm, sai Tỳ Ba lặng lẽ thiêu hủy.
Tần Cửu đã thay một bộ cung trang bằng gấm màu đỏ son, trên làn váy dùng chỉ vàng và chỉ bạc thêu đầy hoa lá trùng trùng điệp điệp, điểm trân châu sáng long lanh, khi đi lại giống như nước mùa xuân sóng sánh. Trên người khoác một chiếc áo choàng bằng lụa màu sáng, phía trên dùng sợi len đỏ thêu vài con hồ điệp mỹ lệ hoặc bay hoặc đậu. Nàng ngồi ở trước bàn trang điểm, xõa mái tóc đen xuống, dùng lược chải xuôi, bắt đầu búi tóc.
Nhan Duật nghiêng người dựa lên bàn trang điểm, híp mắt nhìn nàng, đuôi mắt dài hẹp hơi nhướng lên, mang theo phong tình mê hoặc.
Tần Cửu bị hắn nhìn đến mức bàn tay búi tóc hơi run lên, dừng tay nói: "Nghiêm vương gia, ngài muốn búi tóc cho ta sao?"
Nhan Duật ôm cánh tay dựa vào bàn trang điểm không nhúc nhích, chỉ là khóe môi mỉm cười nhìn nàng.
"Có chuyện gì thì mời nói!" Tần Cửu hơi nhíu đầu mày một chút, ngón tay trắng như tuyết cầm chiếc lược gỗ màu đen, làm nổi bật ngón tay như hành non mùa xuân của nàng.
Nhan Duật lười biếng cười cười, tán thưởng từ tận đáy lòng: "Ta đã từng nói chưa, thật ra ta vẫn rất bội phục ngươi."
Tần Cửu mím môi cười: "Nói vậy, vương gia động lòng với ta rồi sao?"
Nhan Duật lắc đầu, ánh mắt sâu xa nhìn nàng chằm chằm nói: "Cho dù ta khâm phục ngươi hơn nữa, chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn không trở thành tình nhân."
Bàn tay chải đầu của Tần Cửu thoáng dừng lại, bĩu môi, cố ý tức giận nói: "Vương gia đang làm gì vậy, cố ý chế giễu ta sao?"
Nhan Duật mỉm cười tiếp tục nói: "Ngươi lợi hại như vậy, đáng tiếc chúng ta không thể trở thành tình nhân. Đương nhiên, ta cũng không muốn làm kẻ địch với ngươi, hẳn là làm kẻ địch với ngươi sẽ rất đáng sợ, chi bằng, chúng ta làm huynh đệ thì sao?"
Tần Cửu cười giễu cợt một tiếng nói: "Làm huynh đệ?" Hai tay nàng linh hoạt tách mái tóc dài, chải thành hai bím tóc trơn mượt rồi vấn lại thành búi tóc. Bởi vì kết bím tóc khéo léo, búi tóc hiện ra tầng lớp vô cùng tinh xảo, buông lỏng xuống, nhìn xinh đẹp mà biếng nhác.
"Làm huynh đệ với Nghiêm Vương, ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh." Nàng vấn búi tóc xong, cầm cây trâm san hô đặt trên bàn lên, định cài lên mái tóc.
Nhan Duật đưa tay ngăn nàng lại, xoay người đi đến chiếc bàn đằng sau nàng không xa. Trên bàn đặt một chiếc bình hoa eo nhỏ vẽ mỹ nhân bằng sứ trắng, bên trong cắm một vài cành mẫu đơn, một đóa trong đó vừa mới nở. Hắn dùng kéo cắt xuống, cầm đóa hoa đi đến trước mặt Tần Cửu.
Đóa mẫu đơn này có kích cỡ to bằng nắm tay, cánh hoa trùng điệp, màu hoa đỏ tươi, nở đậm rực rỡ mà mỹ lệ.
Nhan Duật đứng ở phía sau Tần Cửu, cài mẫu đơn đỏ lên búi tóc Tần Cửu, nét mặt người trong gương đồng lập tức rạng rỡ.
Tần Cửu cười với người trong gương đồng, đôi mắt cong lên thành mảnh trăng non xinh đẹp.
"Vương gia thật sự muốn ta làm huynh đệ của ngài? Vậy ta có thể gọi ngài là Ngọc Hoành không?"
Nhan Duật hơi cong môi, nhíu mày cười nói: "Đương nhiên là có thể." Ánh mắt hắn lướt qua giọt nước mắt nơi khóe mắt Tần Cửu, "Vậy ta cũng có thể gọi ngươi là Lệ Châu Nhi không?"
"Lệ Châu Nhi?" Tần Cửu sửng sốt.
"Nốt ruồi này của ngươi thật sự rất giống một giọt lệ." Nhan Duật nói với giọng trầm thấp.
Trong lòng Tần Cửu hơi đau xót, giống như nỗi đau khổ của mình người khác nhìn thấy, cực kỳ khó chịu.
"Tùy tiện đặt biệt hiệu như vậy không hay đâu, vậy ta gọi ngài là Diêm Vương hay Phán Quan, ngài sẽ vui sao?" Tần Cửu thản nhiên nói.
Nhan Duật không để tâm cười nói: "Ta lại cảm thấy Lệ Châu Nhi rất dễ nghe."
Tần Cửu bĩu môi, giơ tay áo lên, vuốt ve búi tóc. Ống tay áo rộng màu đỏ tươi buông rủ như áng mây, trên cổ tay trắng nõn, chiếc vòng bằng ngọc bích vô cùng nổi bật.
Ánh mắt Nhan Duật lập tức đông lại, đưa tay nắm lấy cổ tay Tần Cửu, cười nói: "Chiếc vòng tay này, ngươi thật sự định nhận hay sao?"
Tần Cửu ngẩn ra, nàng vốn định ra khỏi đế lăng sẽ trả lại vòng ngọc cho Nhan Duật, nhất thời không nhớ ra, lúc này nghe hắn nhắc đến, nói với giọng có chút mỉa mai: "Sao vậy, đây chính là đồ Tĩnh thái phi tặng ta, ngài muốn lấy lại sao?"
"Đây chính là đồ bà ấy tặng cho con dâu, ngươi chỉ cải trang một lát mà thôi, lẽ nào còn muốn làm thật sao?" Nhan Duật thấp giọng cười nói.
Tần Cửu vuốt vòng ngọc lúc ban đêm xuống, đưa vào tay Nhan Duật, liếc xéo hắn nói: "Cho ngài!"
Nhan Duật đưa ngón tay cầm lấy vòng ngọc, cất vòng ngọc đi, động tác cẩn thận từng tí.
Tần Cửu thờ ơ lạnh nhạt, biết rõ mặc dù trong lòng hắn có bất mãn với Tĩnh thái phi, nhưng thật ra vẫn vô cùng nhớ thương bà. Nếu không sẽ không yêu thương chiếc vòng ngọc như thế. Dù sao đó cũng là mẫu phi của hắn mà.
"Lệ Châu Nhi, ngươi nói xem rốt cuộc tại sao bà ấy thích ngươi như vậy?" Nhan Duật cất kỹ vòng ngọc, ngước mắt nói với Tần Cửu.
Cách gọi này thật sự khiến khắp người Tần Cửu không thoải mái.
Nàng biết bà ấy trong lời Nhan Duật là Tĩnh thái phi, mặt dày đáp: "Đương nhiên là vì thấy ta đoan trang hiền thục, có tri thức hiểu lễ nghĩa, khéo hiểu lòng người."
"Người ngươi nói thật sự là ngươi sao?" Nhan Duật khẽ chế giễu.
Tần Cửu không đáp lời hắn, hỏi ngược lại: "Ngài định tặng chiếc vòng ngọc này cho Tô tiểu thư sao?"
Nhan Duật hơi nhíu mày lại, thản nhiên nói: "Ta vẫn chưa quyết định."
Tần Cửu không ngờ Nhan Duật sẽ nói như thế, bởi vì theo như nàng thấy, dường như hắn đã sớm nhận định Tô Vãn Hương rồi, những chuyện hắn làm cho Tô Vãn Hương, hoàn toàn nhìn ra được xuất phát từ lòng mến mộ.
Nhan Duật ngồi trên ghế dựa, mắt dài híp lại, ánh mắt sâu xa: "Bởi vì, ta vẫn chưa xác định được nàng ấy. Có lúc cho rằng người ta muốn chính là nàng ấy, có lúc lại có chút nghi ngờ."
Tần Cửu cực kỳ hoang mang với câu trả lời này.
Có ý gì đây, có lúc cho rằng thích nàng ta, có lúc lại không xác định được trái tim của mình?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.